Tiết Thừa Viễn có thật sự vĩnh viễn đối xử với mình và hai đứa nhỏ như lời y nói không, Công Lương Phi Tuân không biết. Nhưng trước mắt lập tức có cơ hội chứng minh sự chân thực của lời hứa này, bởi vì thể lực của Công Lương Phi Tuân cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mà ngã bệnh, chuyện hồi kinh báo cáo cũng vì thế mà phải tạm thời gác lại.
Tuy là chuyện đột ngột phát sinh, nhưng cũng không nằm ngoài dự liệu của Tiết Thừa Viễn. Mà Công Lương Phi Tuân, nếu không chịu chút khổ, sao có thể yên tĩnh được? Vì vậy, hắn bị ngã bệnh, Tiết Thừa Viễn cho rằng cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Thứ nhất, Công Lương Phi Tuân có thể tạm thời nghỉ ngơi ít ngày, điều dưỡng thân thể, rồi tính tiếp chuyện hồi kinh; thứ hai, bọn y cũng có thêm chút thời gian lên kế hoạch đối đáp thế nào về việc sinh hai đứa trẻ. Dù sao bọn nhỏ cần phải có thân phận, quang minh chính đại được dưỡng dục trưởng thành; thứ ba, Công Lương Phi Tuân sau lần bệnh này rốt cuộc cũng an tĩnh hơn nhiều. Tuy thỉnh thoảng hắn ỷ mình có bầu mà vênh mặt hất hàm sai khiến Tiết Thừa Viễn, nhưng dù sao lửa giận của Công Lương Phi Tuân đã giảm nhiều so với mấy ngày trước đây, đối với hai đứa nhỏ trong bụng cũng để ý hơn.
Chăm sóc Công Lương Phi Tuân cùng bọn nhỏ, Tiết Thừa Viễn đương nhiên cam tâm tình nguyện. Y vốn được Hoàng thượng phái tới Nguyên Tây trị thương cho Công Lương Phi Tuân, xét công lẫn tư đều thuộc trách nhiệm của Tiết Thừa Viễn.
“Sao thế? Muốn ăn nữa không?” Lúc này Tiết Thừa Viễn đang ngồi trước giường đút canh bổ cho Công Lương Phi Tuân.
Nước canh chua chua ngọt ngọt, Công Lương Phi Tuân rất thích, hắn càng thích Tiết Thừa Viễn đút cho mình ăn. Dù sao trong phòng ngủ cũng không có người khác, Công Lương Phi Tuân muốn thế nào, Tiết Thừa Viễn liền chiều hắn thế nấy.
Tiết Thừa Viễn biết rõ hắn đang muốn làm khó mình, nhưng để Công Lương Phi Tuân đang mang thai có thể bình phục, buồn bực trong lòng, y nhịn!
“Đổi canh nào ngọt một chút.” Công Lương Phi Tuân nhắm mắt, tựa trên gối mềm thư giãn.
Đổi! Dựng phu đã nói đổi, có thể không đổi sao?
Tiết Thừa Viễn đã chế biến một số loại canh giúp Công Lương Phi Tuân giảm chứng nôn nghén, cũng không tránh được hắn trái lựa phải chọn, thật đúng là oan gia mà!
“Thế nào? Đủ ngọt rồi chứ?” Lại đút một thìa canh ấm khác, Tiết Thừa Viễn nhẹ giọng hỏi.
Đến cả hầu hạ Hoàng thượng, Tiết Thừa Viễn cũng không ngoan ngoãn phục tùng như vậy, chuyện này thật khiến Tiết Thừa Viễn không khỏi thở dài than thở.
“Vị quái gì…?” Công Lương Phi Tuân nhấp một ngụm, cảm thấy nước canh có vị khác lạ, nhíu mày trừng mắt lườm Tiết Thừa Viễn.
“Đây là canh thúy quất nổi danh Nguyên Tây, dùng để an thần dưỡng thai.”
Dù là Tiết Thừa Viễn nói rất tự nhiên, nhưng tới bây giờ, nghe thấy từ ‘an thai’, Công Lương Phi Tuân vẫn cảm thấy không được thoải mái. Tiềm thức của hắn vẫn chưa thực lòng thừa nhận mình đang mang hai đứa nhỏ trong bụng.
“Canh hôm qua ăn rất ngon, còn không?” Công Lương Phi Tuân liếc bát canh an thai trên bàn nói.
Tiết Thừa Viễn từ nhỏ đã luyện được giữ bình tĩnh đến lúc này cũng có chút nóng nảy, nhưng tình huống thế này cũng không phải là lần đầu tiên, mà hôm nay y đã sớm có chuẩn bị.
Công Lương Phi Tuân nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Lấy một bát đi.”
Lấy một bát màu xanh trên khay tới, Tiết Thừa Viễn nhìn nước canh màu hồng nhạt trong bát, nở một nụ cười mờ ám, múc một thìa đưa tới bên môi Công Lương Phi Tuân.
“Khụ!”
