Núi Ngọc Đào sườn đá lởm chởm nhấp nhô lên xuống, mà nổi danh nhất chính là hồ Ngọc Đào không nhiễm chút bụi trần tọa lạc trên đỉnh núi, nước hồ trong vắt bao trọn lấy dãy núi.
Ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua lớp sương mù dày đặc dưới hẻm núi, không gian tĩnh mịch mà mê hoặc.
Tiết Thừa Viễn mặc bộ đồ bằng vải thô, đầu đội đấu lạp, lưng đeo giỏ thuốc, mang dáng vẻ của một người đi hái thuốc bấu lấy từng phiến đá lởm chởm mà leo lên đỉnh núi hiểm trở. Nếu đã một mình lên núi Ngọc Đào, y không thể đi theo đường lớn, hay có bất kỳ dính líu gì với binh lính ở trạm gác được.
Từng ở Linh Hư quán núi Ngọc Đào không ít thời gian, cộng thêm việc thường xuyên đi khắp núi tìm kiếm những dược liệu quý hiếm, Tiết Thừa Viễn vô cùng quen thuộc với địa hình nơi này. Vì thế y quyết định liều mạng trèo lên từ phía sau núi, một đường leo lên Linh Hư quán, nơi Bộc Dương Lịch Uyên đang đóng quân.
Hai ngày này màn trời chiếu đất vô cùng vất vả, đường núi bởi vì chiến tranh nhiều năm nay, không được tu sửa càng thêm hiểm trở khó đi. Nhưng vì trong lòng Tiết Thừa Viễn luôn lo lắng cho vết thương của Công Lương Phi Tuân, cho nên không hề để tâm sự khó khăn, nguy hiểm này.
Đi từ rạng sáng đến được suối nước nóng này đã mất hơn năm canh giờ. Tiết Thừa Viễn nhìn con đường gập ghềnh phía trước, thầm tính phải mất bao lâu nữa mới lên đến Linh Hư quán.
Càng gần đến Linh Hư quán, y phát hiện càng lúc càng xuất hiện nhiều doanh trướng. Trang phục của những người này đã sớm đổi thành màu nâu đỏ vốn có của binh sĩ Nguyên Tây, kiểu dáng đơn giản mà kỳ quái, nhìn lá cờ được treo bên ngoài doanh trướng có thể xác định đây chính là đội ngũ của Bộc Dương Lịch Uyên.
Tiết Thừa Viễn trấn tĩnh tinh thần, tiếp tục cẩn thận đi trên đường đá hiểm trở, tiến về phía trước. Chỉ cần đi hết đoạn đường này là có thể thuận lợi đi lên Linh Hư quán rồi.
Nào ngờ vừa đi tới khúc cua, dưới chân chợt trơn trượt, đá vụn tức thì ầm ầm rơi xuống, bụi đất tung lên.
“Kẻ nào ở đó?” Mấy tên lính lập tức từ trong doanh trướng chạy ra, chỉ tới nơi này hét lớn.
Tiết Thừa Viễn hoảng hốt, nhưng không hề dừng bước, vẫn tiếp tục đi thẳng.
“Kẻ nào?”
Vốn tưởng nơi này dày đặc sương mù, đá có bất chợt rơi xuống cũng có thể là do thú hoang, đám binh lính kia tưởng mình trông gà hóa cuộc. Nhưng sự thật lại ngoài dự đoán của Tiết Thừa Viễn.
“Ngươi là ai?” Vừa vượt qua khúc quanh nguy hiểm, một giọng nói mang đặc khẩu âm Nguyên Tây đột nhiên vang lên ngay trước mặt Tiết Thừa Viễn. Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu dò xét hắn.
Người kia dáng vẻ khó khôi ngô, làn da ngăm đen, mặc bộ quân trang cũ kỹ, nét mặt có chút mệt mỏi, “Tại hạ là người hái thuốc sống dưới trấn Ngọc Hoa, hôm nay…”
“Người hái thuốc?” Người nọ chăm chú quan sát Tiết Thừa Viễn, vẻ mặt không chút tin tưởng.
“Đúng vậy. Trước kia linh chi mọc cạnh suối nước nóng trên đỉnh núi vô cùng tốt…” Tiết Thừa Viễn vừa nói vừa tháo giỏ thuốc sau lưng xuống cho hắn nhìn.
