"Tiểu Hầu gia, lão hầu gia cũng chỉ muốn tốt cho ngài a"
Bên cạnh Ninh Hạo thư đồng vội trấn an hắn.
"Ngươi...Di? Kia là ai?"
Ninh Hạo trừng hắn một chút, vừa muốn lại nói, dư quang lướt qua gần cửa cung hai người. Phía trước đứng là một cái mềm mại đáng yêu tiểu cô nương, người sau bị nàng che khuất, cũng chỉ lộ ra màu xanh lam y phi vũ.
Hắn nghi hoặc kêu lên.
Hiện tại mọi người đều phải tại Hoa Đăng hội mới đúng, như thế nào còn người tại đâu??
Thư đồng nhìn thoáng qua, có chút ngờ vực, nói:
"Không rõ, nhưng tiểu cô nương kia ta gặp một lần lúc vừa vào cung, hình như là Tướng quân phủ người"
Ninh Hạo mày nhướng lên, tò mò đi đến.
"Uy, các ngươi như thế nào ở đây?"
Lục Y nhìn thấy Ninh Hạo đi đến, cũng không bị đối phương Tiểu Hầu gia thân phận doạ sợ, ngược lại rất bình tĩnh làm cái lễ:
Lục Y vừa muốn trả lời, câu còn chưa ra khỏi miệng, liền bị một giọng nói lạnh nhạt cắt ngang:
"Chúng ta ở đâu, liên quan gì đến ngươi"
Lục Y: "..."
Không phải đâu tiểu thư, sao người lại lên tiếng rồi!
Lục Y ngượng ngùng đem lời muốn nói nuốt trở về.
Tiểu thư của nàng không giống người khác, nàng sẽ không theo lẽ thường trả lời. Chú ý điểm.
Ninh Hạo nghẹn, lại tức lại không có cách nào phản bác.
Hắn hùng hổ nhìn phía sau Lục Y, để xem kẻ nào dám đối tiểu hầu gia hắn vô lễ như vậy.
Không nhìn thì thôi, mà nhìn đến phía sau người dung mạo sau, đầu tiên phản ứng không phải nàng dung mạo, cũng không phải là nàng khí chất, mà là _______
Người quen a!!! Sao hắn lại gặp nàng rồi!!!
Đây không phải nữ ma đầu lần trước đánh hắn trên đường sao!! Nàng.. nàng... Lại dám xuất hiện!!
Từ từ...
Nàng là Phượng phủ người, người này ___
Sẽ không phải là Phượng Lam Uyển đi!?
Nghe nói nàng ta tu vi đã rất cường đại, hơn nữa lại dung mạo xuất chúng, khí chất lạnh lùng cao ngạo. Này mặc dù khí chất không giống lời đồn lắm, cơ mà Phượng phủ trừ nàng cũng không có kẻ thứ hai a!!!
Thư đồng vừa định tức giận chấp vấn, đã bị Ninh Hạo kéo lại, trừng hắn một cái, lại quay sang Lam Nguyệt:
"Ta...ta... Ha ha.. Phượng tiểu thư chuyện của ngài ta chỗ nào dám quản a, ngài... Tùy ý tùy ý"
Ninh Hạo cười ha hả nói, cả người đều đầy mồ hôi lạnh, tiểu tổ tông a! Ta chưa nói gì hết, không liên quan đến ta a!!
Thư đồng bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn, một mặt mộng bức nhìn Ninh Hạo.
Tiểu hầu gia của hắn... Đổi tính???
Ninh Hạo nói xong, kéo Thư đồng còn chưa tỉnh mộng bước chân vừa nhấc định rời đi. Người sau cũng không nhìn hắn, Ninh Hạo thầm nghĩ may mắn, bất quá hắn đi chưa được bao nhiêu bước, phía sau lại truyền đến thiếu nữ thanh âm:
"Đứng lại"
Ninh Hạo thật muốn mau chóng biến mất ngay lập tức, nhưng cơ thể lại không theo hắn ý nghĩ mà đứng lại.
Ninh Hạo có chút cứng ngắc quay lại, hỏi:
"Phượng...phượng tiểu thư còn có chuyện?"
