Dạ Khuynh Thiên sau khi đem kén trắng ôm về Càn Thanh cung, hắn liền thường xuyên ngắm nhìn nó. Thành thật mà nói, cái kén này đúng là đã gợi lên lòng hiếu kỳ không nhiều lắm của hắn. Lúc không có chuyện gì làm, hắn thường đông sờ sờ tây trạc trạc một chút, mềm nhũn, nhưng cũng không có một chút động tĩnh gì. Hắn thật sự tò mò, trong cái kén này rốt cuộc là cái gì, Hồ điệp? Rất có thể.
Linh Trúc nói, lần này hiện tượng thiên văn dị thường, Tử tinh chưa từng có sẽ xuất hiện, mà khỏa Tinh kia lại là Tử tinh hiếm thấy. Linh Trúc gọi nó là "Hoặc Tinh".
Ha hả, Hoặc Tinh.
Ngươi có thể đem đến kinh hỉ gì cho trẫm đây?
Cứ như vậy dần trôi qua một tháng, hôm nay là đêm trăng tròn. Ánh trăng không hề bị ngăn trở xuyên thấu qua cửa sổ chiếu sáng cả tẩm cung, trong không khí, ánh sáng lượn lờ rọi trên mặt đất tựa như mộng cảnh.
Dạ Khuynh Thiên đang trên đường từ Ngự thư phòng trở về, vừa vào Càn Thanh cung liền chứng kiến cảnh tượng kỳ dị mà mỹ lệ như thế.
Tại bên trong tẩm cung, trên long sàng, kén trắng kia đang dần phát ra ánh sáng.
Hắn lập tức đi tới, trực giác nói cho hắn biết đêm nay vật nhỏ này sẽ có động tĩnh.
Ánh trăng khuynh thành, đổ xuống từng sợi chỉ bạc phiêu đãng trong đêm. Hắn tinh tế nhìn kỹ vật nhỏ này, trong mắt tràn đầy hứng thú.
Rốt cuộc, bề ngoài mềm dẻo nhưng rắn chắc cũng nứt ra một đường, tựa hồ kèm theo đó là âm thanh vật cứng bị vỡ nát. Sau đó lại không có động tĩnh gì.
Dạ Khuynh Thiên biết tiểu tử trong kén đang đấu tranh, trong lòng không khỏi có chút chờ mong, mong hắn có thể phá kén mà ra.
Chờ thật lâu, kén trắng thật không dễ dàng lại nứt thêm mấy cái ke hỡ, theo từng tiếng "Ken két" rất nhỏ, rốt cục cũng phá được một lỗ hổng. Sau đó, một cái đầu nhỏ lông xù chui ra.
Ngay lúc cái đầu nhỏ ấy ngẩng lên, bốn mắt nhìn nhau, Dạ Kuynh Thiên trong nháy mắt đó có chút thất thần.
Làn da trong suốt trắng như tuyết, chiếc mũi nhỏ như ngọc được điêu khắc khéo léo tinh xảo, đôi môi anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi. Hàng mi dài cong vút tự nhiên hơi run rẩy hạ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt, đôi chân mày dài mảnh hơi xếch tạo cho cả khuôn mặt thêm phần anh khí.
Dạ Khuynh Thiên không nghĩ tới, phá kén ra lại là vật nhỏ tinh xảo tuyệt luân như vậy. Nhưng làm cho hắn thất thần cũng không phải vì tiểu tử kia xinh đẹp xuất trần, mà là vì trông thấy đôi mắt ma mị kia.
Đúng chính là đôi mắt đó!
Tựa như bầu trời xanh biếc thuần túy không chút tỳ vết, lại như hồ nước trong suốt sóng gợn lăn tăn, không đúng, những thứ này làm sao có thể hình dung đôi mắt kia chứ. Đôi mắt đó, phảng phất như có thể chiếu rọi cả thiên địa vạn vật, lại tựa như không hề phản chiếu bất kỳ thứ gì. Liền giống bây giờ, mặc dù hai người bọn họ đang nhìn nhau, nhưng trong đôi mắt của tiểu tử kia vẫn không có hình ảnh của hắn.
Đối với Dạ Khuynh Thiên, cảm giác này tương đối bị đè nén. Trong đôi mắt này, lại không có sự hiện hữu của hắn!
Tiểu tử kia chớp mắt nhìn, tựa hồ không phản ứng kịp, lông mi đen nhánh như cánh bướm chớp động. Nhìn thấy trước mắt xuất hiện một người tà mị hoặc nhân, có chút khó hiểu, hắn đây là đang ở đâu nha?
Sau đó, vì còn đang bị cái kén giam cầm, nên hắn lần thứ hai giãy dụa. Đến khi cuối cùng có thể từ trong kén thoát ra liền ngã nhào xuống giường, lộ ra thân thể trắng trắng nộn nộn.
Dạ Khuynh Thiên nhìn tiểu tử kia phá kén thành công, liền ôm hắn phóng lên trên đùi mình.
Tiểu tử kia tùy ý hắn ôm lấy, một bên đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tròng mắt không ngừng mà chuyển động.
Dạ Khuynh Thiên thỏa mãn thưởng thức tiểu tử trắng trẻo mịn màng dưới thân, nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi cuối cùng cũng chịu hiện ra."