Rời khỏi Nhiệm vụ đường, Lam Nguyệt dở đấu bồng xuống, cất bước trên đường phố ồn ào, nàng ghé vào cửa hàng, mua chút đồ dùng. Số tiền Phượng phủ phân phát cho nàng không nhiều, chỉ đủ nàng mua một ít đồ dùng lung tung.
Lam Nguyệt rời khỏi cửa tiệm, trên đường trở về nhà. Nàng bước ngang một hẻm nhỏ, bỗng truyền đến tiếng mắng:
"Cẩu tạp chủng! Dám đánh ta? Đánh chết ngươi!!"
Lam Nguyệt liếc mắt nhìn, một đám tiểu tử vây đánh một tiểu khất cái trên đất, đám tiểu tử kia quần áo khá đẹp, chắc là con nhà giàu, còn tiểu khất cái một thân áo nâu, lấm lem, đầu tóc bù xù, tuy bị đánh nhưng lại không rên lấy một tiếng.
"Các ngươi cho ta đánh! Dám vô lễ với bổn thiếu gia? Đánh"
"Tạp chủng ngu xuẩn! Haha..."
Lam Nguyệt bỗng có chút bội phục, đứa trẻ này rất mạnh mẽ a! Cũng không nhỏ hơn nàng bao nhiêu tuổi a.. chậc..
"Cả đám người ức hiếp một người xứng mặt nam nhi sao? Không bằng để tỷ tỷ cùng các ngươi chơi?"
Thanh âm trong trẻo vang lên, mang theo một tia cười khẽ, nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc, đám trẻ không khỏi quay đầu, trước mặt chúng là một bóng dáng ngược sáng, không rõ dung nhan, tóc dài cùng áo bào phất phố trong gió, thích nghi với ánh sáng đôi chút, bọn chúng nhìn thấy một thiếu nữ ốm yếu, gương mặt hơi vàng vọt, nhìn liền liên tưởng đến một nha đầu tay trói gà không chặt.
Bất quá khí tức quá mức lạnh lẽo, nàng gương mặt mang tươi cười nhưng họ lại thấy lạnh lẽo đến thấu xương.
Rùng mình một cái, cả đám quay nhìn tiểu tử trên đất, tên đứng đầu đá hắn một cái, mắng:
"May cho ngươi! Đừng để ta gặp lại! Hừ! Chúng ta đi"
Cả đám kéo đi, hướng ngược lại cũng không dám đến chỗ Lam Nguyệt.
"Ưm.."
Lúc này đứa trẻ trên đất khẽ rên một tiếng, lòm còm bò dậy.
Lam Nguyệt tiến đến gần, định đưa tay đỡ hắn dậy. Hắn né tránh nói, giọng có chút khàn:
"Không cần"
Lam Nguyệt ngẩn ra, có chút buồn cười sờ sờ mũi. Nàng làm vậy, có hay không đã xúc phạm tự tôn của hắn?
Nghĩ nghĩ, Lam Nguyệt thu tay, nàng mở miệng:
"Thái quá"
Hắn ngước lên nhìn nàng, Lam Nguyệt không khỏi giật mình.
Đồng tử màu đỏ? Thật quỷ dị a...
"Ngươi... Không sợ!?"
Hắn mở miệng, có chút nghi hoặc hỏi.
"Nga?"
Lam Nguyệt cười cười, cũng không cảm thấy hắn có gì đáng sợ, huyết đồng tử kia?
"Có gì đáng sợ? Chẳng lẽ vì nó ngươi thành như vậy?"
Hắn trầm mặc, không có trả lời, đứng dậy, định rời đi.
"Tiểu tử, ngươi thật không lễ phép a! Tỷ tỷ đang nói ngươi đó!"
Lam Nguyệt đi theo, không cảm thấy có gì không ổn.
Hắn liếc nàng một cái, lành lạnh mở miệng:
"Không nhìn ra ngươi lớn hơn ta bao nhiêu, ta vì cái gì kêu tỷ tỷ?"
"Ách"
Nàng quên mất, hiện tại nàng cũng là hài tử a...
"Tốt xấu ta cũng lớn hơn ngươi a, lại còn vừa cứu ngươi"
"Ta nhờ ngươi?". Hắn hỏi:
Lam Nguyệt nghĩ nghĩ lắc đầu.
"Vậy tại sao ta phải cảm tạ ngươi?"
Lam Nguyệt nghẹn họng, không biết nên nói gì. Bởi vì hắn nói đúng a! Không ngờ Lam Nguyệt nàng cũng có ngày tranh không lại người a.
