Cường chống không cho trên mặt toát ra một tia sợ hãi, Liễu Hàm Yên nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói: “Muốn giết muốn chém, tự nhiên muốn làm gì cũng được!”
Tư Không Vịnh Dạ chọn chọn mi, cười lạnh nói: “Không giao ra giải dược, ta sẽ không cho ngươi chết đâu.”
Liễu Hàm Yên quay đầu đi, trầm mặc không nói. Độc tiễn của Tư Không Vịnh Dạ có thuốc tê sớm đã làm cho ả không thể nhúc nhích, giờ phút này ả căn bản là một con sơn dương đợi bị làm thịt.
Sau một lát, chờ không kiên nhẫn, Tư Không Vịnh Dạ rốt cuộc nhịn không được , từ cung nỏ trên cổ tay tay phải lấy ra một cây độc tiễn, để trên mặt ả: “Nếu không muốn ta vẽ hoa trên mặt của ngươi, vậy nhanh chóng giao ra giải dược đi, ta chính là phi thường không có kiên nhẫn.”
Liễu Hàm Yên cắn chặt môi dưới, trong mắt lộ ra nồng đậm sợ hãi, nhưng vẫn quật cường không chịu mở miệng.
Tư Không Vịnh Dạ nhíu mày, y thật sự là không muốn thương tổn một nữ nhân mất đi năng lực phản kháng như vậy, mặc dù ả cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng mà cứ như vậy thì mấy người Tư Không Viêm Lưu không chừng sẽ mất mạng.
Đang do dự có nên hạ thủ hay không, Tư Không Vịnh Dạ khóe mắt dư quang liếc đến tiểu lục xà một bên bình yên vô sự, nhất thời trong mắt sáng ngời.
Một tay nắm con rắn nhỏ lên, Tư Không Vịnh Dạ nhẹ nhàng vén y phục trước ngực Liễu Hàm Yên lên, đem nó thả vào.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì! Mau lấy ra!” Xuất hồ ý liêu, Liễu Hàm Yên bỗng dưng hét rầm lên, bộ dáng thập phần điên cuồng, liền giống như nữ nhân bình thường thấy chuột hoặc gián vậy.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm vui vẻ, cười lạnh nói: “Nói cho ngươi biết, tiểu gia hỏa này chính là phi thường thích trong cơ thể người khác chui tới chui lui tìm hiểu nga, nhất là. . . Ha hả. . .”
Tư Không Vịnh Dạ ngưng ngang lời nói, làm cho người ta lấy vô hạn mơ màng, nhất là vẻ mặt tươi cười âm lãnh, thoạt nhìn khiến người ta sợ hãi cực kỳ.
Liễu Hàm Yên sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Chính là sau một lát do dự, con rắn nhỏ đã hoàn toàn chui vào trong y phục của ả, tựa hồ thực thích thân thể ả, phi thường hưng phấn chạy tới chạy lui trên người ả.
Con rắn nhỏ da lạnh lẻo thô ráp ma xát da thịt ả nhu khinh nhẵn nhụi, loại cảm giác kia đối ả mà nói, chỉ có thể dùng hoảng sợ vạn phần mà hình dung.
Liễu Hàm Yên thân thể cực kỳ run rẩy, rốt cuộc không giữ được hình tượng của mình, bắt đầu gào khóc lên.
“Hỗn đản! Mau lấy thứ ghê tởm này ra đi a! Ta! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!” Liễu Hàm Yên khóc nước mắt chảy ra, gương mặt được trang điểm xinh đẹp đã hoàn toàn nhòe đi, thay bằng khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà có vẻ vặn vẹo, thật sự là buồn cười cực kỳ.
Tư Không Vịnh Dạ lạnh lùng nhìn ả, trong ánh mắt có chút không đành lòng: “Nếu ngươi hiện tại lấy ra giải dược, ta liền bắt nó từ trên người ngươi ra, thế nào?”
Liễu Hàm Yên trợn mắt trừng y, bộ dáng hận không thể rút gân lột da y: “Ngươi mơ tưởng! Ta chết cũng sẽ không đem giải dược đưa cho ngươi!”
Tư Không Vịnh Dạ lập tức lạnh mặt: “Vậy không được trách ta ! Đây chính là ngươi tự tìm tới đó.”
