Nguyệt Lạc

Chương 8: 8: Chỉ Mong Mình Có Thể Nhận Ra Con Cái Của Anh




Rất lâu về sau, Thịnh ý vẫn nghe lại bài hát hát này nhiều lần.

Khi đó khoảnh khắc sâu đậm nhất chiếu vào trong đầu cô là câu hát đằng sau này.
"Đến giờ em cũng đã rời xa anh được sáu mươi năm rồi, chỉ mong mình có thể nhận ra con cái của em."
Đó là năm thứ bảy cô và Giang Vọng quen nhau, là năm thứ chín cô thích Giang Vọng và cũng là năm thứ hai, trái tim của cô quyết định sẽ không còn thích Giang Vọng nữa.
- ---
Hai ngày cuối tuần của Thịnh ý đều là trôi qua trong qua ở trong thư viện.
Thư viện thành phố Nam Thành rất rộng, cách Ngõ Cảnh Đức chỉ hai trạm xe buýt.

Mỗi ngày Thịnh ý đều đến sớm trước bảy giờ xếp hàng vào cửa, tuy nhiên mỗi lần cô bước vào thư viện đều không còn chỗ trống trong phòng vậy nên cô đành phải lên cửa sổ tầng 4 để nghỉ ngơi và làm bài tập.
Thỉnh thoảng cũng sẽ chạm mặt một số người thi công chức, mọi người rõ ràng đều không quen biết nhau thế nhưng lại vô cùng ăn ý ngồi chung một chiếc bàn.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nói vài câu, bất kể là ai chỉ cần nghe thấy Thịnh Ý nói mình vẫn còn là học sinh cấp ba, trên mặt ai dường như đều cũng sẽ lộ ra vẻ mặt chán nản.
Cuối cùng còn hết lòng căn dặn: "Cố gắng quý trọng, tận hưởng đi."
Thịnh ý đang ở trong độ tuổi thanh xuân, hoàn toàn không thể hiểu được sự ngưỡng mộ của bọn họ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tối chủ nhật, lúc Thịnh Ý trở về nhà thì bên ngoài đột nhiên đổ mưa.

Khi cô ra ngoài không mang theo ô, cô đợi ở cửa một lúc, nhưng mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh.

Năm đó còn chưa có dịch vụ gọi xe trực tuyến thế nên phải đợi taxi dựa theo số phận.

Bầu trời càng lúc càng tối, đèn đường cũng dần sáng lên, phản chiếu những đốm sáng đủ màu sắc từ những hạt mưa dày đặc.
Cô chán việc chờ đợi nên chỉ đứng trước cửa thư viện đọc bài thơ "Tập nguyệt xuất" của Mạnh Y Y.
"Nhân hướng hồng trình đi mấy trình, thiên thai thu vũ lâu vô tình.

Biệt lai thi chích quân tả, không dám đề nửa chừng tính danh."
Cô chậm rãi đọc từng chữ, nhẩm kỹ từng chữ, một người đàn ông đeo kính gọng bạc cũng đang đợi tạnh mưa bên cạnh nghe thấy giọng cô, quay đầu nhìn sang, trong mắt anh có những cảm xúc khó diễn tả được..
Cô tưởng âm thanh của mình quá to, quấy rầy đến anh ta.

Cô ngoảnh mặt về phía anh gật đầu tỏ ý xin lỗi, không ngờ người đàn ông lại đột nhiên hỏi: "Đây là thơ gì thế?"
Thịnh Nghị đành phải lấy tập thơ từ trong cặp ra, lật đến trang có bài thơ rồi đưa cho anh.
Người đàn ông đưa tay nhận lấy, cúi đầu xem rất nghiêm túc, trên tròng kính của anh ta dần xuất hiện một lớp sương mù.
Trong lòng Thịnh Nghị chợt động, không biết vì sao, cô chợt nhớ đến bài hát mà dì nhỏ say rượu ngâm nga đêm qua.

