Nguyệt Hoa Khuynh Thiên

Chương 11



Người kia quanh thân tản ra khí tức sạch sẽ ôn nhuận, trên khuôn mặt tuấn tú tựa như treo một nụ cười thản nhiên, vừa tựa như không có bất kỳ biểu tình.

Khí tức người kia phát ra khiến Nguyệt Nhiễm cảm thấy rất quen thuộc. Lúc này y đang lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt kia mang theo nhàn nhạt tình cảm ấm áp.

Đột nhiên một đạo ánh mắt nhỏ bé mang theo địch ý Nguyệt Nhiễm mắt sắc bắt được, tuy chỉ là trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn có thể đào ra được tâm tư ghen tỵ và căm thù của đối phương.

Nguyệt Nhiễm làm bộ như không thấy, lúc quay đầu đi chứng kiến một ánh mắt hứng thú hàm chứa chút tìm tòi nghiên cứu.

Cùng Dạ Khuynh Thiên tương tự chính là đôi mắt.

Người nọ có một đôi sóng nước ẩn tình, ánh mắt đào hoa, lưu quang vạn chuyển, lại tựa như trong lúc lơ đãng cũng bị hắn mê hoặc.

Tứ hoàng tử Dạ Ảnh Chiếu. Một trong các vị hoàng tử, liền từ làn da đến dáng dấp đều giống Dạ Khuynh Thiên nhất, ngay cả nhãn thần đều tương tự. Cái gọi là long sinh long, phượng sinh phượng, chuột con sẽ biết đào hang.

Có người nói, mẫu phi của hắn đến từ một gia tộc thần bí..

Lúc này, một thanh âm bên người vang lên: "Thất hoàng đệ thực sự là kinh tài tuyệt diễm, ta là Tam ca của ngươi Dạ Lai Nhã.

Tay cầm *chiết phiến, mặc bạch y bào, thân hình như ngọc, khuôn mặt tuấn tú vốn là không tệ thế nhưng lại bị cặp mắt hàm chứa lệ khí cùng Tà khí phá hủy.

*chiết phiến: Quạt giấy

Nguyệt Nhiễm nhìn hắn một cái, liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

" Ngươi.. "Dạ Lai Nhã thấy hắn thật lâu không đáp lại mình, còn đường hoàng xem như không thấy chính mình, nhất thời buồn bực một hồi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đang muốn phát tác, không ngờ Mộc thái phó đã tới.

Hòa Nhật nói vì tiên sinh này rất đáng sợ, Nguyệt Nhiễm bây giờ đã hiểu. Hắn vừa tiến đến, mọi người đều xếp thành hàng trở lại chỗ ngồi của mình.

Mộc thái phó này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo nghiêm túc. Nguyệt Nhiễm vừa nhìn đã thấy nhàm chán.

Quả nhiên, lên lớp chính là nói chút lễ nghi a thi văn a các loại, thực sự là vô vị. Xoay người nhìn ngoài cửa sổ chim hót hoa nở, đẹp đẽ thoáng qua. Hương khí buổi sáng sớm lẫn chút bùn đất xông vào mũi, nhất thời tinh thần vì nó mà trở nên rung động. Nếu như bình thường, Nguyệt Nhiễm rất là vui lòng thưởng thức những cảnh trí này, nhưng nhìn lâu cũng sẽ khiến thị giác sản sinh mệt nhọc, thêm nữa sáng nay ngủ không đủ, hắn cứ như vậy nằm trên bàn ngủ mất.

* * *

Không biết qua bao lâu, dường như bên tai có người đang gọi. Nguyệt Nhiễm mơ màng tỉnh lại, dụi dụi mắt.

Xung quanh rất nhiều người đều nhìn hắn có chút hả hê.

Giấc ngủ bị cắt đứt là một chuyện phi thường khó chịu, Nguyệt Nhiễm không vui nhìn người trước mặt --- Mộc thái phó.

Mộc thái phó tức giận đến râu mép đều run, tay chỉ hắn," Ngươi.. Ngươi cư nhiên thượng lớp lão phu mà ngủ. "

Mộc thái phó nhìn học sinh mới tới hôm nay, một bài giảng hơn phân nửa người trong lớp của hắn đều thỉnh thoảng quay đầu nhìn tiểu tử này, tên nhóc này còn không chú ý nghe giảng, trước mắt hắn lại ngủ, rõ ràng là không để hắn vào trong mắt!

Nguyệt Nhiễm thêu mi nói:" Đi học không ngủ được còn có thể làm gì. "

Thanh âm réo rắt, linh hoạt kỳ ảo, một mạch khuấy động tâm thần con người, nghe vào trong tai lay động dưới đáy lòng. Ngay cả Mộc thái phó đều thất thần trong chốc lát.

Bất quá, giữa các học sinh nhưng lại có người xì một tiếng bật cười.

Đảo mắt vừa nhìn, liền là cặp mắt đào hoa kia. Chỉ thấy giữa lông mày y mang theo trêu tức, mắt chứa ý cười mà nhìn hắn, y khẽ nhướng mi chống lại ánh mắt của hắn.

" Ngươi.. "Mộc thái phó ngón trỏ run rẩy chỉ vào hắn," Thất điện hạ, lão phu cho dù không phải người học thức uyên bác nhưng xưa nay tôn sư trọng đạo, Thất điện hạ chẳng lẽ ngài không hiểu? "

Nguyệt Nhiễm cũng không nói, chỉ là nhìn y.

Mộc thái phó bị đôi thương mâu mị hoặc thiên hạ nhìn suýt chút nữa thất thần, phảng phất như nhìn thấy *thần tích vậy, nhưng vẫn cứng rắn đem lời nói bị gián đoạn nói ra hết," Ngươi.. Thực sự là hồ đồ ngu xuẩn! Đi qua bên kia quỳ cho lão phu! "

*thần tích: Kỳ tích thần thánh, linh thiêng, kỳ diệu.

Theo phương hướng ngón tay Mộc thái phó chỉ, Nguyệt Nhiễm nhìn đến trong góc phòng của Thư quán trên sàn nhà có một hòn đá cao ngất. Nghĩ đến, chỉ cần có người quỳ xuống, trong thời gian dài đầu gối nhất định sẽ máu thịt be bét.

" Hừ"một tiếng, Nguyệt Nhiễm từ chỗ ngồi đứng lên, đi ra khỏi Thư quán.

Trước khi đi, hắn tựa hồ nhìn thấy trong mắt người nam nhân thanh nhã kia lóe lên tiếu ý rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.