Một phen vén y phục của ả lên, Tư Không Vịnh Dạ đối thân thể ả trắng nõn mê người làm như không thấy, đối tiểu lục xà mỉm cười nói: “Tiểu Lục, tăng sức mạnh trên người nàng cho ta đi, xem nàng có thể chống được tới khi nào, ta đi tìm xem, có con nhện con chuột gì đó hay không, chờ một chút ta tìm chúng nó cho ngươi làm bạn nga.” ( bởi vì này con rắn nhỏ sống chết cũng không thích tên Ngọc Bích, Tư Không Vịnh Dạ rơi vào đường cùng đành phải đổi thành Tiểu Lục. )
Liễu Hàm Yên thân thể run lên, thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu đi, tuy rằng am hiểu dụng độc, nhưng là ả bình thường đều là từ thực vật mà tinh luyện, cho tới bây giờ cũng không đụng tới mấy thứ còn sống bò sát linh tinh gì đó, bởi vì ả phi thường căm ghét cái đám ghê tởm hình thù kỳ quái đó, hiện tại tưởng tượng đến mấy thứ kia sắp bò trên người mình nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc.
“Ngươi dám! Nếu. . . Nếu ngươi dám đem mấy thứ kia thả vào người ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Liễu Hàm Yên thanh âm phát run uy hiếp nói, đã không có khí thế như vừa rồi.
Tư Không Vịnh Dạ cười lạnh: “Nếu đồng bạn của ta xảy ra chuyện gì, ta về sau mỗi ngày dùng loại phương pháp này tra tấn ngươi.”
Liễu Hàm Yên nhất thời ngay cả chết cũng muốn .
Phòng Liễu Hàm Yên phi thường sạch sẽ, Tư Không Vịnh Dạ tìm nửa ngày cũng không phát hiện bò sát linh tinh gì, đang thất vọng, lại ở góc tối chỗ giá sách tìm được có vài con rết nhất thời mừng rỡ cực độ.
“Tiểu Lục, đồng bạn của ngươi đến đây nga.” Tư Không Vịnh Dạ nắm lên con rết lớn nhất trong số đó, chậm rãi hướng nửa người trên trần trụi của Liễu Hàm Yên đưa ra.
Nhìn thấy con rết xấu xí, thân hình thon dài không ngừng vặn vẹo , Liễu Hàm Yên bị dọa choáng váng, thậm chí ngay cả kêu khóc cũng quên .
Rốt cục, trước khi con rết chạm vào thân thể ả một khắc, Liễu Hàm Yên sụp đổ .
“Mau lấy ra! Mau lấy ra! Ngươi hỗn đản này! Ta cho ngươi giải dược a!” Liễu Hàm Yên tê tâm liệt phế kêu khóc.
Tư Không Vịnh Dạ lấy con rết ra, nhất thời thở dài một hơi.”Mau giao giải dược ra.”
Liễu Hàm Yên nức nở : “Giải dược ở trong lư hương trên cầm đài.”
Tư Không Vịnh Dạ bán tín bán nghi bước đến trước cầm đài, đổ lư hương ra, bên trong tầng tầng bụi quả nhiên có một bình sứ nâu nhạt.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm vui vẻ, vội vàng đổ ra mấy viên thuốc màu đỏ thẫm bên trong, theo thứ tự uy vào mấy người kia.
Sau một lát, mấy người rốt cục mở mắt ra, thức tỉnh lại.
“Vịnh Dạ. . . Đây là. . .”
Tỉnh lại đầu tiên, Tư Không Viêm Lưu có chút kinh ngạc nhìn y, tựa hồ có chút không rõ tình huống trước mặt, sau một lát mới phản ứng lại, vội vàng ôm y vào trong lòng, cao thấp xem xét: “Ngươi không sao chứ, vừa rồi yêu nữ kia có thương tổn ngươi hay không?”
Tư Không Vịnh Dạ bị hắn làm cho cả người đều ngứa, vội vàng đè tay hắn lại, cười hì hì nói: “Phụ hoàng, không có việc gì, Vịnh Dạ đã giải quyết rồi.”
Tư Không Viêm Lưu có chút kinh nghi bất định, tầm mắt lướt đến nửa người trên trần trụi phía sau y, Liễu Hàm Yên đã sớm bị dọa ngất xỉu đi, nhất thời kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng chưa nói ra một câu.