Ánh mắt có hơi chua chát, cô hơi ngẩng đầu lên, người đàn ông nhanh chóng trả lại tập thơ cho cô và không hiểu vì sao, thay vì đợi mưa tạnh, anh ta lại chạy vào màn mưa dày đặc sương mù.
Dường như mỗi người ở thành phố này, ai cũng có câu chuyện của riêng mình.

Thịnh Ý cúi đầu nhặt tấm danh thiếp của người đàn ông kia vô tình làm rơi trên đất, trên tấm danh thiếp sạch sẽ chỉ viết mỗi tên: "Châu Nguyên."
Cô buông tiếng thở dài quay người cầm tấm danh thiếp vứt vào thùng rác ngay bên cạnh.
Ngày đó Thịnh Ý rốt cuộc vẫn bị mắc mưa, đến tối lại sốt nhẹ, hôm sau tỉnh dậy trong tình trạng nặng trĩu.

Khi đến trường là lúc chuông tảo đọc buổi sáng cũng vừa vang lên.
Vẻ mặt Lý Lâm kinh ngạc nhìn cô: "Hiếm thấy ghê, Thịnh Ý lớp chúng ta cũng có lúc đến muộn nha."
Lâm Chiêu Chiêu quay đầu nhìn, giơ ngón tay cái lên với vẻ mặt đồng cảm sâu sắc: "Hơn nữa còn đúng lúc như vậy."
Thịnh Ý cảm thấy cả người khó chịu, không có tâm trạng lắm lời với bọn họ, nghiêng người bước vào phòng học.

Cô thoáng nhìn ua Giang Vọng - người hiếm khi đến lớp tảo đọc vào buổi sáng.

Nhìn thấy Thịnh Ý, vẻ mặt anh vẫn như thường lệ, như thể cuộc gặp gỡ đêm đó chỉ là một giấc mơ.

Tiết đầu tiên là tiết của Lão Từ.
Lúc đó, bọn họ đúng lúc được học đơn vị của Văn tự cổ và liên tục là mấy từ được viết bởi Lý Thanh Chiếu.
Sau khi kết thúc tiết học, Lão Từ giao cho mọi người một bài tập và yêu cầu mỗi nhóm nộp một bài viết tìm hiểu về những điểm tương đồng và khác biệt trong phong cách trước sau của Lí Thanh Chiếu.

Bài văn ít nhất phải viết đủ ba mươi nghìn chữ.
Lão Từ vừa mới nói xong, Lâm Chiêu Chiêu và Lý Lâm cùng nhau đồng thanh nói: "Tổ chúng ta đây toàn bộ đều trông cậy vào Thịnh Ý."
Thịnh Ý rất giỏi văn xuôi cổ, mỗi khi Lão Từ lên lớp thường sẽ yêu cầu mọi người bắt chước thể thức của bài thơ đang học và viết một cái gì đó mới.

Mỗi lần như vậy, ông đều gọi Thịnh Ý viết và cô chưa bao giờ khiến cho mọi người phải thất vọng cả.
Thịnh ý đánh mắt sang nhìn Giang Vọng, tầm mắt của chàng trai cũng đang nhìn theo lời của Lý Lâm, ánh mắt dừng trên người cô, trong mắt dường như mang theo ý cười.
Thịnh Ý nhéo nhéo vành tay, bởi vì cô vừa bị bệnh, chưa khỏi hẳn nên nhẹ giọng nói: "Các cậu chỉ cần giúp mình tìm một số tài liệu là được."
"Được rồi" Lý Lâm chân chó chạy tới sau lưng đứng đấm lưng cho Thịnh Ý: "Cậu vất vả rồi, vất vả rồi."
Lâm Chiêu Chiêu nói: 'Đến lúc đó giành được vị trí thứ nhất thì chúng ta sẽ đi ăn nhé."
Bài văn của học sinh cấp ba cũng không yêu cầu bọn họ phải đưa ra ý kiến của mình mà chỉ cần thu thập tài liệu đầy đủ rồi dùng chính ngôn từ của mình để lồ ng ghép các số liệu lại với nhau.

