Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 32: Đấu linh thú



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúng ta đến, tiếp tục lạp ~

_________

Lam Nguyệt có chút kinh nghi bất định, nàng làm sao cảm thấy không khí có chút______

quỷ yên tĩnh đâu?

Lam Nguyệt bước chân bất giác thả chậm, tinh thần nâng lên, thần hồn tản ra xung quanh.

Bỗng nhiên không khí linh lực dao động, sau đó vô số tiếng xé gió hướng nàng bay đến. Lam Nguyệt tức tốc phản ứng, lăn lộn vài vòng hiểm hiểm né tránh.

Hoả cầu như có ý thức, triều Lam Nguyệt lao tới. Không khí vang lên "tách tách" tiếng lửa cháy thanh âm.

Không thể né tránh, Lam Nguyệt bàn tay lam quang loé lên, nàng ngưng tụ vô số băng phiến, từng cái đối chọi chống lại hoả cầu.

Linh lực va chạm nháy mắt, "ầm ầm" thanh âm vang lên, hoả cầu và băng phiến nổ tung, hoàn toàn biến mất.

"Xem ra bảo tàng này cũng không dễ lấy như vậy____"

Lam Nguyệt hơi ngưng thần, dựa vào khế ước cảm ứng một chút tiểu bạch miêu.

Quả nhiên có cơ quan đi xuống, nàng cảm nhận được tiểu bạch miêu tại phía dưới.

Lam Nguyệt triều xung quanh quan sát, nơi này trang hoàn lộng lẫy lại uy nghi, bên trên cùng là một chiếc long sàng màu vàng chói mắt, long văn uốn lượng, sinh động như thật. Người nhấc chân hướng long sàng đi đến.

"Nơi này____ "

Lam Nguyệt tìm kiếm toàn bộ bảo khố, nhưng nhìn hết xung quanh, cũng chỉ có long sàng khả nghi chút. Lam Nguyệt bàn tay lướt trên long văn, bàn tay nàng nhỏ xinh, trắng noãn không tì vết, nhẹ nhàng đặt trên long sàng.

Lam Nguyệt ánh mắt hơi sáng lên, ngón tay chạm đến màu đỏ long nhãn khi, nhẹ nhàng ấn xuống.

Long nhãn bỗng nhiên sáng lên, Lam Nguyệt còn chưa phản ứng lại đây nàng dưới chân đột nhiên trống rỗng, Lam Nguyệt chỉ kịp "a" lên một tiếng, cả người liền rơi xuống.

Lam Nguyệt bình tĩnh lại, nàng xung quanh mặc dù một mảnh đen tối nhưng Lam Nguyệt lưu ly nhãn vẫn nhìn rõ hết thảy. Nàng bốn phía đều là đơn điệu vách tường, mà nàng cơ thể vẫn không trọng lượng rơi xuống.

Nơi này rốt cuộc có bao nhiêu sâu a? Nàng muốn như vậy đến lúc nào a??

Còn nữa_________

Bên dưới chờ nàng là cái gì a? Có hay không cứ như vậy ngã chết!!??

Đến lúc Lam Nguyệt nghĩ vẩn vơ, Lam Nguyệt mơ hồ nhìn đến ánh sáng, nàng Lưu ly nhãn sáng lên, nhìn đến bên dưới liền cả kinh. Có bẫy!!

Sắt bén màu bạc mũi nhọn hiện lên, tản ra nhàn nhạt màu trắng ánh sáng. Vô số đinh bạc nhọn hoắc hiện lên trước mắt, Lam Nguyệt không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Nàng vận khởi linh lực, màu xanh quang cầu đánh thẳng vào bên dưới, bất quá đinh bạc vẫn không một chút hư hại.

Không cho phép nàng nhiều suy nghĩ, Lam Nguyệt vội huy chưởng phong, trên tay nàng nhiều một phen chủy thủ, Lam Nguyệt hung hăng cắm vào trên tường.

Chủy thủ trên tường tiếng ma sát vang lên, màu đỏ tia lửa xẹt lên, gần đến rồi đinh bạc, chủy thủ rất đúng lúc ngừng lại. Lam Nguyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Nha đầu, vận khí của ngươi thực hảo, đúng là thiên đạo sủng nhi nga~"

Quân Vô Nhai muốn ăn đòn thanh âm vang lên, chế nhạo ý vị mười phần rõ ràng.

