Công Lương Phi Tuân túm lấy cánh tay Tiết Thừa Viễn, nâng mặt y lên nói: “Theo ta về!”
Giọng điệu không cho thương lượng. Ngày thường, dù là trên địa phận Nguyên Tây, một khi hắn đã ra lệnh, chúng thuộc hạ tuyệt đối không thể kháng cự, dù là Tùy Hành Khiêm cũng phải kính sợ Công Lương Phi Tuân ba phần.
Lại nói, người có thể chống lại Công Lương Phi Tuân trước giờ chỉ có Tiết Thừa Viễn. Trước kia là vậy, bây giờ… cũng như vậy.
“Phi Tuân!” Tiết Thừa Viễn muốn thoát khỏi tay hắn, nhưng lực tay Công Lương Phi Tuân mạnh đến bất ngờ, y chỉ phí công.
“Ta nói, theo ta về!” Công Lương Phi Tuân căm túc nhìn Tiết Thừa Viễn như muốn nói, trong lúc này đừng có khiêu khích ra, ta sẽ không cho phép ngươi rời đi dù là nửa bước.
Tiết Thừa Viễn là người thông minh, lần này ý ở ngoài lời, y không cần đoán cũng hiểu. Có điều, một nửa thuốc giải còn lại vẫn ở chỗ thúc phụ, đôi chân Công Lương Phi Tuân có thể hoàn toàn khôi phục hay không còn chưa chắc chắn, sao lúc này y có thể thỏa hiệp với hắn?
Mà chuyện này, một khi để Công Lương Phi Tuân biết được, hắn sẽ làm có phản ứng thế nào?
“Buông ta ra!” Tiết Thừa Viễn ngồi trên lưng ngựa giằng co với hắn, lớn tiếng quát, muốn hất tay hắn ra.
Công Lương Phi Tuân điên cuồng thúc ngựa đuổi đến được đây, thân thể đã không gắng gượng chống đỡ được nữa, hai chân hắn lúc này đã đau đến tê liệt, chỉ còn thân thể vẫn cường ngạnh ngồi vững trên yên ngựa. Dọc đường đi, hắn cho rằng đây là tấm chân tình duy nhất hắn có thể thể hiện ra, hy vọng Tiết Thừa Viễn dù chỉ có một chút yêu thương, tình nghĩa cũng sẽ không rời xa hắn nữa.
Nhưng hắn sao có thể lạnh lùng như vậy?
Công Lương Phi Tuân quay đầu nhìn đăm đăm Tiết Thừa Viễn, không nói một lời, cảm xúc hỗn loạn trong ánh mắt khiến Tiết Thừa Viễn đau lòng.
“Thả ngươi ra? Ngươi có biết không, kể từ đêm đó nắm tay ngươi thì cả đời này ta sẽ không buông ra nữa!” Nét cười lộ ra trong lạnh lùng, giờ khắc này, Công Lương Phi Tuân nhìn Tiết Thừa Viễn, từng lời từng chữ nói ra tình cảm còn giấu trong lòng.
Trái tim Tiết Thừa Viễn nhảy bang bang trong lồng ngực. Dù thường ngày y là người lý trí, nhưng đối mặt với thổ lộ này của Công Lương Phi Tuân, y cũng không thể không cảm động.
“Chúng ta không thể ở bên nhau” Tiết Thừa Viễn nhắm mắt lại, thở dài một hơi.
“Là ai nói không được?” Ngựa lẹp xẹp hai tiếng, Công Lương Phi Tuân buông dây cương, một tay cầm lấy bàn tay dưới ống tay áo của Tiết Thừa Viễn. “Là ông trời? Hay là Hoàng thúc đã tận số của ngươi?” Công Lương Phi Tuân bóp chặt tay y, rống lớn hỏi.
Thân là đại phu, Tiết Thừa Viễn biết không thể để Công Lương Phi Tuân kéo dài thời gian gắng gượng thêm nữa, huống chi cuộc tranh cãi này vốn không có thắng thua.
Công Lương Phi Tuân không để cho y đi, mà y lại không thể ở lại, cũng không muốn nói rõ sự tình chỉ làm Công Lương Phi Tuân áy náy.
“Ép ngươi?” Công Lương Phi Tuân cười khổ. Y dễ dàng hất tay hắn ra như vậy chẳng khác nào đã hất văng tình cảm thời gian này của hai người.
Công Lương Phi Tuân biết từ trước đến nay Tiết Thừa Viễn không phải là người tùy ý thỏa hiệp, nhưng thật không ngờ, y lại dối gạt trái tim y như thế… Hoặc cũng có thể, y là thành thật, chỉ có hắn tự mình đa tình?