Trong hai tuần đó, Thịnh ý thường chăm chỉ chạy tới thư viện.
Mặt khác ba người bọn họ cảm thấy để cho một mình Thịnh Ý bận rộn không được tốt cho lắm, nên mỗi ngày đều theo cô đến thư viện vào giờ nghỉ trưa.
Hai ngày cuối tuần đó mấy người bọn họ đều cùng nhau trải qua.
Khu vực nghỉ ngơi có rất ít người, cũng không cần tuyệt đối phải giữ im lặng, bốn người ngồi chung một bàn cùng nhau lật sách.
Dịch được đến nửa thì Lâm Chiêu Chiêu và Lý Lâm không kiên nhẫn nổi nữa, hai người chụm đầu lại và bắt đầu thảo luận về những bài hát mới nổi gần đây.
Còn kể về một bộ phim thanh xuân đã được phát hành cách đây vài tháng và vẫn được yêu thích cho đến bây giờ.
Lâm Chiêu Chiêu thở dài: "Lúc chiếu bộ phim ấy, nhà tớ có chút việc nên không đi xem được.

Cho đến bây giờ vẫn còn chưa xem." Cô hỏi: "Thịnh Ý, cậu từng xem chưa?"

Thịnh Ý đang cúi đầu chăm chú ghi chép, không để ý đến chuyện bọn họ kể cho lắm, cô hơi hoang mang ngẩng đầu hỏi: "Cái gì cơ?"
Lâm Chiêu Chiêu nói: "Là bộ phim < Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi > ấy, cậu xem chưa? Nếu như cậu chưa xem vậy thì bốn người chúng ta cùng nhau đi xem một lần đi."
Thực ra cô đã xem rồi.
Thịnh Ý cụp mắt xuống, ánh mắt dừng trên quyển sổ ghi chép, nghĩ một lúc rồi mới quyết định lắc đầu.
"Vậy thì tốt quá rồi" Giọng nói của Lâm Chiêu Chiêu trở nên to hơn, "Vậy chúng ta trực tiếp đến rạp chiếu phim gần nhà cậu xem nhé.

Mình nhớ khu đó có một rạp chiếu phim."
Vì muốn xem phim nên hôm đó bọn họ rời thư viện sớm.

Bốn giờ chiều, trên xe không có nhiều người, bốn người ngồi ở hai hàng ghế trước sau.
Lâm Chiêu Chiêu vì muốn thảo luận bộ phim với Lý Lâm cho nên hai người vừa lên xe đã ngồi cùng nhau, còn Giang Vọng thì ngồi ở hàng ghế phía sau họ.
Thịnh Ý là người lên xe cuối cùng, cô có hơi do dự, cảm thấy giả sử bản thân ngồi ở hàng ghế khác thì sẽ giống như là cô ghét bỏ Giang Vọng vậy, vì thế cô đành phải ngồi cạnh Giang Vọng.
Chỗ ngồi của xe bus không được rộng, hơn nữa mùa đông lại mặc quá dày vì vậy bả vai của Thịnh Ý liên tiếp đụng vào Giang Vọng.
Ánh nắng chạng vạng chiếu qua ô cửa sổ ô tô, cô ôm chặt chiếc cặp trong tay, ngay cả hơi thở cũng vô tình thả chậm lại.
Giang Vọng dường như cũng cảm thấy chán, anh lấy tai nghe từ trong túi ra đeo vào, ánh mắt của Thịnh Ý không biết để ở đâu nên chỉ đành nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe bus chạy rất chậm.
Bên tai Thịnh Ý là âm thanh vui đùa của các bạn học và dường như nhìn bất cứ đâu cô đều nhìn thấy đủ loại dáng vẻ trong đời sống xã hội.
Rất lâu về sau mỗi lần Thịnh Ý nhớ lại cảnh tượng ấy, rõ ràng chỉ là một khung cảnh bình thường thế nhưng không rõ vì sao lại khiến cho cô khắc ghi khoảnh khắc ấy trong nhiều năm như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.