Mọi người đã sớm bị một màn này dọa ngây người, thậm chí ngay cả Tư Không Vịnh Dạ trên đài khi nghe được nam nhân kêu thảm thiết cũng một thân nổi da gà.
Thượng Quan Lưu Hiên mặt không chút thay đổi chà lau sạch sẽ máu tươi dính trên kiếm sắc, thong dong đem lợi kiếm phiếm ngân quang thu vào vỏ kiếm, hai tròng mắt đỏ đậm tản ra quang mang lạnh như băng.
Kinh ngạc nhìn gã, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên cảm thấy hôm nay gã có chút khác thường.
Mà dưới đài Tư Không Viêm Lưu cùng Mã Nhược Phàm cũng là vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn gã.
Sự tình giải quyết rất nhanh, bởi vì Mã Nhược Phàm bại lộ thân phận, đối quan viên địa phương âm thầm gây áp lực, nam nhân buôn bán nô lệ phi pháp bị bắt tiến nhà giam, mà mấy nô lệ bị hắn dùng thủ đoạn phi pháp bắt lại được tự do, được đưa về nhà.
Trừ bỏ. . . thiếu niên quật cường kia.
“Cái kia, sao ngươi còn chưa trở về nhà?” Xoay người nhìn về thiếu niên phía sau vẫn bám theo bọn họ, Tư Không Vịnh Dạ mỉm cười hỏi.
Ngay từ lúc nãy, thiếu niên này vẫn theo sát bọn họ không rời, dù Tư Không Vịnh Dạ đã cho hắn một ít bạc, hắn vẫn quật cường đi theo phía sau bọn họ, thẳng đến khách ***.
Thiếu niên mặt không chút thay đổi: “Ta không còn nhà để về, hơn nữa các ngươi đã cứu mệnh ta, còn giúp ta báo thù, mạng của ta hiện tại chính là của các ngươi.”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vẻ mặt hắc tuyến: “Cái kia, bọn ta không thu người hầu đâu .” Hơn nữa, tính cách ngươi cường hãn như vậy, nếu làm người hầu của bọn ta, bọn ta cũng không có phúc mà sai bảo. Nửa câu sau, Tư Không Vịnh Dạ không dám nói ra.
Thiếu niên trầm mặc không nói, chính là ánh mắt kiên định lại thuyết minh đầy đủ quyết định giờ phút này của hắn.
Đang lúc y khó xử, không biết nên mở miệng như thế nào, Thượng Quan Lưu Hiên luôn luôn làm đóng vai người xấu tuyệt sắc động thân bước ra, cười lạnh nói: “Chúng ta đã cứu ngươi, ngươi thức thời hãy mau rời đi, chúng ta cũng không hoan nghênh người mặt dày mày dạn như ngươi đâu.”
Lời nói có chút ác độc, Tư Không Vịnh Dạ thậm chí nghe không nổi nữa.
Thiếu niên cũng vẻ mặt không cần, trên mặt là biểu tình (- -)*, giống như không có nghe thấy Thượng Quan Lưu Hiên nói, thập phần máy móc mở miệng nói: “Giết ta, hoặc là dẫn ta đi.”
Ngắn ngủn vài từ, lời ít mà ý nhiều.
Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên cảm giác đầu có điểm đau.
Người này rất lãnh đạm, lại thực quật cường, Tư Không Vịnh Dạ sợ nhất chính là giao tiếp cùng người như thế.
Thượng Quan Lưu Hiên cười lạnh rút kiếm bên hông ra: “Ngươi đã không đi, ta đây sẽ như ngươi mong muốn lấy đi mạng của ngươi vậy .”
Thiếu niên vẫn là là biểu tình (- -) như trước: “Tùy ngươi.”
Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời cũng không có cách , gã vốn hy vọng lúc mình rút ra kiếm, thiếu niên này sẽ bị gã dọa đi, nhưng hiện tại. . .
Thiếu niên này giống như một lũ u hồn, căn bản là không có cảm giác sợ hãi.
Rơi vào đường cùng, Thượng Quan Lưu Hiên đành phải kiên trì đâm mũi kiếm tới.
Thiếu niên chằm chằm nhìn thẳng đầu kiếm đang bay tới, không có một ý tránh né, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa chớp một cái.
