Trong cái im lặng tuyệt đối của sự nghiêm trang ấy bỗng có âm thanh trầm thấp cất lên:
- Phụ hoàng cho gọi thần nhi?
Tiếp sau đó là âm thanh già nua hồi đáp:
- Ừ. Nhị hoàng tử, con đến rồi à?
- Vâng. Phụ hoàng có phân phó gì xin người cứ nói.
- Đúng là ta có chuyện muốn nói với con! Ta có một kế hoạch gọi là "Câu cá", ta muốn con làm mồi câu.
- Vâng. Phụ hoàng dạy sao con xin nghe vậy.
- Được. Để câu được cá, ta cần con rời khỏi hoàng cung.
- Vâng, phụ hoàng.
- Sau đó con đến bên bờ Bảo Định Giang câu cá cho ta. Con cá càng lớn càng tốt. Nếu con câu được cá trước khi lão già nhà ta quy tiên càng tốt hơn nữa.
- Vâng.
Tiếp sau đó là toàn bộ kế hoạch câu cá của vị vua già. Câu kết của ông lại khiến cho lòng người chua xót:
- Hoàng nhi, ta biết ta làm như vậy sẽ khiến con chịu thiệt thòi.
- Là con tình nguyện.
- Ta hiện tại là một vì quân vương, ta thay mặt bách tính lê dân, thay mặt cho hoàng đệ của con… xin cúi đầu cảm ơn con! Kim Long, đây có lẽ là lần cuối cùng ta gọi tên con.
- Vâng.
- Con lui xuống đi.
- Vâng.
_o0o_
Hoàng cung.
Trường Hành cung – dãy hành lang dài gần như bất tận.
Kim Long sánh bước đi bên cạnh một người, người ấy toàn thân khoác lam bào. Kim Long là người mở lời trước:
- Hoàng đệ không có gì muốn nói với ta sao?
Người mặc lam bào đi bên cạnh chợt thở dài rồi nói:
- Hoàng huynh, qua ngày mai bánh xe vận mệnh của chúng ta bắt đầu lăn bánh. Nếu hoàng huynh không chắc cứ nói với đệ, đệ sẵn sàng thay huynh làm tất cả.
- Ta không cần sự thương hại của đệ. Vả lại đã làm thần tử, lời của phụ hoàng là trên hết.
- Bây giờ đệ lại đang nghĩ đến một câu nói. Hoàng huynh có biết đệ đang nghĩ đến câu gì hay không?
Kim Long cười nói:
- Thắng làm vua, thua làm giặc. Dù đệ không nhắc, ta vẫn luôn nghĩ tới nó.
- Chỉ ngày mai thôi…
Người mặc lam bào lại thở dài. Kim Long chợt cười nói:
- Nếu đại đa số quần thần ủng hộ đệ, ta nhất định không phục!
- Huynh làm phản sao?
- Nhất định.
- Nếu đệ được làm vua, đệ sẽ hạ lệnh quét sạch bè cánh của huynh.
- Ta chờ.
Kim Long mỉm cười và quay sang âu yếm nhìn đứa em trai cùng bụng mẹ sinh ra. Không ai biết ngay sau khoảnh khắc đó định mệnh của họ lại vô cùng khắc nghiệt.
Ngày hôm sau là mồng chín tháng hai, ngày trọng đại của Đại Quyển quốc. Trần Vương đời thứ mười hai lâm triều lần cuối, hôm ấy ông hỏi ý kiến bá quan xem nên để cho nhị hoàng tử hai tam hoàng tử thay ông ngồi vào ngôi cửu ngũ. Vì Đại hoàng tử đã chết khi mới chào đời nên không thể cùng ra ứng tuyển!
Ông cho rằng ai được ủng hộ nhiều lên ngôi sẽ được nhiều người trọng và ngôi vị nhất định vững bền hơn. Đó là cái lý của đức vua, nhưng bên trong đó có bao nhiêu mưu đồ, có bao nhiêu kế hoạch liệu mấy ai biết được.