Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 30



Edit: Dạ Nguyệt

“Như thế nào lại cười vui vẻ như vậy?” Phía sau truyền đến thanh âm Tiết Thừa Viễn.

“Công tử” Phúc Toàn quay đầu cười, cười đến không thể tiếp khí, phẫn nộ vài ngày trước đó liền như bị trò đùa lần này hóa thành hư không.

Thị vệ đưa đồ đến đã đi rồi, trước cửa trống không chỉ còn lại con bò ngơ ngác và hai xe đầy vật phía sau.

Tiết Thừa Viễn nhìn xe bò thình lình xuất hiện hiện ở cửa, trừng mắt liếc Phúc Toàn một cái. Này đùa cũng quá lớn đi, như thế nào có thể hướng người khác sử dụng công phu ‘sư tử ngoạm’ nhiều đồ vật như vậy?

Thực không hiểu nổi, mấy ngày Phúc Toàn bị nhốt cư nhiên làm nên sự việc thế này, như thế nào cho tới bây giờ chưa từng nghe hắn nhắc qua?

“Công tử, ngày đó bọn họ bảo ta viết ra, ta nghĩ tới không biết nên viết cái gì? Vì thế liền đề bút…”. Phúc Toàn thành thật khai báo.

Tiết Thừa Viễn dở khóc dở cười nói: “Liền đề bút lại viết nhiều như vậy? Cư nhiên ngay cả hàng trăm cây giống điều viết lên?!”

“Dù sao bọn họ cũng muốn đáp tạ ơn cứu mạng của ngài, không cần quan tâm”

“Dù thế cũng không thể như vậy”

“Công tử, nếu không phải ngày đó bọn họ giam giữ ta, lại nói chúng ta là gian tế Nguyên Tây, ngài nói ta có thể làm vậy sao?” Phúc Toàn quuyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất.

“Được rồi, sau này đừng làm như vậy nữa, nghe không?” Tiết Thừa Viễn nhìn hai chiếc xe trước mặt, nghĩ nghĩ không biết như thế nào xử trí.

Tuy nói phiêu bạc bên ngoài mấy năm, Tiết Thừa Viễn còn không có thói quen nhận tiếp tế của người khác. Lần trước Hứa Trung Lĩnh cấp ngân lượng, mỗi ngày Phúc Toàn đều hoàn lại một ít, duy nhất lần này, tạm thời không thể lựa chọn cho nên để lại mấy ngày.

Phúc Toàn nhìn nhìn đồ vật trong xe, nói: “Công tử, bọn họ cố ý với chúng ta như thế, ta vốn tưởng rằng một số đồ họ sẽ tìm không thấy, không nghĩ tới…”

Quả thật rất nhiều đặc sản Nguyên Tây, còn có rương y thư này lại là sách quý ở Cổ Duy thập phần khó có được.

Tiết Thừa Viễn thở dài, đời này thật sự là không thể không hoàn lại nhân tình, nếu hôm nay thật sự thu nhiều đồ tặng như vậy, ngày khác còn phải nghĩ đến phần nhân tình này?

“Ai, công tử, còn có một thứ, tựa hồ bọn họ tìm không được”.

“Cái gì?”

Cư nhiên còn nữa, Phúc Toàn a Phúc Toàn, Tiết Thừa Viễn có chút không nói nổi thầm than nói.

“La hiệp hoa thảo” Phúc Toàn giảo hoạt cười, ở bên tai Tiết Thừa Viễn nói.

Này đúng thật là ngoài dự kiến của Tiết Thừa Viễn: “ ‘La hiệp hoa thảo’?! Ngươi như thế nào có thể hướng bọn họ yêu cầu cái này?”

‘La hiệp hoa thảo’ là dược liệu thập phần quý hiếm, dược tính cực mạnh, có thể chế ra nhiếp hồn mê dược. Trong trị bệnh bình thường chỉ có thể dùng một ít thôi, nói chung Tiết Thừa Viễn sẽ không đụng đến loại dược quý thế này.

“Làm khó bọn họ thì phải khó đến cùng, nghĩ đến dược liệu chỉ có ở Nguyên Tây chúng ta, căn bản là bọn họ tìm không được”.