Mũi kiếm cuối cùng dừng trước mi tâm hắn chưa đến một li.
Thượng Quan Lưu Hiên khóe miệng run rẩy thu hồi kiếm, xoay người nhìn về phía mấy người khác: “Các ngươi đến đây đi, ta không có biện pháp .”
Tư Không Viêm Lưu vẫn là trầm mặc nhìn hai bọn họ, trong ánh mắt đối với thiếu niên hiện lên một tia thưởng thức, thản nhiên nói: “Ngươi đã cố ý muốn đi theo bọn ta, vậy tùy ngươi đi.”
Thượng Quan Lưu Hiên nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, nội tâm thầm nghĩ: nếu đã quyết định , không nói sớm làm chi, làm hại ta mất mặt muốn chết.
Thiếu niên gật gật đầu, mặt như trước không chút thay đổi: “Cám ơn.”
Quyết định này quá mức hấp tấp, một bên Mã Nhược Phàm có chút lo lắng đối Tư Không Viêm Lưu mở miệng nói: “Hoàng. . . Lão gia, đây là có điểm quá mức mạo hiểm không? thân phận lai lịch thiếu niên không rõ, chỉ sợ. . .”
Tư Không Vịnh Dạ cũng là lo lắng như hắn, tuy nói hoài nghi thiếu niên thoạt nhìn thập phần đáng thương này chuyện không tốt đẹp gì, nhưng là phòng người không thể không phòng tâm, cho nên đối với chuyện này, y cũng có chút không đồng ý, y phía trước nếm qua nhiều lắm rồi, nội tâm hiện tại đã sinh ra ám ảnh .
Tư Không Viêm Lưu không có chút do dự, thản nhiên nói: “Ta cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, không có khả nghi gì.”
Một câu, liền đánh mất hai người bọn họ nghi ngờ.
Mấy người trở về đến khách ***, bởi vì hơn một người, cho nên hai gian phòng đã không đủ dùng, cho nên Mã Nhược Phàm phân phó chưởng quầy tăng thêm một phòng, đem Dạ Minh vứt cho thiếu niên mới thêm vào.
Thiếu niên tên là Dịch Thanh Phong, lưu lạc đến thế này theo hắn nói là bởi vì, một tháng trước, trong nhà đột nhiên bị một đám cường đạo hung thần ác sát xông vào, cướp sạch tài vật trong nhà hắn xong, tàn nhẫn giết chết cha mẹ hắn, hơn nữa còn bắt hắn coi như nô lệ bán đi.
Đương nhiên, này đó đều là chính thiếu niên nói, có thể tin nhưng còn chờ kiểm chứng, bất quá, nếu đã tiếp nhận hắn rồi, mấy người Tư Không Viêm Lưu sẽ không hoài nghi hắn gì nữa.
Đương nhiên, đề phòng thích hợp vẫn không bỏ được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tư Không Vịnh Dạ ngồi trước bàn cơm, ngơ ngác nhìn Dịch Thanh Phong đối diện mặt mày sạch sẽ sau khi tắm xong.
Thiếu niên đối diện, diện mạo tuấn tú, gương mặt như lưỡi đao lạnh lùng, ngũ quan thập phần hoàn mỹ, dáng người thon dài, khí chất lãnh ngạnh, là một người ngoại hình không tồi.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm giác có chút buồn bực.
Đây là trong khoảng thời gian ngắn, người thứ hai làm cho y có cảm giác kinh diễm như thế, người thứ nhất là Dạ Minh có chút ngây ngốc kia.
Loại hình bất đồng, đồng dạng dung mạo hoàn mỹ.
“Uy, ngươi thật là người vừa rồi?” Tay phải chống cằm, Tư Không Vịnh Dạ ngón trỏ tay trái càng không ngừng gõ trên mặt bàn, có chút hoài nghi nhìn hắn.
Dịch Thanh Phong ngẩng đầu, thản nhiên liếc y một cái, mặt không chút thay đổi: “Ân.”
Tích tự như kim**.
Ngay cả lúc trả lời vấn đề, ngữ khí đều lạnh làm cho người ta cả người rét run, người này, thật đúng là lãnh khốc từ đầu đến chân .
