Nguyệt Lạc Cựu Mộ Lý

Chương 3



Lúc Phong Trản tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau, cơn mưa hôm qua đã ngừng từ sáng sớm, này chính là đầy trời nắng chiều, Thiên Trọng Xuyên ngồi bên giường, cúi đầu chơi đùa với chó trắng ôm trong ngực.

Đôi mắt của Phong Trản rất đau, y cố nén ngồi dậy, theo bản năng sờ sờ bên cạnh.

“Ở chỗ này,” Thiên Trọng Xuyên lên tiếng: “Có đói bụng không?”

“….Đêm qua ngươi đi đâu?” Phong Trản mở miệng hỏi bằng chất giọng khàn đặc.

“Nghe thấy bên ngoài có một nữ nhân đang khóc,” Thiên Trọng Xuyên nói: “Ta đi ra ngoài xem, tiếng càng lúc càng lớn, ta đi theo một hồi, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại vòng về, thấy ngươi đã nằm dưới đất, ngươi làm sao vậy?”

“Gã đâu?” Phong Trản hỏi.

Thiên Trọng Xuyên nghi hoặc hỏi: “Ai?”

Phong Trản không trả lời, y vẫn không muốn để cho Thiên Trọng Xuyên biết quá nhiều, hai người trầm mặc hồi lâu, Phong Trản nghe thấy tiếng kêu non nớt của chó trắng, y vừa muốn vươn tay sờ, Thiên Trọng Xuyên liền ôm chó đứng dậy đi nấu cơm.

Phong Trản không nhìn thấy, không biết trên cổ chó trắng có vết thương, mùi máu tươi y ngửi được tối qua chính là của chó con, sau khi ma vật kia tiến vào chó trắng liền tỉnh, bị gã lấy móng vuốt nhòn nhọn cắt qua cổ một cái, nếu như không phải Phong Trản kịp thời tỉnh lại, khả năng chó trắng này sẽ chết.

Đôi mắt của Phong Trản vẫn đau âm ỉ, đầu cũng đau, Thiên Trọng Xuyên bưng đồ ăn tới cho y ăn, y có chút ăn không trôi.

Y vẫn luôn ngửi thấy mùi thối.

Y không biết ngày trái tim Thiên Trọng Xuyên đào ra tối qua đã được xâu ở dưới mái hiên, buộc bằng sợi dây thừng thô ráp

Trái tim của ma vật rất lớn, chảy ra chất lỏng xanh biếc, này đã được phơi khô, treo ở nơi đó, giống như một lời cảnh cáo. Thiên Trọng Xuyên ngẩng đầu nhìn, cắn bánh bao trong tay.

Phong Trản ăn không trôi, nhưng không lãng phí lương thực, miễn cưỡng ăn xong phần của y, liền mò mẫm quay về bên giường ngồi xuống, Hồ Hỏa kia đã gần như khôi phục hoàn toàn, đảo quanh dưới chân y, Phong Trản cúi đầu sờ sờ, thử ôm nó vào ngực.

“Hồ Hỏa là quỷ biến thành,” Thiên Trọng Xuyên đột nhiên nói: “Ngươi biết không?”

“… Thật hay giả?” Phong Trản không tin lắm.

“Ban đầu——” Thiên Trọng Xuyên chậm rãi nói cho y nghe: “Một mảnh hỗn độn. Tam giới không phân biệt, người đã chết biến thành quỷ, còn cùng một chỗ với người, nhưng về sau thổ địa chậm rãi chìm xuống, liền có hai giới, Sắc giới cùng Vô sắc giới.”

“Đừng gạt người a…” Phong Trản cảm thấy Thiên Trọng Xuyên giống như đang kể chuyện xưa cho mình, nhưng vẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Người cùng Thần trở về Sắc giới cùng Vô sắc giới, quỷ không có chỗ để đi, nhưng nói là không có chỗ để đi, cũng vẫn phải có nơi để đến, quỷ núp trong bóng tối, niệm tưởng trong lòng không tiêu tán, liền sinh ra Hồ Hỏa, Hồ Hỏa chính là chui ra từ mộ, mãi cho đến khi đã có Dục giới, quỷ mới có nơi đi, nhưng những quỷ đã biến thành Hồ Hỏa vẫn ở lại nhân gian.”

Phong Trản hiển nhiên không tin, nhưng vẫn cảm thấy rất thú vị, y hỏi Thiên Trọng Xuyên: “Ai kể cho ngươi sao?”

“Ta tận mắt thấy, không được sao?” Thiên Trọng Xuyên nhận Hồ Hỏa từ tay y, lại nhìn miệng vết thương đã khép lại của nó: “Ngày mai là có thể tiễn nó đi.”

Hắn đặt Hồ Hỏa xuống đất, đưa tay vỗ vỗ bả vai Phong Trản: “Cởi áo.”