"Ài, xem như ta xui xẻo đi? Tốt, ngươi không cần ta liền đi a"
Nàng cũng không quan tâm nữa, bước đi.
Hắn ngước mắt nhìn nàng rời đi, đã bao lâu rồi, hắn chưa được ai quan tâm? Bỗng Lam Nguyệt xoay người, hắn giật mình dời ánh mắt, Lam Nguyệt kêu hắn một tiếng, hướng hắn ném.
Hắn đưa tay bắt được, có chút ngơ ngẩn.
"Thuốc trị thương, tuy không phải cái gì thượng phẩm, bất quá thương của ngươi vẫn là trị được a"
Nói xong xoay người liền đi.
"Ngươi không giống người thích lo chuyện người khác"
Quân Vô Nhai trong Phượng Linh Giới bỗng mở miệng.
"Vậy sao?"
Lam Nguyệt cười cười hỏi.
Quân Vô Nhai cũng không trả lời, hắn im lặng.
Nàng cũng không phải loại người gặp chuyện bất bình đưa tay tương trợ gì. Chẳng qua lúc nhìn thấy hắn, nàng bất tri bất giác nhìn thấy bản thân lúc sáu tuổi, khi đó cha mẹ nàng song song bị ám sát, nàng một người lưu lạc, khắp nơi chịu sỉ nhục, đánh đập, sau đó không lâu liền bị tổ chức mang đi.
Gương mặt Lam Nguyệt xẹt qua chút đen tối, lại mang theo chút đau thương.
Vốn dĩ nàng sẽ như bao đứa trẻ khác, lớn lên trong vòng tay cha mẹ, sẽ đến trường, sẽ có bạn bè, có tuổi thơ thật đẹp, nhưng nàng vĩnh viễn không có a...
Lần này trọng sinh, vốn thầm nghĩ có phải hay không sẽ được cha mẹ yêu thương, nhưng trời đúng là phụ lòng người, nàng vĩnh viễn không có được...
Đè lại cảm xúc, chóc lát Lam Nguyệt đã trở lại tiểu viện nhỏ.
"Tiểu thư? Ta chuẩn bị nước ngươi muốn tắm chút?"
Lục Y thanh âm bên ngoài truyền đến, Lam Nguyệt đem áo choàng cất, lúc này mở miệng:
"Được"
>>>>
Phù~
Lam Nguyệt ngồi ngã trên giường, ý niệm hỏi Quân Vô Nhai:
"Ngươi khi nào giúp ta a?"
Quân Vô Nhai biết nàng nói đến cái gì, im lặng chốc lát mới nói:
"Ngày mai có thể"
"Ân"
Lam Nguyệt gật đầu, ngày mai, ba ngày sau liền đi làm nhiệm vụ, sau khi cải thiện được phế vật thể chất, lúc đó sẽ dễ dàng hơn chút.
"Sau khi giúp ngươi, có lẽ ta sẽ ngủ say một thời gian"
"Ngủ say?"
Nghe Quân Vô Nhai nói, Lam Nguyệt không khỏi giật mình.
"Ừ"
Lam Nguyệt có chút lo lắng, hắn giúp nàng sẽ chịu thương tổn? Vậy...
"Ngươi không sao?"
"Ừ"
"Quân Vô Nhai, cảm ơn ngươi"
Lam Nguyệt nói, giọng mang theo chân thành, Quân Vô Nhai có chút kinh ngạc, nha đầu này lần đầu nghiêm túc như vậy. Nàng đối hắn cảm ơn?
"Không có gì, giúp ngươi cũng là giúp ta"
Lam Nguyệt cười khẽ, nàng biết chứ, nhưng vẫn cảm thấy bản thân có chút lời.
Lam Nguyệt còn định nói tiếp thì ngoài sân truyền đến tiếng hét:
"Cút!"
Thanh âm phá cửa vang lên, Lam Nguyệt nhìn thấy Lục Y chật vật phá cửa bay vào, Lam Nguyệt vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng.
"Phế Vật! Mau cút ra đây!"
Thanh âm kia lần nữa vang lên, truyền vào phòng.
Lục Y ho một tiếng, phun ra một búng máu:
"Tiểu thư... Ta vô dụng, không cản được họ... Khụ khụ..."
Lam Nguyệt gương mặt trầm xuống, ánh mắt loé lên ánh sáng lạnh. Nàng đỡ Lục Y lên giường, bước ra cửa, nhìn thân ảnh đỏ rực chói mắt giữa sân.
Lão nương không tìm các ngươi tính sổ, các ngươi lại tìm đến gây sự. Được, nợ mới nợ cũ, ta tại đây tính luôn một thể!