Nguyệt Lâm Cửu Thiên: Tuyệt Thế Chí Tôn Khuynh Thiên Hạ

Chương 42: Bầy thú vây công (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Nguyệt ý thức tình cảnh hiện tại, nàng không hiếu chiến, sau lưng linh khí kích tụ, lam dực trải rộng, bầy thú chú ý, gầm gừ dường như đe doạ.

Lam Nguyệt nhắm thời điểm, vù một tiếng bay lên, nhưng còn chưa được một khắc, "ầm" một tiếng nàng không chút phản kháng bị đập trở về.

Bụi mù mịt tan đi, Lam Nguyệt ho khan liên tục, khoé môi tràn ra vết máu.

Xem ra chạy trốn trên không đã bất khả thi, nàng dù nhanh đến đâu cũng chỉ là Thực Hoá Cảnh tu vi, còn chưa nắm rõ kỹ thuật bay, không có khả năng nhanh bằng cấp cao phi hành ma thú.

"Muốn giết bổn cô nương, hừ, trăm năm nữa đi! Một đám ô tạp! "

Bầy ma thú mặc dù không phun nhân ngữ nhưng đủ để hiểu Lam Nguyệt nói cái gì, tức thì giận dữ, chúng rống lên một tiếng, một con phát động công kích, này là con cấp thấp nhất ở đây, bất quá cũng đã là Phong Lang cấp 9 ma thú.

Còn lại thú tranh thủ hấp thu Linh lực của bí cảnh phá thoát ra.

Lam Nguyệt thần sắc ngưng lại, mẹ nó! Các ngươi hấp thu linh khí liền hấp thu, để ý nàng cái này nhỏ bé nhân loại làm chi a!!!

Lam Nguyệt chậc vật né tránh, ý niệm vừa động, trên tay nhiều hơn một phen ngân kiếm.

"Phong Nguyệt Trảm!"

Lam Nguyệt vung lên, mỗi một đao đánh ra màu xanh linh lực hoá thành đạo đạo hình bán nguyệt phong nhận thẳng tắp đánh vào Phong Lang.

Ầm ầm...

Thanh âm chấn động rất lớn, bất quá lúc bụi bặm tản đi, kia chỉ ma thú hoàn hảo không tổn hại, khinh thường nhìn nàng.

Nhân loại nhỏ bé ngu xuẩn cũng dám cùng nó cứng đối cứng!

Nó rống lên, thân hình to lớn nhảy lên, móng vuốt sắc bé hướng Lam Nguyệt chụp đến.

Lam Nguyệt thần sắc như thường, bình tĩnh né tránh.

Phong Lang là Phong hệ ma thú, tốc độ mặc dù nhanh nhưng nó đối Lam Nguyệt xem thường, không dùng quá lớn thực lực, mà nàng cũng không kém, dưới nó đại trảo hiểm hiểm tránh thoát.

Phong Lang có chút tức giận, lần này ra đòn mạnh hơn trước, Lam Nguyệt ánh mắt ngưng lại, móng vuốt Phong Lang đập xuống khi, nàng tại chỗ đột nhiên biến mất.

Phong Lang một chưởng đánh hụt, tức giận, nhưng nhìn xung quanh lại không thấy Lam Nguyệt đâu.

Nó cảnh giác nhìn xung quanh, lại không cảm nhận được bất kì khí tức nào.

Mà lúc này, tại vị trí lúc nãy, Lam Nguyệt xuất hiện, nhân lúc Phong Lang chưa phản ứng lại, nàng trên tay kết ấn, ánh mắt xanh biếc, lại tràn ngập lạnh lẽo cùng sát khí.

"Ma thú chết bầm! Cho ngươi nếm thửa cảm giác bị sét đánh là như thế nào!"

Nàng dứt lời, bầu trời bỗng nhiên đen lại, bầy thú cũng xôn xao nhìn lại đây.

Phong Lang không hiểu ra sao, tức giận muốn công kích, nhưng nó còn chưa kịp giơ móng vuốt, trên trời giáng xuống màu xanh lôi điện, đánh thẳng vào nó.

Ầm một tiếng, vẫn còn sửng sờ không phòng bị Phong Lang bị sét đánh trúng, gầm lên một tiếng đau đớn ngã xuống.

Mà lôi điện cũng không dừng lại ở đó, đem Phong Lang phách phách phách!!

Hừ! Phách chết ngươi! Dám đương bổn cô nương làm thức ăn! Dám khi dễ ta tu vi! Dám xem thường ta! Ta phách! Phách ngươi!!!

Lam Nguyệt liên tục triệu tập lôi điện, phách đến mùi thịt nướng bay lên, nàng mới vừa lòng thu hồi, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt đến khó nhìn.

Nàng kiếm cắm xuống đất làm điểm tựa, mặt ngoài không chút biến sắc, nhưng nàng biết, bây giờ một cái cấp 3 ma thú cũng có thể đem nàng giết.