Hắn lần đầu gặp nàng liền bị đánh, mỗi lần muốn tìm tiểu tử kia đều bị nàng giáo huấn đến không được, hiện tại gặp tiểu tử kia, hắn đều muốn theo đường vòng chạy a!
Lam Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn, không rõ hỉ nộ bỏ xuống một chữ:
"Nói chuyện"
____
"Ta cũng không muốn ức hiếp hắn a! Cũng là hắn trước chọc ta! Hắn... Hắn mắng ta mập mạp! Hắn mắng ta vô dụng! Phượng tiểu thư a, ta thực sự không cố ý, ngài tha cho ta a!"
Ninh Hạo thấy Lam Nguyệt vừa dừng lại liền thao thao bất tuyệt, cho bản thân biện bạch.
Mà cũng đúng, đây là tiểu tử kia trước chọc hắn, nam tử hán đại trượng phu, hắn sao có thể nhịn đâu!??
Lam Nguyệt nghe lời này, nhịn không được liếc hắn một chút, đạo:
"Hắn mắng chỗ nào sai?"
Ta thấy chính là vô cùng chính xác!
Chỉ là nàng không nghĩ tiểu tử kia sẽ là kẻ mắng người.
Đúng vậy, Xích Dương không hề mắng thành tiếng, chỉ là ánh mắt cho người khác biết, hắn chính là như vậy nghĩ!
Ninh Hạo: "..."
Tốt, dưới người mái hiên phải cúi đầu, hắn nhịn.
Ninh Hạo cười hì hì nói:
"Lão đại nói gì đều đúng a"
"Phượng Lam Uyển" này có chút không giống lời đồn.
Nguyên lai lời đồn không thể tin!
Nếu để Ninh Hạo biết hắn suy nghĩ đều sai đến điên đảo trắng đen, sẽ như thế nào chịu đả kích.
"Ngươi biết hắn là ai?"
Lam Nguyệt lạnh nhạt hỏi, tựa hồ không chút quan tâm.
Ninh Hạo kinh nghi bất định nhìn nàng, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu.
"Không biết thân thế, tên ta cũng không biết, hắn ở đây cũng gần mười năm đi, ta cũng không biết hắn từ nơi nào xuất hiện, lúc nhìn thấy hắn đã ở đây".
Lam Nguyệt trầm ngâm một chút, Xích Dương đứa trẻ này quá quỷ dị, hoàn toàn không giống một đứa trẻ, còn có kia dị đồng tử, cùng nàng liệu có phải là cùng một loại....
Lam Nguyệt thu hồi suy nghĩ, đối Ninh Hạo nói:
"Không được lại tìm hắn gây sự, ngươi đi đi"
"Được, được, được."
Ninh Hạo ứng thanh liên tục, nói xong xoay người liền chạy.
"Khoan đã!"
Lam Nguyệt đột nhiên kêu lên.
_____________
Lát sau...
Cộc cộc cộc....
Xe ngựa chạy chậm rãi trong đêm khuya, xe ngựa vàng óng hết sức nổi bậc trong đêm tối, thiếu nữ một thân lục y, mặt mũi tinh xảo đánh xe, có lẽ vì Hoa Đăng hội diễn ra, xung quanh người xe đông đúc, đèn đuốc sáng rực, không có đêm khuya lạnh lẽo yên tĩnh.
Lục Y đến giờ vẫn chưa thể tin nổi, các nàng cứ như vậy "cướp" xe rời đi.
Lục Y vẫn cảm thấy không ổn, quay đầu đối trong xe Lam Nguyệt nói:
"Tiểu thư, tiểu hầu gia bên kia"
"Không vấn đề"
Thanh âm như cũng nhàn nhạt.
"..."
Lục Y đem nời nuốt xuống, trong lòng thầm mặc niệm cho Ninh Hầu phủ tiểu hầu gia.
Bên kia, Ninh Hạo cùng hắn thư đồng đứng ở cửa cung khóc không ra nước mắt.
Thư đồng: Bọn họ liền như thế nào về a! Đi bộ sao!? Tiểu hầu gia không có thiên phú tu luyện, đến bao giờ mới tới? Tiểu hầu gia hôm nay bị cái gì a!!!! Cần hắn trở về tìm y sư sao!!!
Ninh Hạo: Thiên a! Tiểu tổ tông, hắn sau này gặp nàng tuyệt đối muốn đi đường vòng!