Phong Trản cảm thấy có chút không được tự nhiên, mím môi cởi áo của mình, ngày hôm qua đụng phải góc bàn, vết thương sau lưng y lại bị nứt ra, Thiên Trọng Xuyên cau mày nhìn: “Khỏi quá chậm.”

Hắn đối với Phong Trản, cùng đối với Hồ Hỏa không có gì khác biệt, tùy ý đè y xuống giường, cầm khăn lau sạch miệng vết thương, hắn nghĩ nghĩ: “Chờ lát nữa chịu đau một chút.”

Nó xong lại quay người rời đi, qua hồi lâu mới trở lại, Phong Trản không nhìn thấy, không biết hắn đi làm gì, còn chưa kịp hỏi, đã cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đổ vào trên miệng vết thương của mình.

Y sửng sốt một chút, sau đó lại cảm thấy sau lưng mình đau đớn giống như bị lửa đốt, y run rẩy chịu đựng, rồi lại cảm thấy càng đâu, ngay vào lúc y sắp không nhịn được kêu thành tiếng, Thiên Trọng Xuyên nhét tay trái của hắn vào miệng y, làm Phong Trản cắn gan bàn tay* mình, ngón trỏ cùng ngón cái bóp khuôn mặt trơn mịn của Phong Trản.

(*虎口 hổ khẩu: chỗ khe ngón tay cái với ngón tay trỏ.)

Tay phải của hắn cầm một cái bình Ngọc Tĩnh*, bên trong chính là sương sớm, cẩn thận nhỏ lên vết thương của Phong Trản, Phong Trản cắn tay hắn, bờ lưng trần truồng đau đến không ngừng run rẩy, lúc này mới nhìn ra được chút bộ dạng của thiếu niên, Thiên Trọng Xuyên nghĩ thầm, dù sao y còn chưa trưởng thành.

(*玉静瓶 bình giống của Quan Âm để cành liễu ak.)

Qua hồi lâu, Phong Trản đau đến thoát lực, suy yếu ghé vào trên giường, Thiên Trọng Xuyên cũng rút tay mình ra khỏi miệng y, phía trên đã bị cắn ra một vòng dấu răng rớm máu.

“Răng còn rất nhọn,” Thiên Trọng Xuyên lại dùng ngón cái đè ở răng y để cho y hé miệng, hơi ghé vào: “Long hóa hình đều như vậy sao?”

Phong Trản đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một đôi mắt đẹp mờ mịt nửa mở: “Ngươi nhỏ thứ gì vào lưng của ta?”

“Sương sớm, sương trong bình Ngọc Tĩnh,” Thiên Trọng Xuyên buông y ra: “Trong vết thương hẳn là dính mấy thứ bẩn thỉu, dùng sương sớm rửa là được rồi.”

Phong Trản ừ một tiếng, suy yếu ghé ở trên giường thở dốc, Thiên Trọng Xuyên xoa xoa đầu y giống như sờ chó con, giống như đang trấn an: “Chỉ đau lúc này thôi liền được, nằm sấp một hồi đi, lúc nào không đau thì nói với ta, ta băng cho ngươi.”

“… Ta cắn đau ngươi sao?” Phong Trản nhỏ giọng hỏi.

“Không có.” Thiên Trọng Xuyên đi cho đám chó nhỏ ăn, dù sao hắn luôn là một khắc cũng không rảnh rỗi, đám chó con chen chúc nhau cọ hắn, Thiên Trọng Xuyên thất thần sờ đứa này một cái, lại sờ đứa kia một cái, chờ đến khi đám chó nhỏ an tĩnh ăn đồ ăn rồi, mới đứng lên ra cửa.

Hắn đi thẳng đến hố rắn.

Lúc này nắng chiều rất đẹp, Thiên Trọng Xuyên đứng bên miệng hố rắn ngửa đầu nhìn một hồi, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn nữ nhân nằm bên trong.

Dung mạo của nữ nhân kia rất xinh đẹp, đẹp đến rõ ràng không phải người, yêu khí rất nặng, Thiên Trọng Xuyên cũng không có thương hương tiếc ngọc, hắn thuận tay cầm một hòn đá ném xuống, đánh thức nàng kia.

Lúc nàng vửa tỉnh lại liền thấy một bộ thi thể gần mình trong gang tấc, là người đồng hành với nàng ngày hôm qua, đối phương hiển nhiên chết không nhắm mắt, đến bây giờ còn không nhắm mắt lại, chỗ trái tim là một cái động lớn, nàng biết là bị nam nhân tóc ngắn phía trên sống sờ sờ đào ra.

Cho nên nàng rất sáng suốt lựa chọn trầm mặc, mặc cho thi thể kia chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm mình, lại vẫn luôn tẩy não cho mình mấy con rắn bò qua bò lại kia không tồn tại, chính là trầm mặc càng lâu, nàng càng cảm thấy hỏng mất.

“Ai phái các ngươi tới?” Thiên Trọng Xuyên mở miệng: “Nói thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.