Nguyệt Lão

Chương 11



Khi tôi quay trở lại bờ đê thì Tiểu Thư Màu Hồng đang ngồi nói chuyện cùng Thổ Địa ở đó.

Thổ Địa đó dường như rất vui vẻ, chắc có lẽ vì cô ấy xinh đẹp.

Tôi giấu đi bi thương nhảy lên bờ đê:

“Chào! Tớ quay lại rồi.”

Thổ Địa nhìn tôi ngưỡng mộ:

“Cậu thật có phúc, có được người cộng sự đẹp như vậy!”

Tôi cười khổ, gật đầu:

“Không chỉ đẹp mà còn rất biết quan tâm.”

Tiểu Thư Màu Hồng tươi cười, kéo tôi nhảy xuống bờ đê, quay đầu nói:

“Chúng ta ngày khác nói chuyện tiếp! Chúng tôi phải đi hẹn hò đây!”

Nói xong, chúng tôi nhảy xuống một chiếc xe chở đất đá đang vội vã trên đường rồi ngồi giữa đống đất đá đó.

“Gặp được vị hôn thê của cậu chưa?”

Tiểu Thư Màu Hồng cầm chiếc khăn thêu lau những vệt nước mắt trên mặt cho tôi.

“Một nhóm Nguyệt Lão khác đã giúp cô ấy buộc dây tơ hồng.”

Tôi thê thảm nói:

“Shit! Cô ấy đã không còn là vị hôn thê của tớ nữa rồi!”

Tiểu Thư Màu Hồng thở dài một tiếng:

“Tình cảm các cậu lúc trước tốt như vậy, vì sao không có Nguyệt Lão nào giúp hai người buộc lên dây tơ hồng?”

Toàn thân tôi chìm vào trong đống đất đá:

“Buộc rồi thì sao? Tớ rồi cũng phải chết.”

Tiểu Thư Màu Hồng lắc đầu:

“Nếu hai người được buộc dây tơ hồng thì nhân duyên nhất định sẽ gắn kết với nhau, có thể tránh được cái chết, bởi vì chết thì không có nhân duyên nữa. Ít nhất, cậu có thể tránh được cái chết trước khi kết hôn.”

Tôi oán hận:

“Khốn kiếp, tớ đúng là không được chúc phúc.”

Tiểu Thư Màu Hồng suy nghĩ một lúc:

“Có điều nếu nói dây tơ hồng có thể tránh được họa thì cũng không đúng, nếu như vận mệnh dẫn dắt quá lớn, hoặc là Thần Chết muốn lấy hồn, làm cho một trong hai người đã được buộc dây tơ hồng chết đi, vậy thì nhân duyên sẽ làm theo cách kết hôn với người âm (âm hôn).”

Tôi ôm đầu:

“Những gì đã qua thì cho nó qua đi! Chỉ cần cô ấy kết hôn, sinh con, vui vẻ hạnh phúc, có thể bớt chút ít thời gian nhớ đến tớ là được rồi.”

Tiểu Thư Màu Hồng nhẹ nhàng xoa bóp cho tôi, không nói thêm gì nữa.

Qua một lúc lâu, tôi nhịn không được bèn hỏi:

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

Tiểu Thư Màu Hồng ngại ngùng:

“Cậu không phải đã đồng ý giúp tớ sao?”

Tôi gật đầu:

“Cậu yên tâm, tớ không phải là hồn ma quá coi trọng âm đức và chuyển thế, tớ tin vào chính nghĩa hơn là vận mệnh, tớ bằng lòng cầm kéo tuyệt tình cắt đi tất cả những dây tơ hồng được buộc cho tên Thang kia.”

Khóe mắt Tiểu Thư Màu Hồng đỏ lên, cô ấy hôn lên cái trán đã cháy đen của tôi nói:

“Cám ơn. Chỉ có điều hi vọng không cần dùng đến kéo tuyệt tình, chúng ta chỉ cần dùng đến dây tơ hồng trong tay nhiều một chút là được.”

Tôi nhìn cô gái mặc sườn xám vừa hôn tôi:

“Tớ hiểu rồi, chi bằng chúng ta buộc dây tơ hồng cho anh ta với con chó hoang trên đường, điên cuồng trừng trị anh ta.”

Tiểu Thư Màu Hồng cười khúc khích:

“Vậy chi bằng chúng ta buộc dây tơ hồng cho anh ta với cột đèn giao thông bên đường đi, cho anh ta biến thành một người điên.”

Tôi tiếp lời:

“Không bằng buộc vào thùng rác bên đường đi.”

