Hồng Loan lo lắng muốn đáp mây xuống xem Nguyệt Phong nhưng đã bị Liên Giáng giành trước một bước, nàng sốt ruột kêu lên: “Quân Dao, chàng bị thương ở đâu, mau để thiếp nhìn!”
Mà Quân Dao vừa trông thấy tuyệt sắc mỹ nhân xuất hiện, bị dọa thất kinh, y liền quay đầu bỏ chạy, nháy mắt đã không còn bóng dáng. Liên Giáng rưng rưng giật mình, liền vội vàng bay nhanh đuổi theo.
Nhìn một màn hí kịch vừa hết, Hồng Loan nửa ngày mới bắt đầu phản ứng với sư phụ mình. Cô hoảng hốt bước lên đỡ lấy sư phụ đang lung lay sắp ngã kia: “Sư phụ, ngài vẫn không sao chứ…”
Sắc mặt hắn tái nhợt, thở hào hển nói: “Sao ngươi còn chưa quay về, còn dám chạy đến nơi nguy hiểm như thế.” Dứt lời, hắn hộc một ngụm máu tươi.
Một gốc cây trên đất bị đứt nham nhở, nay dòng máu của Nguyệt Phong vừa rơi xuống nó, nó liền khỏe mạnh trưởng thành. Nó nở ra một đóa hoa xinh đẹp nhỏ bé, ngay lập tức trong vòng phạm vi trăm dặm cỏ dại hoa lá đều tỏa sáng bừng bừng, nở rộ vô số bông hoa đầy màu sắc.
Ở mênh mông đất trời tan tác, giờ đột nhiên xuất hiện cảnh đẹp như vậy, nếu là ngày trước Hồng Loan sẽ hoan hô chạy tới chạy lui để ngắm nhìn. Nhưng lúc này đây cô không còn tâm trạng nào nữa.
Mặt Nguyệt Phong trắng bệch, cô đỡ hắn ngồi xuống vệ cỏ non, quan tâm hỏi: “Sư phụ, y là ai, vì sao muốn làm hại ngài?”
“Y là thiếu quân ma tộc, mấy ngàn năm trước bị phi điểu nhiễu loạn tơ hồng, chính là y.”
Hồng Loan khẽ nhíu mày: “Tuy rằng nhân duyên rối loạn, nhưng cũng đâu phải lỗi của ngài đâu. Hơn nữa y được may mối cho một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, y còn cái gì bất mãn!”
Nguyệt Phong ho khan một tiếng: “Cho nên ta dặn ngươi cẩn thận. Nhân duyên là chuyện hệ trọng cả đời, đừng sơ ý phạm vào sai lầm như ta.”
Lần này Hồng Loan gật đầu vô cùng trịnh trọng. Nguyệt Phong thi triển pháp lực, tiên lực tuyết trắng theo người hắn hiện ra, bao quanh lấy hắn. Tiên khí lượn lờ xoay chuyển, làm giảm đi sự tổn thương huyết mạch trong cơ thể Nguyệt Phong.
Hồng Loan ngồi yên ngắm nghía một hồi, tâm hồn sớm đã bị hoa thơm cỏ lạ muôn màu thu hút. Rốt cuộc cô kìm không được mà bật dậy, chạy tới hái vài đóa hoa, hóa phép nó thành một vòng hoa rồi nhẹ nhàng đội lên tóc hắn.
Mái tóc Nguyệt Phong đen dài có phần rối tung, nhưng do ánh sáng màu bạc chuyển động xung quanh hắn càng làm hắn phong tình vạn chủng. Bấy giờ đầu đội chiếc vòng hoa lộn xộn sắc màu, thoạt trông chả ra gì hết.
Hồng Loan nhìn kiệt tác của bản thân, chợt ngây ngô cười. Bỗng nhiên một trận gió lạnh thấu xương ập tới, khiến những khóm hoa tươi tắn ngát hương nháy mắt đã trở nên héo rũ.
Hồng Loan vung tay, một kết giới vòng tròn đỏ rực đem Nguyệt Phong bao phủ lại. Nhưng pháp lực của cô so với pháp lực sư phụ chính là một trời một vực. Kết giới bủng beo như vậy, nếu gặp phải đối thủ hơi cao siêu một tí thì nó sẽ trở thành đồ vô dụng ngay.
Hồng Loan vội vàng đứng dậy quan sát xung quanh, rồi cô cảm thấy mặt đất dưới chân mình khẽ động. Tựa như cơn địa chấn ngày một lớn dần, mặt phẳng trở nên cao thấp kỳ lạ, chẳng khác nào nước nóng đang sôi sục.
Sau đó, rất nhiều bộ xương khô theo nền đất nẻ chui lên. Có cái đã mục rữa, có cái còn sót lại quần áo tả tơi trên người. Có cái không trọn vẹn thân thể, một chân xương xẩu đạp loạng choạng trên đất, tiến đến thật gần.