"Câm miệng!"

Lam Nguyệt hung hăng nói, nàng giơ tay lao đi trên trán mồ hôi lạnh, ánh mắt đưa xuống bên dưới.

Bên cạnh có một cửa khẩu, Lam Nguyệt không rên một tiếng, bàn chân đạp lên tường, rút ra chủy thủ tung người hướng cửa khẩu nhảy qua.

Lam Nguyệt êm đẹp đáp xuống, lưu ly nhãn lần nữa sáng lên, nàng từ từ bước đến.

Con đường này không tối, hai bên đèn đuốc sáng ngời lại yên tĩnh quỷ dị.

Nàng thực không thích bầu không khí này lắm, bởi vì mỗi lần đều có chuyện xảy ra.

Cuối cùng Lam Nguyệt đi hết con đường, dẫn đến một căn phòng. Không, nói đúng hơi là một đấu trường.

Đấu trường rộng rãi to lớn, bốn phía đều có tượng ma thú to lớn. Bốn tượng ma thú hình thù hết sức dữ tợn lại sinh động như thật. Bốn con đều nhắm mắt, dường như đang lâm vào ngủ say.

Bốn chỉ thú này Lam Nguyệt biết, đều là Linh thú, theo thứ tự gọi Độc Giác Thú, Thôn Thiên Xà, Huyết Quân Thương Điểu cùng Cửu Vĩ Hạt Thú.

Đây đều là trên Huyền Linh đại lục đã biến mất Linh thú.

Lam Nguyệt mắt lạnh đảo qua, bình tĩnh bước đi.

Mà nàng lại không nhìn đến, vốn yên lặng không sự sống bốn pho tượng Linh thú trung, Độc Giác Thú tượng đá đột nhiên mở mắt, một đôi đỏ ngòm mắt nhìn chằm chằm Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt bước đến một cánh cửa lớn, nàng thử dùng linh lực phá hủy, nhưng bất kể nàng dùng đến bao nhiêu linh lực đều tựa như chìm vào đáy biển dường như, đừng nói mở ra, chính là chấn động thanh âm đều không có!

Lam Nguyệt nhíu nhíu mày, chẳng lẽ chỗ này có cái gì? Cần phá hủy hoặc đánh bại mới có thể mở ra nhập khẩu?

"Rống"

Một tiếng rống to lớn vang lên, Lam Nguyệt cả kinh xoay người, vốn là tượng đá Độc Giác Thú lấy tốc độ có thể thấy được biến thật, Độc Giác Thú từ tượng đá biến thành chân chính độc giác thú!!!

Độc Giác Thú đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lam Nguyệt, bỗng nó há miệng, một ngụm hoả cầu hướng Lam Nguyệt tập kích.

Lam Nguyệt vận khởi phá linh thuật, lại vận khởi linh lực phòng ngự, thân ảnh linh hoạt cấp tốc di chuyển.

Bất quá này vốn là cao cấp linh thú, Lam Nguyệt sức không địch nổi nó một phần ngàn, chóc lát liền bị toả định trên tường, cả người đầy máu.

Nàng cảm giác nàng xương sườn gãy mấy thanh a.

Lam Nguyệt thở dóc, trong miệng tràn ra vết máu, nàng khó khăn đứng lên, đưa tay lau đi vết máu, màu lam đồng tử lạnh lẽo toả định Độc Giác Thú.

Nàng không thể cứ như vậy chết ở đây! Chẳng lẽ phải đánh bại này Linh thú? Mặc kệ! Linh thú cao cấp lại như thế nào? Nàng Lam Nguyệt muốn, thiên hạ này chưa có nàng không dám làm sự!!

"Chủ nhân, đây là huyễn thuật, tuy nó có thể giống Độc Giác Thú công kích, nhưng tính chất cũng không giống hoàn toàn, nó cũng không phải thực sự Độc Giác Thú"

Linh thân âm ở Lam Nguyệt trong đầu vang lên, nhắc nhở nàng.