Người nào đó vừa nuốt một ngụm nước canh đã bị cay đến đỏ mặt! Công Lương Phi Tuân mở bừng hai mắt, hai tay ôm cổ, thở không ra hơi trừng mắt nhìn Tiết Thừa Viễn.
“Phi Tuân, người xưa nói chua nam cay nữ, có thể trong bụng ngươi cũng mang con gái của chúng ta, không phải sao?” Tiết Thừa Viễn ra vẻ chân thành mỉm cười, ngồi ở mép giường đưa tay vuốt ve phần bụng đã có chút nhô lên của Công Lương Phi Tuân.
“Tiết Thừa Viễn! Ngươi!” Công Lương Phi Tuân bị sặc, trước ngực nóng ran.
“Sao vậy? Không ăn được sao? Đây là canh cay đặc biệt của Nguyên Tây đó.” Tiết Thừa Viễn vuốt ngực cho Công Lương Phi Tuân, nhìn dáng vẻ tức đến thở hổn hển của hắn vô cùng thú vị.
Công Lương Phi Tuân biết thừa là Tiết Thừa Viễn cố ý muốn chỉnh mình, có điều không phải ngày thường hắn cũng đã chỉnh Tiết Thừa Viễn rồi sao?
“Được rồi, không ăn nữa.” Công Lương Phi Tuân hừ lạnh nói.
Tiết Thừa Viễn sờ trán hắn, thấy thân nhiệt của Công Lương Phi Tuân ổn định, cũng yên tâm hơn nhiều. Hiện tại y sợ nhất là Công Lương Phi Tuân bị sốt cao, sẽ ảnh hưởng đến cơ thể hắn và hai đứa nhỏ.
“Ngươi làm gì thế? Thả ta ra!” Công Lương Phi Tuân thấy Tiết Thừa Viễn đột ngột ôm lấy eo mình, không nói lời nào dựa lên vai mình, cũng không biết được hiện tại y đang nghĩ gì.
“Phi Tuân, ngươi có biết không, ta rất thích cuộc sống thế này.” Tiết Thừa Viễn nhẹ thở một hơi.
Bây giờ bọn y ở xa Kinh Thành, có thể không chút câu nệ tận hưởng thời gian bên nhau ở Phương Ninh này. Nhưng sau đó thì sao? Một khi trở lại Kinh Thành, triều chính, gia đình, trách nhiệm, quan hệ, cấp bậc lễ nghĩa, bọn y nên đối phó thế nào?
Hiện tại Công Lương Phi Tuân đã không giống trước, nếu mang thân thể này trở về Kinh Thành, chuẩn bị sinh hai đứa nhỏ cùng dưỡng dục chúng cũng là vấn đề nan giải. Tình cảm của bọn y vốn còn không được người đời chấp nhận, huống chi còn hai đứa con?
“Ngươi đương nhiên thích nhìn ta ễnh bụng, bị ngươi hành hạ đến chết đi sống lại!” Công Lương Phi Tuân vén chăn, ngồi thẳng người dậy, đấm đấm lưng.
Mấy ngày này, hai đứa nhỏ dường như lớn lên rất rõ, bụng của hắn ngày càng phồng lên, mà nội lực và võ công cũng càng… Aizz, đừng nói nữa!
Mỗi khi nhớ đến bụng mình mang đứa nhỏ, Công Lương Phi Tuân đều có cảm giác bị Tiết Thừa Viễn hãm hại.
Tiết Thừa Viễn cũng thẳng người, nói: “Chuyện hồi kinh nên cố gắng kéo dài thêm một tháng. Bây giờ nhịp thai của ngươi không ổn định, chỉ sợ vội vàng lên đường sẽ gặp chuyện không hay.”
Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt gật đầu, hắn cũng cần phải đối mặt với thực tế. Hiện tại sức khỏe của hắn ngày càng kém, lại phải lặn lội đường xa như vậy thật quá mạo hiểm. Có điều, chuyện khiến hắn quan tâm lúc này không phải trở lại Kinh Thành, mà là chuyện khác.
Sau khi hồ Ngọc Đào vỡ đê, đội quân của Bộc Dương Lịch Uyên không biết đã đi đằng nào. Chuyện này là nỗi canh cánh trong lòng Tiết Thừa Viễn, nhưng ngại thân phận của Công Lương Phi Tuân, y chưa từng đề cập tới.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đáng lý người Tùy Hành Khiêm sai về Phương Ninh báo cáo đã tới từ trưa rồi mới phải, sao giờ vẫn chưa thấy đâu?
Đúng lúc Công Lương Phi Tuân đang thắc mắc, chợt có thị vệ đến trước cửa bẩm báo, “Tướng quân, trinh thám được phái đi đã trở về, ngài…”
Ánh mắt Công Lương Phi Tuân lập tức biến đổi, liếc Tiết Thừa Viễn một cái, rồi lên tiếng đáp: “Đưa hắn sang thư phòng đợi, bổn tướng lập tức tới.”