Mấy vạn năm trước, tiên ma từng đại chiến ở núi Kỳ Lam; tiên quân, ma quân tử trận đông vô số kể. Một số có pháp lực cao thâm, lợi dụng núi Kỳ Lam linh lực ôn hòa, bèn tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng thương, lấy lại sức. Thế nhưng để bảo vệ sự sống cuối cùng, chúng đã biến thành dị quỷ.
Bọn chúng chìm trong lòng đất mấy vạn năm, lúc này bỗng đột ngột xông ra, hiển nhiên là do máu tươi của Nguyệt Phong gọi mời. Bọn chúng đều hướng về phía Nguyệt Phong, vồ đến.
Nguyệt Phong là đại thần sống hơn mười vạn năm, tiên lực thâm hậu. Một ngụm máu tươi có thể khiến cỏ dại héo úa trong vòng trăm dặm phục sinh, sức sống tỏa sáng bừng bừng; dĩ nhiên đám dị quỷ này cũng biết được kẻ đó có tiên lực vô cùng mạnh mẽ. Bọn chúng nung nấu ý định muốn xâu xé Nguyệt Phong, cướp lấy tiên lực của hắn để khôi phục hình hài.
Đối mặt với nhiều dị quỷ hung ác, Hồng Loan ngược lại vô cùng thanh tỉnh. Dù phải bỏ mạng cũng liều chết bảo vệ Nguyệt Phong. Chỉ cần không phải trùng tử, dẫu đó là Thiên đế thì Hồng Loan cũng không sợ hãi đâu. Tuy rằng bộ dáng của bọn chúng rất buồn nôn, nhưng so với trùng tử thì chúng vẫn không là gì.
Tơ hồng tung bay, nháy mắt hóa thành một thanh đao sắc bén, cô cầm lấy không chút do dự bổ về phía dị quỷ dẫn đầu.
Vài tiếng gào rú vang lên, dị quỷ kia xương cốt toàn thân vỡ vụn, vương vãi đầy trên đất. Nhưng nó đã nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu. Ánh mắt nó liếc cô, rồi nó tiếp tục đi về phía trước.
Gặp dị quỷ bất tử thế này, Hồng Loan mới cảm thấy run run. Nếu để chúng động đến Nguyệt Phong, nhất định sẽ xâu xé sư phụ thành trăm mảnh.
Hồng Loan cả giận quát lớn, đại đao bổ vào đầu dị quỷ, lần này xương cốt nó cũng không lập tức khôi phục. Ra đòn có ăn, Hồng Loan liền dùng hết sức chặt gãy đầu bọn chúng.
Nhưng xương cốt dị quỷ cứng cáp, chặt được vài lần tiên sực ngưng kết trên đại đao đã muốn tan đi. Toái cốt rơi rụng trên đất lúc này hóa thành một mũi tên nhọn, xé gió mà đến.
Dị quỷ pháp lực trước kia cường đại, kim thân tàn cốt cơ hồ cũng luyện thành mình đồng da sắt, đánh đâu thắng đó, không gì ngăn được. Hồng Loan vung đại đao ngăn cản luồng tấn công nhưng vẫn có một mũi tên găm vào cẳng chân của cô.
Đau đớn lan tỏa nơi da thịt, Hồng Loan lung lay muốn khuỵu người. Kim thân tàn cốt có sát thương thật bạo, Hồng Loan nén đau dùng tiên lực để điều chữa miệng vết thương tan biến. Hơn nữa bọn chúng đã trú ngụ trong lòng đất mấy vạn năm, bấy giờ âm khí dày đặc, lạnh lẽo thấu xương. Chân mày của cô đều đã kết thành một chuỗi băng mỏng, bờ môi cũng trở nên tê dại.
Nhưng cô tuyệt đối không lùi bước. Đằng sau là sư phụ của mình, cô sẽ không thể gục ngã nơi đây. Cô ném lưỡi đao đã hỏng xuống đất, lần nữa hóa ra một thanh đao mới, tiếp tục công cuộc tàn sát không biết điểm dừng. Tàn cốt vây quanh cô, hơi thở lạnh giá của chúng khiến cây cối hoa cỏ ở núi Kỳ Lam đều bị chết cóng, héo rũ. Hồng Loan cảm thấy máu cô lưu thông ngày càng chậm, tay chân ngày càng rã rời hơn, miệng vết thương trên người cô cũng ngày một thêm nhiều và tiên lực trôi qua nhanh không thể tả.
Sắc mặt vốn hồng hào của cô giờ đã trắng toát, bờ môi cũng tái nhợt đi. Cô đã lâm vào tình cảnh sức cùng lực kiệt, cánh tay đã vô lực rồi nhưng cô vẫn máy móc vung lên hạ xuống.
Xương khô vỡ vụn, tàn cốt vây quanh cũng ngày một đông. Hồng Loan không còn hơi sức để chống trả, rốt cuộc thanh đại đao trong tay đã rơi trên đất.