Tư Không Vịnh Dạ hai tay cầm mặt hắn, đẩy cằm hắn lên, cười ha hả mở miệng nói: “Phụ hoàng, ta chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ thôi mà, cũng không có làm gì dư thừa với nàng nga.”
Tư Không Viêm Lưu nhất thời vẻ mặt hắc tuyến.
Thượng Quan Lưu Hiên cùng Mã Nhược Phàm cũng đã thức tỉnh lại, phản ứng kinh ngạc so với Tư Không Viêm Lưu chỉ có hơn chớ không kém, cho đến khi Tư Không Vịnh Dạ đi qua đem con rắn nhỏ từ trên người Liễu Hàm Yên kéo trở về, mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, khóe miệng có chút rút gân.
Hảo tâm giúp Liễu Hàm Yên mặc y phục xong, Tư Không Vịnh Dạ vỗ vỗ bàn tay, đi trở về trước mặt mấy người, vẻ mặt đắc ý: “Chúng ta đi thôi, nếu để nàng tỉnh lại liền phiền toái .”
Mấy người bất động thanh sắc tiêu sái bước ra thuyền hoa, vội vàng ly khai nơi này.
Sau một lát, một tiếng kêu thảm thiết thê lương cắt qua phía chân trời, quanh quẩn cả mặt sông: “A! Con rết a!”
Hiển nhiên là con rết không hề hay biết bò lên người Liễu Hàm Yên, cắn Liễu Hàm Yên tỉnh lại.
Mấy người chưa đi xa, tiếng kêu thảm thiết thê lương này nghe được là hết sức rõ ràng, đều là vẻ mặt không nói gì nhìn về phía Tư Không Vịnh Dạ.
“Ách, ta vừa rồi đã đem con rết ném rất xa mà .” Tư Không Vịnh Dạ lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt vô tội nhìn bọn họ, trẻ con giải thích nói, mà Tiểu Lục trong lòng y lại cúi đầu, vẻ mặt vô tình phun phun lưỡi, giống như có chút hoài niệm thân thể Liễu Hàm Yên hương hương mềm mềm. . .
Sau khi trải qua chuyện này, quan hệ mấy người đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu.
Mã Nhược Phàm đối với Thượng Quan Lưu Hiên là hờ hững, Thượng Quan Lưu Hiên đáng thương tự biết đuối lý, mỗi thời mỗi khắc đều thật cẩn thận lấy lòng hắn, chỉ lại vô ích, không ngừng hướng hắn giải thích chính mình đối Liễu Hàm Yên căn bản là không một chút ý tứ gì, vẫn là Liễu Hàm Yên cứ quấn lấy gã không buông, nhưng mà vô ích , hoàn toàn xem ả như người vô hình.
Mà Tư Không Viêm Lưu cùng Tư Không Vịnh Dạ tuy rằng bộ dáng thân mật khăng khít, nhưng là ánh mắt Tư Không Viêm Lưu nhìn Tư Không Vịnh Dạ luôn không ổn, thường xuyên là dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng lại che dấu tốt lắm, không làm cho Tư Không Vịnh Dạ phát hiện manh mối gì.
Thời gian kế tiếp, mấy người hiểu lòng nhau không nói không rằng rốt cuộc không nhắc tới chuyện này, toàn tâm toàn ý du sơn ngoạn thủy, bất tri bất giác, đi tới Xuyên Thục.
Xuyên Thục đường xá từ trước đến nay hiểm trở, nhưng mà phong cảnh ven đường lại phi thường đẹp đẽ.
Xe ngựa lắc lắc hành tẩu trên đường núi hiểm trở, một bên là giống như vách đá lõm chõm dựng đứng như bị đao trực tiếp chặt bỏ, bên kia lại là vực sâu không thấy đáy, rừng rậm xanh biếc phía dưới rậm rạp làm cho lòng người run sợ.
Tuy rằng nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng bọn họ không chút nào sợ hãi, bị cảnh tượng đồ sộ này hấp dẫn, đều sợ hãi ngưỡng mộ điêu luyện sắc sảo của thiên nhiên.
Hết chương thứ một trăm ba mươi ba