Người nọ phất phất tay, nói: “Suối nước nóng này đã bị phong tỏa gần hai năm nay, nếu ngươi là người ở trấn Ngọc Hoa, tại sao lại không biết chuyện này?”
“Chuyện này…” Tiết Thừa Viễn cười nói: “Biết, đương nhiên tại hạ biết. Có điều dưới trấn có người bị bệnh nặng, cần có linh chi mới giữ được mạng, cho nên kính xin đại nhân mở đường cứu giúp.”
“Mở đường cứu giúp? Ha ha… Ngươi cho rằng ta mở đường được sao?” Người nọ hung ác cười, bặm môi nói: “Theo mệnh lệnh của Vương gia, kẻ nào vi phạm lệnh cấm này đều bị xử tử!” Nói xong liền rút đao bên hông chĩa tới trước mặt Tiết Thừa Viễn.
Rơi vào tình cảnh này nên làm thế nào cho phải đây? Rất hiển nhiên, nói đạo lý là vô ích rồi. Nếu đã vậy, Tiết Thừa Viễn cũng chỉ còn một cách.
Người nọ sửng sốt, vẻ mặt cứng ngắc. Trên địa phận Nguyên Tây, người dám gọi cả tên họ Vương gia như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“To gan! Ngươi là kẻ nào? Sao dám mạo phạm Vương gia của chúng ta như thế?” Người nọ vung đao, hung dữ hỏi.
Tiết Thừa Viễn tung giỏ thuốc, đeo lại lên lưng, phủi bụi bám trên vai nói: “Đương nhiên là người quen cũ. Trước kia chính ông ta đã truyền y thuật lại cho tại hạ.”
Người quen cũ? Từ trước đến nay Vương gia không hề truyền lại y thuật cho người ngoài, sao có thể có một đệ tử như vậy? Là thật hay giả đây?
Người nọ đang suy nghĩ, Tiết Thừa Viễn đã vượt qua hắn, đi thẳng con đường phía sau.
“Ngươi… Đứng lại!”
Tiết Thừa Viễn dừng bước, hơi nghiêng đầu, nhưng không nhìn hắn, chỉ nói: “Hôm nay tại hạ đến đây là có chút chuyện liên quan đến y thuật muốn thỉnh giáo Vương gia, kính xin quan gia giúp đỡ.”
Nhìn người này quần thô ảo vải, thân hình gầy yếu, nhưng tướng mạo lại thanh tú hơn người, phong thái phi phàm khác thường, nhìn có vẻ… rất giống một ai đó. Nghe giọng y chân thành như thế, người nọ không khỏi mềm lòng.
Nếu như Vương gia thực sự quen biết người này, cho y một con đường sống chưa hẳn là không thể. Nhưng nếu như y là gian tế quân đội Thiên Vân phái tới thì…
“Ngươi thật sự quen biết Vương gia?” Người nọ lạnh giọng dò hỏi, đi tới trước người Tiết Thừa Viễn.
“Sao thế? Ngươi không tin?”
“Vương gia của chúng ta từ trước đến nay không truyền y thuật cho người ngoài Hoàng tộc, ngươi nói ngài ấy đã truyền y thuật cho ngươi, vậy ngươi là…” Người nọ ghé sát Tiết Thừa Viễn, trầm giọng nói.
Tiết Thừa Viễn chỉ mỉm cười không đáp. Nếu như người này không nhận ra y, lúc này để lộ thân phận sẽ có kết cục thế nào vẫn rất khó nói.
“Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không cho ta được một câu trả lời thuyết phục, hôm nay ngươi nhất định sẽ phải làm quỷ dưới lưỡi đao này.”
Mây mù ẩm ướt vây quanh, không khí giữa hai người vô cùng kỳ quái.
“Thế này đi, ta hỏi ngươi một câu, nếu như ngươi có thể trả lời, ta sẽ để ngươi đi.”
“Mời hỏi.”
“Ngươi nói Vương gia truyền y thuật cho ngươi, vậy Vương gia còn một cái tên khác là gì?”
Tiết Thừa Viễn nghe xong khẽ gật đầu. Xem ra người trước mặt này không phải kẻ lỗ mãng. Câu hỏi này vô cùng khéo léo, có thể phân cấp được y là người trong Hoàng tộc hay chỉ là một thường dân.
“Bộc Dương Thường Viện!” Tiết Thừa Viễn thản nhiên đáp.