Triệu tập lôi điện vốn là Lôi hệ cao thủ Thiên Dương cảnh mới làm được, nhưng nàng thể chất đặc biệt, lại là toàn hệ đều có thể sử dụng, không cần đạt đến kia cấp bậc, nhưng sử dụng cực tổn hao linh lực.

Bầy thú lúc này không lại nữa xem thường nàng, đem nàng vây lên, Lam Nguyệt trong lòng thầm kêu không ổn, nàng chẳng lẽ liền tại đây chết không toàn thây?

Không thể!

Cùng lắm cuối cùng trốn vào không gian!

"Chủ nhân! Đem gia thả ra a!"

Lúc này trong thức hải nàng giọng tiểu Lam vang lên, Lam Nguyệt vui vẻ.

Nàng như thế nào quên đâu, Tiểu Lam không phải cao cấp Linh thú sao? Đem nó thả ra chắc chắn có thể chạy thoát!

Lam Nguyệt vui vẻ triệu tiểu Lam ra, đối nó nói:

"Tiểu Lam hiện tại là lúc ngươi chứng minh bản thân bản sự a ~"

Tiểu Lam kiêu ngạo nâng đầu, đối Lam Nguyệt nói:

"Tất nhiên! Gia nhưng tại đây làm mưa làm gió nhiều năm! Một bầy ma thú mà thôi!"

Tiểu Lam bay ra, thuộc về cao cấp Linh thú uy áp tràn ra, nó giọng nói hùng hồn vang lên:

"Dám thương nàng, giết!"

Mặc dù nó thân hình hiện tại có chút nhỏ, nhưng năng lực tuyệt không thể xem thường. Dù nó ở thu nhỏ bản thể, dù nó bị thương, nhưng vẫn là cao cấp Linh thú, huyết mạch cao quý, bị nó áp chế hết sức bình thường.

Bầy thú e dè lui lại, một số ma thú bị ép đến nằm trên đất run rẩy, một số linh thú cấp thấp kiên kỵ lui lại.

"Cho gia cút!"

Một đám ma thú chạy đi trối chết, nhưng đám linh thú dù kiên kỵ lại như cũ không động.

Mặc dù Tiểu Lam uy áp khiến chúng nó kiên kỵ, nhưng miếng ngon trước mắt, chúng nó không thể bỏ đi.

Tiểu Lam có chút tức giận, nó lại bị một đám tép rêu chống đối!

"Hỗn xượt! Các ngươi muốn phản!"

Bầy Linh thú hơi run lên, nhưng mãi không thấy Tiểu Lam công kích gan liền đại.

"Chỗ này chúng ta phát hiện, tuyệt sẽ không bỏ"

Một con Linh thú lên tiếng, Lam Nguyệt nhìn nó, là một con Địa Linh Giác, nó có màu nâu sẫm, trên đầu mọc một cái to lớn sắc bén sừng, đôi mắt to đen ngầm, trên thân tựa như mặc giáp, cứng rắn, chắc chắn.

Tiểu Lam muốn bùng nổ, Lam Nguyệt liền cản lại, hướng còn Địa Linh Giác nói:

"Để chúng ta đi, Tiểu Lam sẽ không động các ngươi, nếu không..."

Lam Nguyệt thanh âm trấn định, hoàn toàn không có bộ dạng tu vi thấp đứng trước Linh thú nên có sợ hãi, làm chúng Linh thú ánh mắt hơi ngưng.

Chúng nó cảm giác trên người nàng như có như không truyền đến cường đại dao động.

Chúng nó do dự tan biến, đáp ứng rồi.

Lam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lại đem một viên đan dược ăn vào, linh lực khôi phục chút ít, nàng gọi tiểu Lam, nó không vui bay đến đậu trên nàng vai, Lam Nguyệt thần sắc như thường bước đi, vốn bao lấy nàng Linh thú chủ động tản ra một đường, chúng nó ánh mắt dõi theo Lam Nguyệt, nhìn nàng biến mất trong rừng.

Bầy Linh thú thu hồi ánh mắt tiếp tục hấp thu linh lực, nhưng chúng nó có cảm giác nhân loại kia có chút không đúng, đột nhiên vốn đang tràn trề linh lực bỗng nhiên biến mất, chúng Linh thú phát hiện, tức giận rống to.

Nhân loại! Chúng nó bị nàng cấp lừa!

Mà Lam Nguyệt hoàn toàn không bình tĩnh như vậy, cấp tốc triệu hoá Lam dực, dùng nhanh nhất tốc độ rời đi Lạc Nhật sơn mạch.

Khụ, đem toàn bộ linh khí cấp thu, nàng biết chắc đám Linh thú kia sẽ phát điên, may mắn nàng chạy nhanh.

Hừ, muốn đơn giản như vậy liền xong xui?

Đánh nàng chậc vật như vậy, lợi tức nàng như thế nào bỏ qua!?

Không gian Linh khí lại thêm nồng đậm a! Mặc dù nó không cần nàng bổ sung nhưng có nhiều chính là tốt!

________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.