Lam Nguyệt mắt hơi nheo lại, đỏ tươi môi khẽ kéo lên, hảo, nếu là huyễn thuật liền không đáng sợ hãi, một khi là thuật pháp hoá thành tất có điểm yếu, dù muốn hay không cũng không phải đồ thật!

"Lưu ly nhãn có thể nhìn đến nó chỗ yếu hại"

Lam Nguyệt trên tay linh lực loé lên, trong tay nàng nhiều hơn một thanh màu đen kiếm.

Này là cao cấp linh khí nàng khi nãy có được, hiện tại liền đến nàng dùng thử!!

Linh lực nhanh chóng vận chuyển, Lam Nguyệt tựa như mũi tên bay thẳng đến chỗ Độc Giác Thú, Lưu ly nhãn vận khởi, nàng đôi mắt lần nữa tràn ngập lam quang, xinh đẹp đến cực điểm.

Nó yếu hại nằm tại nó trên trán sừng vị trí!

Xác định xong Lam Nguyệt một bên linh lực công kích, toả định Độc Giác Thú chú ý, một bên tìm cách dùng kiếm chém nó sừng.

Hai bên giằng co thật lâu, Độc Giác Thú bởi vì là huyễn cảnh nên nó thương thế hoàn toàn chém liền khôi phục, mà Lam Nguyệt y phục đều như tắm trong biển máu, huyết nhục mơ hồ.

"Súc sinh!"

Nàng như thế nào đến một súc sinh cũng không giải quyết được?

Lam Nguyệt mạnh hừ một tiếng, nàng xung quanh Lam quang đột nhiên đại thịnh, linh lực tựa như bao trùm toàn bộ đấu trường, màu lúc này đây, một màn kì lạ xảy ra!

Độc Giác Thú dưới chân băng phiến kết chặc, dưới đất bò lên màu băng lam dây leo, đem Độc giác thú giữ đến gắt gao, mà Lam Nguyệt trên tay, một bên tay mở, băng lam ngọn lửa hưng phấn nhảy, một bên tay nắm màu lam băng điện lôi chớp động, hết sức quỷ dị.

Lam Nguyệt đôi mắt thị huyết lạnh lẽo, nàng xinh đẹp môi giơ lên một cái khát máu độ cong, tà khí mà mị hoặc, tựa như địa ngục tu la, lệnh người phát run.

"Hảo một cái huyễn cảnh, ép ta đến mức này, ngươi rất có bản sự"

Độc Giác Thú rống to giận dữ một tiếng, dường như đồng thời, Lam Nguyệt động, màu Lam ngọn lửa nháy mắt đem Độc Giác Thú cắn nuốt, màu Lam lôi điện đem nó phách nát, bên dưới lại bị dây leo và băng phiến giam giữ.

Lam Nguyệt không hề do dự, chớp lấy thời cơ, nàng tung người nhảy lên, một kiếm đem Độc Giác Thú sừng chặt đứt, nháy mắt đó, vốn hết sức chân thật Độc Giác Thú đột nhiên vỡ vụn, hoàn toàn biến mất, dây leo, lôi điện, ngọn lửa băng phiến cũng theo đó không thấy.

Lam quang biến mất sau, Lam Nguyệt cũng chóng đỡ không nổi, phịch một tiếng ngã xuống.

Nàng cơ thể đã cực hạn, xương cũng không biết đã gãy bao nhiêu thanh, bây giờ liền đứng đều không vững a...

"Chủ nhân___"

"Nha đầu__"

Linh và Quân Vô Nhai thanh âm lo lắng vang lên, đang ở kêu gọi nàng.

Mà lúc này, ba pho tượng còn lại lần lượt động, Lam Nguyệt nghe đến chúng nó rống to một tiếng, nàng ý thức đã mơ hồ, linh lực hao hết, muốn tiến vào không gian cũng không xong, chỉ có thể cười một tiếng.

Nàng sinh mệnh đến đây phải kết thúc sao?

Hảo mệt mỏi, hảo không cam lòng a_____

_________

Hôm nay ta đối Tiểu Nguyệt Nhi có hay không hơi quá đáng điểm? Lạp, chương sau lại bù đắp nàng a~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.