Nguyệt Hoa Như Sí

Chương 48



Chờ đợi, lúc nào cũng khiến người ta thấp thỏm.

Mấy ngày kế tiếp, Công Lương Phi Tuân luôn cảm thấy sợ hãi.

Đối với tình yêu cùng hạnh phúc mới có được này, Công Lương Phi Tuân không biết nên bảo vệ thế nào, luôn sợ mình làm chưa đủ.

Trên thực tế, vết thương trên chân hắn vẫn chưa khỏi, có muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm.

Ngược lại, Tiết Thừa Viễn lại thản nhiên hơn nhiều. Nếu y đã thừa nhận tình cảm của mình thì kết cục xem như đã định, mặc cho tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, Tiết Thừa Viễn tin mình đều có thể thản nhiên chấp nhận.

Có điều, đến khi tháo băng ở chân Công Lương Phi Tuân ra, để hắn đứng lên bước đi, Tiết Thừa Viễn mới biết, những gì bọn y sắp đối mặt tàn nhẫn hơn dự đoán rất nhiều lần.

Tất cả mọi người đều đứng vây quanh giường, im lặng chờ đợi kết quả.

Băng gạc trên đùi đã được gỡ hết, hai chân Công Lương Phi Tuân gầy đi mất mấy vòng, vị trí vết chém vẫn còn sưng đỏ. Mặc dù Tiết Thừa Viễn đã sử dụng rất nhiều phương thuốc tốt, thời gian khôi phục cũng rút ngắn hơn rất nhiều, nhưng đôi chân này có thể đi lại được như ngày trước hay không thì phải thử mới biết được.

Tiết Thừa Viễn nhìn đường cong màu tím nơi khớp xương sưng đỏ, vẻ mặt thoáng hoảng hốt khó phát hiện ra.

Nhưng sự thay đổi nhỏ ấy không qua được mắt Công Lương Phi Tuân.

“Có chuyện gì thế?” Hắn hỏi.

“Đứng dậy thử xem.” Tiết Thừa Viễn lắc lắc đầu, vươn hai tay, đôi con ngươi trong suốt nhìn hắn.

Công Lương Phi Tuân mặc trường bào trắng muốt mang theo hy vọng sắp khỏi bệnh, lại có người yêu có được lúc gian nan làm bạn, càng thêm anh tuấn hơn xưa mấy lần.

Công Lương Phi Tuân dùng lực, nắm chặt hai tay Tiết Thừa Viễn.

“Phi Tuân, chậm thôi…”

“Tướng quân, cẩn thận.” Tùy Hành Khiêm và Tùng Minh Thành cũng đi tới hai bên Công Lương Phi Tuân, dìu hắn đứng dậy.

Tất cả mọi người đều hiểu, đây là khoảnh khắc gian nan nhất từ khi Công Lương Phi Tuân bị thương cho tới nay, cũng là khoảnh khắc có ý nghĩa bước ngoặt nhất. Chỉ cần qua được cửa ải này, ngày khôi phục sẽ không còn xa nữa.

Công Lương Phi Tuân cắn chặt hàm răng, không để cho người khác thấy được sự đau đớn của mình, khớp xương dưới hai chân đau nhức như bị kim châm khiến Công Lương Phi Tuân hít sâu một hơi.

Ngay khoảnh khắc đó, Công Lương Phi Tuân lập tức nhận ra: sự thật không như hắn đã kỳ vọng – trải qua thời gian chữa trị lâu như thế, hai chân của hắn vẫn không thể đứng lên được!

“Phi Tuân!”

Tiết Thừa Viễn vừa hơi lỏng tay ra, liền thấy hai chân của Công Lương Phi Tuân run rẩy, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, vội vàng ôm lấy hắn.

“…”

Tùy Hành Khiêm và Tùng Minh Thành cũng lòng nóng như lửa đốt, thế này tức là…

Công Lương Phi Tuân cố nén nỗi sợ hãi đang dâng đầy trong lòng, ra vẻ bình tĩnh quay đầu, nhẹ giọng nói với Tiết Thừa Viễn: “Ta… thử lại lần nữa.”

Thật ra khi thấy đường con màu tím trên miệng vết thương, Tiết Thừa Viễn đã nghi ngờ, chỉ là không ngờ suy đoán của y lại đúng. Hơn nữa, Công Lương Phi Tuân càng cố tỏ ra kiên cường, Tiết Thừa Viễn lại càng đau lòng.

Nghe giọng nói của hắn đầy khẩn cầu như vậy, y không biết hắn có thể chấp nhận được sự thật hay không, cho nên Tiết Thừa Viễn chỉ giữ chặt cánh tay của Công Lương Phi Tuân mà không nói nữa.