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời đối hắn sinh ra hứng thú nồng đậm.
Bên cạnh mấy người Tư Không Viêm Lưu cũng là vẻ mặt tò mò nhìn thiếu niên luôn chỉ có một cái biểu tình (- -) kia, hoài nghi hắn chắn là mặt than , hay là không có biểu tình gì hết.
“Uy, ngươi có thể cười một chút không?” Hai tay chống mặt, Tư Không Vịnh Dạ đối Dịch Thanh Phong cười sáng lạn.
Dịch Thanh Phong bình tĩnh nuốt bánh mỳ xuống, thản nhiên nhìn y một cái: “Hảo.”
Sau một lát. . .
“Ngươi không phải đáp ứng ta phải cười sao? Sao còn không cười?” Tư Không Vịnh Dạ chờ có chút không kiên nhẫn .
Dịch Thanh Phong: “Ta vừa rồi đã nở nụ cười.”
Tư Không Vịnh Dạ: “. . . . .”
Mọi người: “. . . . .”
“Nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi ngươi hình như là khóe miệng hơi hơi rút lên một chút.” Tư Không Vịnh Dạ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn.
Dịch Thanh Phong: “Ta đó là đang cười.”
Giống như một con quạ đen bay qua đỉnh đầu, sau lưng Tư Không Vịnh Dạ nhất thời dâng lên một cơn ác hàn, xúc động trào dâng.
Người này thật sự là bất trị .
Mà đối mặt ánh mắt mọi người dở khóc dở cười, Dịch Thanh Phong chính là phi thường bình tĩnh cúi đầu, động tác tao nhã ăn đồ ăn, hoàn toàn coi chung quanh như không có gì.
Đúng lúc này, Dạ Minh vẫn luôn đối Dịch Thanh Phong thực cảm thấy hứng thú lập tức bổ nhào vào người hắn, ôm cổ hắn, cọ đến cọ đi ở cần cổ hắn.
Sau mấy canh giờ ngắn ngủn ở chung, Dạ Minh cơ hồ đã hoàn toàn từ bỏ Tư Không Vịnh Dạ, “di tình biệt luyến”*** đến cực phẩm khốc ca này , chỉ cần có một cơ hội, sẽ sống chết quấn lấy hắn không buông.
Tư Không Vịnh Dạ mặc dù có chút “thương tâm” , nhưng vẫn rất nhanh tiếp nhận sự thật này, lòng tràn đầy vui mừng nhìn hai bọn họ “càng chạy càng gần” .
Tuy rằng chỉ là Dạ Minh một sương tình nguyện, bất quá Tư Không Vịnh Dạ vẫn cảm thấy bọn hắn thật xứng đôi, cho nên, phi thường hy vọng hai bọn họ có thể cùng một chỗ.
Song, Dịch Thanh Phong lại tựa hồ rất không thích loại cảm giác này.
Tay phải gắt gao nắm thành nắm, cái trán Dịch Thanh Phong hiện lên một chữ “Tỉnh”**** không ngừng nhảy lên, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm mĩ thiếu niên dính trên người mình.
“Cút ngay!” Dịch Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát.
Trả lời hắn chính là Dạ Minh càng làm nũng, đầu Dạ Minh, đã sắp vùi vào ngực hắn .
Dịch Thanh Phong trong ánh mắt hiện lên một tia sát khí, chiếc đũa trong tay nháy mắt bị hắn bẻ thành hai đoạn, tuy rằng hắn cũng không biết võ công, chính là lúc này trên người hắn phát ra sát khí lạnh thấu xương không thua gì một sát thủ bưu hãn.
Chính là Dạ Minh không chút nào tự giác, vẫn cọ xát trong ngực hắn, làm nũng.
Dịch Thanh Phong vừa định bùng nổ, Dạ Minh trong lòng hắn đột nhiên ngẩng đầu, dùng sức ôm mặt hắn, sau đó giống như lần đầu tiên hôn Tư Không Vịnh Dạ, nhanh chóng hôn cái miệng của hắn.
Bốn phía lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, mà Dịch Thanh Phong cũng hóa đá rồi.
Hết chương thứ một trăm ba mươi lăm.
(- -)*: cái này là bà tác giả dùng a, để diễn tả vẻ mặt của bé Phong J