“Được!” Công Lương Phi Tuân nhìn núi đồi chập chùng phía sau Tiết Thừa Viễn, gió lạnh thổi qua, lông mi ẩm ướt, không rõ là nước mắt hay là sương đọng lại. Chỉ cảm thấy, Tiết Thừa Viễn ở trước mắt của hắn, trong lòng của hắn đang dần trở nên mơ hồ. “Công Lương Phi Tuân ta chỉ hỏi một lần nữa…” Công Lương Phi Tuân ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ nhếch, thản nhiên hỏi: “Ngươi có từng thật lòng yêu ta chưa?”
Người này thật cứng đầu! Đã bệnh thành dáng vẻ này rồi còn nhất định hỏi nguyên do ái tình. Quả nhiên nhìn người không thể trông bề ngoài. Nếu là mấy năm trước, có đánh chết Tiết Thừa Viễn y cũng không tin một người lạnh lùng cao ngạo như hắn lại chấp nhất theo đuổi tình yêu như thế.
“Chưa từng! Chữa bệnh cho ngươi là chức trách của ta, hiện tại ngươi đã hồi phục hơn nửa, nửa thuốc còn lại ta sẽ giao cho Cổ đại phu đi theo ngươi…”
Đợi đến khi Tiết Thừa Viễn dứt lời, sắc mặt Công Lương Phi Tuân đã tái nhợt.
“Phi Tuân, thân thể của ngươi không thể chịu được xóc nảy như thế, trở về đi.” Tiết Thừa Viễn liếc nhìn hai chân kẹp hai bên bụng ngựa của hắn, lo lắng nói. Phần xương bị gãy nếu lại bị trật ra, vậy thì những cố gắng trước kia sẽ như nước chảy về biển đông.
Công Lương Phi Tuân lắc đầu cười nhạt, vẻ mặt đầy mỉa mai mà có chút khác lạ, quay đầu ngựa vung roi phóng vụt đi.
Vì sao ngươi nhất định rời xa ta? Vì sao? Nếu có nỗi khổ tâm, có nguyên do, vì sao không thể thẳng thắn nói với ta?
Công Lương Phi Tuân chạy như bay về hướng ngược lại với Tiết Thừa Viễn, không nhịn được nữa nước mắt lăn dài. Hắn chưa từng trải qua tình yêu, cũng chưa từng nghĩ tới, tình yêu có ngọt ngào cũng có đớn đau tàn nhẫn như thế.
Tiết Thừa Viễn thấy hắn cuối cùng cũng chịu buông tay trở về, trong chua xót còn thở phào một hơi.
Trở về là tốt rồi, có thể quên y… thật là tốt.
Tiết Thừa Viễn quay đầu ngựa, trong khoảnh khắc đó, hai mắt cũng mờ lệ. Ly biệt đau xót như vậy, tương lai lại không thể đoán trước. Nào ai biết được tương lai sẽ ra sao, yêu nhau thắm thiết, kết quả lại là lướt qua vai nhau, không quen không biết, đó chẳng phải là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất sao?
Ngay lúc Tiết Thừa Viễn điều khiển ngựa đi được vài bước, phía sau chợt truyền đến tiếng hô hoảng sợ của đám người Tùng Minh Liêm và Tùng Minh Thành, “Tướng quân!”
Không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tiết Thừa Viễn không quay đầu. Bởi vì y thực sự rất sợ, một khi quay đầu, y sẽ không thể rời mắt khỏi người kia nữa.
Mà ngoài dự đoán của tất cả mọi người, thân là một kẻ võ tướng, Công Lương Phi Tuân lại có cách thể hiện cảm xúc rất riêng của mình, đáng sợ hơn bất cứ ai.
Chớp mắt sau đó, ‘vút’ một tiếng, tên dài xé gió bay tới, rất chuẩn xác vụt qua bên cạnh Tiết Thừa Viễn. Tiếp sau đó, là hai mũi tên nữa. Độ chính xác tuyệt vời này khiến Tiết Thừa Viễn không thể không cảm thán, Công Lương Phi Tuân muốn tính mạng y quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay. Lúc này, trong lòng hắn đã giết chết y ba lần. Ba lần…!
“Tiết! Thừa! Viễn! Coi ngươi như ta đời này chưa từng quen biết!” Phía sau, tiếng thét xé lòng của Công Lương Phi Tuân theo gió nhanh chóng lan xa.
Tiếng thét va núi vọng lại, không ngừng lan rộng trong tai, cuối cùng trở nên sắc bén không sao tránh được.
Gió lạnh lướt qua mặt, Tiết Thừa Viễn cố kìm lại nỗi đau như cắt trong lòng, cắn chặt răng, giục ngựa đi lên núi Ngọc Đào.