Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 37



“Phi Tuân! Đừng như vậy!”

Tùy Hành Khiêm thật sự là không nhìn được nữa, đè người Công Lương Phi Tuân xuống, khuyên nhủ.

“Cút ra ngoài!”

Nhưng Công Lương Phi Tuân vẫn gào thét không ngừng, điên cuồng không cho Tiết Thừa Viễn đụng vào vết thương của hắn.

“Đè lại hắn.”

Vẻ mặt trấn định của Tiết Thừa Viễn không chút thay đổi, nói với Tùy Hành Khiêm, rồi lấy trong hòm thuốc ra một chai rượu thuốc, rải nhẹ lên vết thương trên hai đùi của Công Lương Phi Tuân.

“Các người mau cút ra ngoài…”

Thuốc lập tức có phản ứng, đau đớn dưới chân tăng lên gấp mấy lần, Công Lương Phi Tuân vốn đang khàn cả giọng gào lên liền trở nên thều thào.

Công Lương Phi Tuân khổ sở nghiêng người sang một bên, gần như đau đớn cầu xin: “Đi ra ngoài…”

“Phi Tuân, vết thương của ngươi rất nặng, để Thừa Viễn xem qua cho ngươi một chút, có được không?”

Tùy Hành Khiêm cực kỳ không nỡ, cúi người xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ bên tai Công Lương Phi Tuân.

“Không…” Công Lương Phi Tuân vẫn lắc đầu quầy quậy, tiếng nói càng yếu đi.

Tùng Minh Thành đứng bên cạnh thấy tình cảnh này, trong tim như có hàng vạn mũi tên đâm vào. Kể từ ngày khiêng Công Lương Phi Tuân hấp hối trở lại quân doanh, mấy ngày nay trôi qua thế nào, Tùng Minh Thành đã không còn nhớ nổi nữa.

Mời tới không biết bao nhiêu đại phu, cũng uống không ít loại thuốc, nhưng cả vết lở loét trên miệng vết thương cũng không điều trị khỏi, càng không nói tới hy vọng xa với là Công Lương Phi Tuân có thể đi lại được như trước kia.

Chuyện đã tới nước này chỉ có thể trông mong vào y thuật của Tiết Thừa Viễn để thể khiến cho bệnh tình của Công Lương Phi Tuân có chút khởi sắc.

“Vết thương này có độc.” Tiết Thừa Viễn rải rượu thuốc lên hết miệng vết thương, lấy một tấm lụa trắng nhẹ nhàng lau.

“Có độc thật sao?” Tùng Minh Thành căng thẳng, vội vàng xác nhận lại.

“Đúng vậy.” Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, khẽ gật đầu.

Vì sao Công Lương Phi Tuân lại bị thương nghiêm trọng như vậy, Tiết Thừa Viễn cũng không hỏi nhiều. Có điều cách thức làm cho miệng vết thương trị mãi không khỏi, hơn nữa còn lở loét thối rữa này, y lại hết sức quen thuộc.

Kể từ năm đó rời xa Phương Ninh, đã nhiều năm y chưa gặp lại người thúc phụ y thuật xuất chúng kia rồi. Một bên là đồng nghiệp bị trọng thương, một bên là người thân huyết mạch tương liên. Mâu thuẫn giữa lập trường và thân phận bản thân khiến Tiết Thừa Viễn không cách nào mở miệng bình luận bất cứ điều gì.

Công Lương Phi Tuân nằm rạp xuống giường lúc này đã không còn nói gì nữa, dường như đã ngất lịm đi.

Tùy Hành Khiêm ngồi bên giường không ngừng thở dài, vẻ mặt lo lắng. Hắn nên bẩm tấu chuyện này với Mộ Dung Định Trinh thế nào đây?

Nằm trong hàng ngũ tứ tướng khai quốc, luận võ nghệ hay lòng gan dạ, mưu trí, gần như không ai có sánh bằng Công Lương Phi Tuân. Qua thời gian, sự trọng dụng của Mộ Dung Định Trinh với Công Lương Phi Tuân tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.

Sở dĩ Mộ Dung Định Trinh giữ lại đường sống cho Hoàng thất Nguyên Tây chấp nhận chiêu hàng, ngoại trừ nể mặt mẫu hậu đã qua đời, phần nhiều là vì không muốn quấy nhiễu cuộc sống bình yên của dân chúng.