“Ngươi nha!” Tiết Thừa Viễn trạc trạc cái trán Phúc Toàn, nói: “Thật sự là dưỡng ngươi đến hỏng rồi!”

Đang nói, góc đường truyền đến một trận vó ngựa, hoàng hôn dần dần buông xuống rồi, nhưng thân ảnh này lại dần dần chậm rãi mà đến, càng rõ ràng hơn.

Như thế nào lại là hắn?! Tiết Thừa Viễn trong lòng kêu khổ, này đồ vật còn chưa biết xử trí thế nào, lại tới một vị khách không mời.

“Như thế nào? Nguyên thần y có vừa lòng không?”

Công Lương Phi Tuân thả người xuống ngựa, nhìn lướt qua xe bò, nói.

“Đa tạ Công Lương đại nhân”

Tiết Thừa Viễn chỉ có thể cung kính nói tạ.

“Ân” Công Lương Phi Tuân gật gật đầu, cũng không khách sáo, cũng không chờ thỉnh mà nâng chân bước vào trong viện.

“Này… này…” Phúc Toàn nhìn khí thế Công Lương Phi Tuân thế kia, đứng phía sau trừng mắt chỉ hắn.

Tiết Thừa Viễn tập mãi cũng thành quen, người này ngày thường chuyên quyền độc đoán, hướng người chờ mời khách thật là hắn khinh thường không làm.

“Công Lương đại nhân, hôm nay đến phủ trạch của tại hạ là có gì chỉ giáo?” Tiết Thừa Viễn đi theo phía sau hỏi.

“Không có việc gì thì không đến được?” Công Lương Phi Tuân đi ở phía trước cũng không quay đầu lại đáp.

Có câu nói ‘vô sự không đăng tam bảo điện’ (không có việc thì không đến tòa tam bảo (chùa)), còn có câu kia ‘thỉnh thần dễ, đưa thần nan’ (thỉnh dễ, tiễn khó). Chuyện hôm nay hắn có thể phái người đến, vì cái gì lại tự mình đến?

Đi vào tiền thính, Công Lương Phi Tuân ngồi vào ghế cạnh bàn, “ba” một tiếng cầm hộp gỗ màu đen đặt lên bàn.

“Đây là?!” Tiết Thừa Viễn hơi hơi nghiêng đầu, có chút không xác định hỏi.

Công Lương Phi Tuân mỉm cười nhìn y, thân thủ mở hộp ra.

‘La già hoa thảo ?!’ Kia hoa nhụy vàng yêu diễm nở rộ thật sự là làm cho Tiết Thừa Viễn hoảng sợ. Đây là vật có tiếng là kịch độc. Đặt bên cạnh, không quá hai canh giờ, có thể đoạt đi bảy phần tính mạng của người.

Cho nên bình thường khi ‘la già hoa thảo’ nở hoa đều phải để trong hộp gỗ kín.

‘La già hoa thảo’ cùng với ‘la hiệp hoa thảo’ ở Nguyên Tây tuy rằng chỉ khác nhau một chữ, nhưng dược tính là thiên địa khác nhau. Mà điểm khác nhau duy nhất của hai loại thực vật này là màu sắc của nhụy hoa, nhụy của ‘la hiệp hoa thảo’ là màu đỏ sậm, mà ‘la già hoa thảo’ là màu vàng.

“Như thế nào? Này không phải dược liệu trân quý mà ngươi cầu sao? Ta sai người tìm về cho ngươi”.

Công Lương Phi Tuân nhìn kỹ biểu tình của Tiết Thừa Viễn.

Hắn rốt cuộc là cảm kích mà đáp tạ hay vẫn vô tình? Hôm nay đến đây chẳng lẽ muốn mạng ta cùng Phúc Toàn.

Tiết Thừa Viễn giương khóe môi cười nhẹ ngồi xuống. Việc đến nước này thì phải thản nhiên đối mặt.

“Phúc Toàn, cấp đại nhân dùng trà” Tiết Thừa Viễn nói xong nhìn Công Lương Phi Tuân, trước nguy hiểm không hoảng loạn, cười nói: “Đại nhân biết trong hộp này chứa cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.