Tiểu Thư Màu Hồng cười gập cả người vào lòng tôi, giống như chú mèo trong gánh lô tô.

“Cậu thật là lương thiện, tay lão luyện lúc trước cùng nhóm với tớ chẳng bao giờ thèm để ý đến việc báo thù của tớ, còn cãi nhau mấy lần với tớ.”

Giọng của cô ấy rất dịu dàng.

“Tớ không lương thiện, chỉ là bị khùng thôi.”

Tôi vẫn để cho Tiểu Thư Màu Hồng tựa vào người.

“Rất vui khi được gặp cậu.” Cô nói.

“Tớ cũng vậy.” Tôi nói.

Tôi cảm thấy rất ấm áp.

Đúng vậy, một loại cảm giác ấm áp khi được tin tưởng.

“Đến lúc nhảy khỏi xe rồi.”

Tiểu Thư Màu Hồng kéo tôi, nhảy sang chiếc xe taxi đang chuẩn bị rẽ trái bên cạnh, qua hai ngã đường, chúng tôi lại nhảy khỏi chiếc taxi, đi đến một căn hộ cao cấp.

“Nhà anh ta đấy.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói xong liền dẫn tôi bay lên lầu sáu.

Đây là nơi tao nhã thoải mái, nhìn qua cũng biết là cách bài trí của người có tiền.

Tiểu Thư Màu Hồng dẫn tôi vào phòng ngủ của anh ta, nhìn thấy một người phụ nữ nửa khỏa thân đang trang điểm, mà kẻ đàn ông phản bội Tiểu Thư Màu Hồng kia thì đang nằm trên giường hút thuốc, tình tứ nhìn người phụ nữ kia.

Sắc mặt của Tiểu Thư Màu Hồng lúc trắng lúc xanh, cô ấy lấy dây tơ hồng ra buộc vào tay người phụ nữ đang trang điểm kia rồi nói:

“Tớ muốn người phụ nữ của anh ta bỏ đi cùng người khác.”

Tôi đứng bên cạnh nghiêm túc nói:

“Cậu thật sự không sợ tổn hại âm đức sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng kiên quyết:

“Thần chết cứ mãi không đoạt hồn của A Thang, Thành Hoàng cũng không để ý đến bản án này, tớ không cam tâm, lấy đâu ra tâm trạng tích đức. Cậu sợ rồi à?”

Tôi lập tức lấy ra một sợi tơ hồng, buộc vào tay tên Thang kia:

“Sợ cái con khỉ, tớ chỉ muốn làm cho tuyệt tình một chút, chỉ lo cậu lại sợ sợ sệt sệt.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Cậu thật là…”

Tôi cẩn thận thắt nút sợi dây trên tay A Thang lại:

“Không tích được đức cũng không có gì to tát cả, nhiều nhất thì kiếp sau thành đống phân là cùng.”

Tiểu Thư Màu Hồng kích động gật đầu:

“Chỉ cần chúng ta làm mãi Nguyệt Lão, không đi đầu thai, thì không phải sợ luân hồi!”

Tôi đi đến cửa:

“Đi thôi, làm một cái kết đẹp.”

Tiểu Thư Màu Hồng đột nhiên ôm chặt tôi khóc nức nở:

“Cám ơn! Cám ơn!”

Tôi cười:

“Thật ra, tớ rất ngoan đấy.”

***

Đây sẽ là một câu chuyện tình yêu khác hay sao?

Tôi không biết.

Có điều tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng rất nhiệt tình dệt nên câu chuyện tình yêu mới cho A Thang cũng như bạn gái mới của anh ta.

Hai tiếng sau, bạn gái mới của A Thang yêu một anh chàng đẹp trai lái chiếc Dore Porsche màu đỏ. Chúng tôi đã không đối xử tệ với cô ấy.

Có điều, chúng tôi cũng không để cho A Thang chịu thiệt.

Anh ta làm cho tôi hiểu được, niệm lực của hai Nguyệt Lão hợp lại lợi hại như thế nào.

Chúng tôi buộc chặt đầu dây tơ hồng còn lại vào bức tượng đồng Tưởng Giới Thạch trong công viên.

Để cho anh ta nói chuyện yêu đương với vị Tổng thống vĩ đại đầu tiên, tin rằng cuộc đời của A Thang sẽ bước sang một trang mới.

“Các ngươi đang làm trò cười à? Chắc không muốn đi đầu thai nữa rồi!”

Một đôi Nguyệt Lão đi ngang.

Tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng cười bò lăn trên bãi cỏ xanh trong công viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.