Nhưng một khi Mộ Dung Định Trinh biết Công Lương Phi Tuân rơi vào tình cảnh thế này sẽ có phản ứng thế nào, không một ai có thể đoán trước được. Chinh chiến suốt hai năm, thiên hạ mới vừa được hưởng thái bình, nếu địa phận Nguyên Tây này lại nổi gió tanh mưa máu, dân chúng làm sao chịu nổi?

“Thừa Viễn, chuyện này…” Tùy Hành Khiêm nhìn Tiết Thừa Viễn, muốn hỏi ý kiến của y.

Tiết Thừa Viễn nhìn vẻ mặt của hắn cũng đã đoán được Tùy Hành Khiêm đang do dự chuyện gì.

“Chờ hai ngày nữa rồi bẩm báo cũng không muộn.”

Nói Tiết Thừa Viễn không có tư tâm cũng không hẳn đúng, dù sao nơi này cũng là cố hương của y. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt vẫn là bệnh tình của Công Lương Phi Tuân.

“Cũng được.” Từ trước đến nay, Tùy Hành Khiêm luôn rất tôn trọng Tiết Thừa Viễn, nghe y nói như thế cũng liền đồng ý, “Phi Tuân hình như đã lâm vào hôn mê, có nên làm gì cho hắn…?”

“Hôn mê cũng tốt. Vết thương này cần phải xử lý, nếu hắn tỉnh, chỉ sợ sẽ không chịu nổi.” Hai mắt Tiết Thừa Viễn không rời tấm vải đã được tẩm thuốc, lạnh nhạt nói với Tùng Minh Thành: “Đi chuẩn bị một chút nước ấm để ta xử lý vết thương cho Tướng quân.”

“Thuộc hạ lập tức chuẩn bị.” Tùng Minh Thành vội đáp, lĩnh mệnh lui ra ngoài.

Tùy Hành Khiêm và Tiết Thừa Viễn cũng mặc mệt mỏi bôn ba đường xa, đều trông nom bên giường Công Lương Phi Tuân.

Việc xử lý vết thương mất hơn hai canh giờ. Tùy Hành Khiêm bận quân vụ, không thể không rời đi trước xem xét tình hình quân doanh. Vì vậy, đến đêm, trong phòng ngủ chỉ còn lại Tiết Thừa Viễn cùng hạ gã sai vặt.

“Y thuật của đại nhận thật sự xuất chúng. Vết thương của tướng quân… đã cách biệt một trời một vực với lúc trưa…”

Gã sai mặt nhìn còn rất trẻ đưa tấm lụa trắng lên, nhìn miệng vết thương không khỏi cảm thán.

Dưới ánh đèn, Tiết Thừa Viễn cẩn thận băng bó thêm một vòng, hơi mím môi nhìn bên mặt say ngủ của Công Lương Phi Tuân.

Dáng vẻ này thật không giống với cái người vênh váo, kiêu ngạo trong trí nhớ của y, lúc này trên khuôn mặt anh tuấn của hắn nhuốm sự đau đớn cùng ít nhiều bất lực.

Hôm nay chỉ có thể xử lý thối rữa trên miệng vết thương, muốn giải độc và nối lại xương cho Công Lương Phi Tuân cần một thời gian dài nữa.

Nghĩ tới đây, Tiết Thừa Viễn không khỏi cảm thấy có chút thương xót. Theo lý thuyết, y không nên nảy sinh cảm xúc với những tình cảnh thế này, dù sao trước giờ y cũng không có ấn tượng tốt với người này, nhưng một chút hả hê y cũng không có.

Chẳng hiểu tại sao, khi chứng kiến tình cảnh này, Tiết Thừa Viễn lại cảm thấy trong lòng có chút thương tiếc cùng đồng cảm.

“Ai?”

Đột nhiên, trên giấy dán trên cửa xuất hiện một bóng người màu đen, rồi lập tức không thấy đâu nữa, Tiết Thừa Viễn cảnh giác hô lên.

Quân doanh canh phòng nghiêm ngặt, rốt cuộc kẻ nào lại dám xông tới trước phòng ngủ của Công Lương Phi Tuân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.