Công Lương Phi Tuân nhận ra Tiết Thừa Viễn không hề lên tiếng đồng ý cho mình thử lại, nhưng hắn thực sự không thể đánh mất hy vọng!

Ta từng nói, ta yêu ngươi, cho nên ta nhất định phải vì ngươi mà đứng dậy. Đây không phải là số phận Công Lương Phi Tuân ta đáng phải nhận!

Bước một bước, cả người liền ngã xuống.

Võ tướng trước kia đi như bay hôm nay lại trở thành một kẻ tàn phế đến bước đi cũng không nổi. Khoảng cách lớn ấy đã xé nát toàn bộ cõi lòng đầy thấp thỏm, mong đợi của Công Lương Phi Tuân.

“Không!!!” Trong phòng lặng ngắt như tờ, sau đó chợt vang lên tiếng hét gần như tuyệt vọng của Công Lương Phi Tuân.

Tại sao lại như vậy? Thừa Viễn… Không… Không!!!

Danh tiếng y thuật của Tiết Thừa Viễn trong thiên hạ đã hiếm người sánh bằng, nếu ngay cả y cũng không thể chữa trị được hai chân cho hắn, có phải…?

“Phi Tuân, ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, không nên kích động như vậy!”

Tiết Thừa Viễn nháy mắt với Tùy Hành Khiêm và Tùng Minh Thành, ba người liền đỡ Công Lương Phi Tuân trở lên giường.

“Hành Khiêm, các người ra ngoài trước đi.”

Tùy Hành Khiêm vô cùng lo lắng, nhưng cũng hiểu được mình ở đây chẳng thể giúp được gì. Hơn nữa, Công Lương Phi Tuân kiêu ngạo là thế, hẳn sẽ không muốn bất cứ người nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

“Được, nếu ngài cần gì hãy cho người đến tìm chúng thuộc hạ.”

Tùng Minh Thành dường như cũng bị xúc động lây. Kể từ khi Công Lương Phi Tuân bị thương nặng đến nay, y và Tùng Minh Liêm dù vô cùng trung thành và quan tâm, nhưng lại chẳng thể giúp gì được. Công Lương Phi Tuân có thể bình phục sớm hay không, tất cả đều phải dựa vào bản thân hắn.

Đợi hai người đi ra ngoài, Tiết Thừa Viễn mới nhẹ nhàng nắm lấy tay Công Lương Phi Tuân, kiểm tra thân thể hắn, rồi vòng tay ôm lấy hắn. Thân thể gầy gò run rẩy khiến Tiết Thừa Viễn vô cùng đau lòng.

Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong cổ, Công Lương Phi Tuân không sao nói được lên lời, chỉ siết chặt cánh tay Tiết Thừa Viễn, nương tựa vào y.

Ta không thể mất ngươi… Ta còn muốn ở cùng ngươi cả đời, ngươi có biết không? Thừa Viễn…

“Phi Tuân, đừng vội nản lòng, cho ta thêm chút thời gian nữa.” Tiết Thừa Viễn nhẹ vuốt mái tóc dài của hắn, giọng nói ấm áp không mang chút hoảng sợ, tuyệt vọng nào.

Không thấy Công Lương Phi Tuân trả lời, Tiết Thừa Viễn biết hắn đang bị hy vọng tạn vỡ làm cho sợ hãi, không dám tin vào điều gì nữa.

“Có lẽ phương thuốc này còn thiếu thành phần làm trung hòa độc tính, ngươi cho ta thời gian nghiên cứu thêm.”

Một khi hai trái tim tương liên liền dễ dàng cảm nhận được sự đau đớn lẫn hạnh phúc của đối phương. Tiết Thừa Viễn dùng tình cảm chân thành của mình làm dấy lên hy vọng cùng khao khát của Công Lương Phi Tuân, đồng thời cũng trở thành chỗ dựa duy nhất của Công Lương Phi Tuân trong lúc này.

“Được.” Công Lương Phi Tuân thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay của Tiết Thừa Viễn.

Tiết Thừa Viễn ôm lấy hai vai của hắn, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, dò hỏi: “Ngươi sẽ không ở sau lưng ta lại…”

Đến tận bây giờ, Tiết Thừa Viễn vẫn có chút lo lắng Công Lương Phi Tuân sẽ không thể chấp nhận được sự thật mà tìm đến cái chết.

“Yên tâm, Công Lương Phi Tuân ta không phải người yếu đuối, huống chi…” Công Lương Phi Tuân gom hết dũng khí còn sót lại tỏng lòng, vuốt ve gò má Tiết Thừa Viễn, nhẹ giọng nói: “Huống chi, ta còn có ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.