Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 4



Edit: Dạ Nguyệt

Beta: chờ ~ ~ ~

Một lát sau, từng trận vó ngựa cũng ngày càng gần.

Tiếng vó ngựa đến gần phía trước cửa miếu đột nhiên dừng lại, theo sau vang lên tiếng bước chân “tất…tất…tát…tát…”, tiếp theo như có vật gì thật nặng ngã ầm xuống phía trước, phát ra một trận tiếng thiết liên vang lên. (tiếng xiềng xích ấy)

Người tới có lẽ như là một người có võ công, có lẽ là cao thủ đã được huấn luyện, làm việc thập phần nhanh chóng, hơn nữa còn bí ẩn.

Nhưng, ngoài dự kiến của hai người, những người này cũng không có đi vào miếu, mà ở ngoài miếu đốt đuốc trú dưới mái hiên.

Tuyết dần dần ngừng rơi, đêm cũng càng khuya. Nương theo ánh sáng của ngọn đuốc ngoài miếu, xuyên qua khe hở của cửa, chỉ thấy ngoài miếu có năm sáu nam tử mặc lam y, cầm bội kiếm, che mặt, người nào cũng cao lớn uy mãnh.

Xem ra không phải là nhân mã Nguyên Tây phái ra đuổi bắt thế tử, Phúc Toàn nhẹ nhàng thở ra.

Theo tướng mạo cùng trang phục những người này, có thể thấy rõ bọn họ tất nhiên là đến từ một tổ chức đặc biệt nào đó. Nhưng đến tột cùng bọ họ vì ai mà đến, Tiết Thừa Viễn lúc này khó có thể nhận định.

Không ai nói chuyện với nhau, giờ phút này, bất luận là trong miếu hay ngoài miếu đều thập phần yên tĩnh, chỉ có tiếng “xuy…xuy…” thiêu đốt của ngọn đuốc thì không còn âm thanh gì khác.

“Thế tử, bọn họ là ai?” Phúc Toàn dùng thanh âm cực thấp hỏi. Vì khoảng cách giữa họ và cửa miếu khá xa, nói nhỏ như vậy không ai có thể nghe thấy.

Tiết Thừa Viễn nhẹ giọng trả lời : «Có lẽ là nhân mã của Kiền Huy ».

Phúc Toàn trong bóng đêm gật gật đầu, tâm cũng theo đó mà thả lỏng, nói : « Kia, thế tử, ngài nói những người này đang làm cái gì ? ».

« Dường như là đang chờ người nào đó ». Tiết Thừa Viễn cân nhắc một chút nói : « Trong phạm vi trăm dặm Yến Kính sơn này, chỉ có gian cổ miếu này, nếu thực là hẹn cùng người nào đó cũng là hợp lí ».

« Ân ». Phúc Toàn tiếp tục quan sát động tĩnh bên ngoài miếu, lại nói : « Thế tử, cũng không biết những người này khi nào thì rời đi… ».

« A – » Còn chưa dứt lời, đột nhiên nghengoài miếu truyền đến một tiếng kêu thảm thiết mà kinh khiếp. Tiếp theo lại vang lên tiếng thiết liên ma sát.

Tiết Thừa Viễn hạ giọng nói : « Trước đừng lên tiếng, nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì ».

Lúc này nghe được thanh âm của một nam tử ngoài cửa miếu : « Tha lại đây ».

Chỉ thấy có người đem hai hắc y nhân kéo lê trên tuyết tới dưới bậc thang của cửa miếu. Hai người này bị thiết liên trói cùng một chỗ, quần áo cũng không lành lặn, tinh thần thập phần uể oải, có lẽ đã bị thương.

“A –“. Có một người trong đó run lên, hét to một tiếng.

Nam tử hạ lệnh khi nãy, vừa nghe được liền quát một tiếng: “Đừng kêu!”, tiếp theo đối người mặc bạch sắc y phục bên cạnh, không kiên nhẫn nói: “Thượng dược cho hắn”.

Còn hắc y nhân bị trói còn lại tương đối trấn định, vẫn chưa có hành động gì quá khích, nghiêm mặt ngửa đầu tựa vào đồng bọn sau lưng, tư thế có vài phần mặc cho số phận.

Nương theo ánh lửa nhìn xuống, Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn lại không ngờ mà cùng nhận ra khuôn mặt này.

“Nguyên Đình?!!”

Tại sao lại là hắn?!! Tâm tình Tiết Thừa Viễn đột nhiên trở nên trầm trọng.

Hắc y nhân này quả nhiên là Nguyên Đình, như vậy những người khác ngoài cửa miếu cũng có thể là người Nguyên Tây.

Nguyên Đình từng là thị vệ của Bộc Dương Lịch Huyễn trong Vương phủ Cung Thân vương ở Nguyên Tây, nhiều năm trước được điều đến hoàng cung, bởi vậy Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn đều nhận biết người này.

Năm năm trước, Tiết Thừa Viễn từng cứu qua hài tử của Nguyên Đình mắc bệnh nặng, khiến cho Nguyên Đình thực cảm kích phần ân đức này của Tiết Thừa Viễn. Sau khi hoàng cung bạo loạn, Tiết Thừa Viễn có thể bình an thoát khỏi kinh thành Nguyên Tây cũng là do Nguyên Đình âm thầm tương trợ.

Sau khi thượng dược, nam tử kia không còn rên rỉ nữa, ngoài miếu lại khôi phục yên tĩnh, lặng yên chờ đợi.

Tiết Thừa Viễn quan sát, địa thế bên trong miếu rõ ràng cao hơn cửa miếu, trong đầu liền nổi lên ý niệm cứu người. Quay đầu thấp giọng hỏi Phúc Toàn bên cạnh : « Mộc dũng phía sau có còn nước lạnh hay không ? »

« Thế tử, ngài nghĩ cứu bọn họ ? ». Phúc Toàn ý thức được ý đồ của Tiết Thừa Viễn, xác nhận nói : « Có, mới vừa rồi chỉ dùng một mộc dũng, còn có một cái ».

Tiết Thừa Viễn bảo : « Đưa qua ». Tiếp theo thân thủ lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ nhỏ.

Đây là độc dược do Tiết Thừa Viễn đặc biệt phối chế, vô sắc vô vị. Nếu hòa lẫn trong nước, cho dù độ ấm cực thấp cũng phát huy trong nháy mắt, khiến người hôn mê bất lực.

Luận võ công, Tiết Thừa Viễn cùng Phúc Toàn tuyệt đối không là đối thủ của những người này, nhưng đối phương cũng không biết trong miếu còn có người. Nếu có thể đem độc dược này chảy theo dòng chảy dưới đất ra ngoài, sau khi dược tính phát huy, những người  này sẽ hôn mê, cũng có thể xem là biện pháp cứu người.

Nhưng ai ngờ, không chờ Tiết Thừa Viễn động thủ cứu người, nam tử vừa ra lệnh lại đột nhiên đứng dậy, đối với vài tùy tùng cầm đuốc, xác định trầm giọng nói : « Đại nhân tới !».

Có lẽ do người này có nội lực thâm hậu, có thể cảm giác mặt đất ở xa xa chấn động do vó ngựa. Quả thực qua một lúc, trên đường lớn ngoài rừng vang lên tiếng ngựa hí hăng hái, nghe âm thanh, ít nhất cũng có mười mấy người.

Tiết Thừa Viễn cũng chỉ có thể thu tay lại, hắn biết lúc này không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải chờ đợi thời cơ. Đồng thời, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh tò mò, không biết người đến rốt cục là ai ? (vâng ạ, là bà xã đại nhân nhà anh đó ạ…hê hê)

Mà những người này bắt Nguyên Đình đến đây đến tột cùng là vì cái gì ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.