Tôi bước lên trước một bước, căm phẫn chờ đợi sự an bài của số phận.
Tôi phải giải thích một chút, lúc còn sống tôi không phải là người thích dông dài, lúc chết rồi cũng chẳng phải là kẻ lôi thôi, nói tôi lười biếng cũng được, tóm lại thì tôi đã bỏ qua rất nhiều lời giải thích: Sau khi chết đi tôi rơi vào một vòng xoáy tối tăm, trước mặt xuất hiện ánh sáng trắng, ngoài tôi ra còn có cả một đám linh hồn chết cùng thời gian với tôi, cũng bị số phận đưa đẩy xuống nơi phán xét của âm tào địa phủ này mà chờ đợi.
Địa ngục chẳng phải cũng chỉ có vậy thôi sao? Thật ra nó cũng không khác biệt mấy so với tưởng tượng của tôi trước đây.
Có điều địa ngục không có Diêm La Vương mặt mày hung ác... Có lẽ có, nhưng tôi chưa gặp được, chỉ có một tảng đá khổng lồ nằm sừng sững giữa địa ngục, trên đó viết hai chữ to đỏ như máu - “Vận Mệnh”.
Nói thẳng ra, tôi không lên thiên đàng mà lại chạy đến địa ngục báo danh, lúc đầu thực ra tôi vô cùng tức giận sự bất công này; lúc nhỏ trừ việc tiện tay dắt dê ra, tôi chưa làm qua việc gì xấu; nói đến hiếu thuận với cha mẹ, năm mười hai tuổi bố mẹ tôi gặp tai nạn qua đời, vì thế đến cơ hội hiếu thuận với cha mẹ tôi cũng không thể có.
Tóm lại, tôi cảm thấy rất tức giận đối với việc bị đưa vào địa ngục.
Càng vô cùng khó chịu đối với sự trêu đùa vô tình của số phận.
“Tại sao tôi không thể lên thiên đàng?”
Tôi nhìn chằm chằm vào hai chữ Vận Mệnh trên bia đá lớn tiếng nói.
Vận Mệnh nhìn lại tôi, cười chế giễu: “Ngươi đã làm qua việc gì tốt để có thể cho người lên thiên đàng?”
“Nhưng tôi cũng không làm qua điều gì xấu!”
Tôi nhìn nét mặt không chút biểu cảm của Vận Mệnh.
Tuy tảng đá không có biểu cảm gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy là nó đang cười trên nỗi đau của người khác.
“Vậy làm bao nhiêu việc tốt mới được lên thiên đàng ngươi biết không?!”
Một hồn ma mặc áo quan phục đen bước tới quát lớn, ném cho tôi một quyển sách dày cộm, bên trong ghi chép lại hàng ngàn quy định.
“Được, cho dù tôi không đủ tư cách lên thiên đàng, nhưng vì sao lại trêu đùa tôi, để cho tôi bị sét đánh chết khi đang cầu hôn!”
Tôi gào thét lên, tức giận tranh luận lí lẽ, nếu đổi là người khác cũng đều oán hận với cách chết tồi tệ như thế.
Tôi nhớ sự sửng sốt mà Vận Mệnh mang đến cho tôi khoảng mười lăm phút trước.
Tôi đang tắm mình dưới trận mưa xối xả trong rừng sương mù, giơ bó hoa đã bí mật chuẩn bị từ trước ra, hưng phấn nói lời cầu hôn với người bạn gái đã yêu hơn mười năm, đúng lúc này thì một tia sét rực lửa đánh xuống.
Nghe cứ như tuyện tranh đúng không?
Là ai thì cũng đều phẫn nộ không thôi.
“Đó là số phận của ngươi, không có liên quan gì với Thần Chết.”
Vận Mệnh khinh miệt nhìn tôi.
“Vả lại, nguyện vọng của ngươi trước khi chết cũng đã thực hiện được. Ngươi cũng nên biết đủ rồi.”
Tôi trầm mặc.
Có thể được nhìn thấy Tiểu Mi một lần cuối, thậm chí có thể nghe được lời hứa hẹn đẹp đẽ ấy của Tiểu Mi, tôi biết… Tôi nên thỏa lòng rồi.
Vận Mệnh buông một tiếng thở dài rồi nói:
“Con đường luân hồi vốn nhiều trắc trở, sao có thể mọi việc đều như ý muốn, hà tất phải cố chấp?”
Tôi đứng trước Vận Mệnh to lớn ấy bỗng cảm thấy uất ức và bất lực.
Tuy tôi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng chết thì đã chết rồi, chẳng lẽ có thể sống lại được sao? Tôi chỉ có thể tiếp nhận sự vô tình của số phận, hi vọng Tiểu Mi hiện giờ đang khóc vì tôi có thể tìm được nơi nương tựa tốt.
Mong cô ấy sẽ nhớ tôi suốt đời.
“Đi đi, đi đến nơi ngươi nên đến.”
Vận Mệnh nói xong, một hồn ma mặc quan phục màu đen khác đến nhận tôi, dẫn tôi băng qua tầng tầng lớp lớp những ngôi nhà lớn, rồi tiến vào một căn phòng mà hàng ngàn hồn ma mới đang ngồi. Bên trên căn phòng viết ngày 01.04.1999, à… Là ngày chết của tôi, có lẽ cũng là ngày giỗ của mấy nghìn hồn ma ở đây. Cùng chết trong ngày lễ nói dối, âu cũng là duyên phận.
Những hồn ma mới bên cạnh tôi có hồn ma bụng rách ruột lòi, có hồn ma tự ôm đầu mình, có hồn ma đã gãy mất tay chân, có hồn lại không cam tâm chết oan gào thét đòi báo thù nhưng không ai thèm chú ý đến.
Nhưng đa số thân hình của những hồn ma mới nhìn vẫn còn tạm được, không phải xanh xao vàng vọt thì cũng mang một cái đầu hói giống như mười nguyên nhân đặc trưng đầu tiên của bệnh ung thư vậy.
Còn tôi, toàn thân đen kịt bởi lớp da bị cháy khét.
Bảy ngày tiếp theo, tôi ngồi cùng những hồn ma mới để nghe Giảng Sư địa ngục nói về thuyết luân hồi, nội dung không ngoài những thứ như có lòng tốt sẽ được báo đáp hay ác giả ác báo.
Chỉ có điều bài học về luân hồi của một vị Giảng Sư khác có hứng thú hơn rất nhiều, giới thiệu rất nhiều lựa chọn khác ngoài việc nhanh chóng đi đầu thai.
Con người chết đi, cho đến heo, dê v.v… hay vạn vật đã chết, ngoài lên thiên đàng, đều phải đến người nắm giữ tín ngưỡng của mình để báo danh, hồn ma không có tín ngưỡng hoặc bất hạnh vì tín ngưỡng sai lầm (đơn giản ví như bái lạy mấy mươi năm ở miếu, lại phát hiện ra trong miếu không có thần), đều do đại tôn giáo nơi người đó chết nhận về.
Tôi chết đi, lại chạy đến địa ngục kiểu Trung Quốc, tức là phải tiếp nhận trò chơi luân hồi này.
Nghĩ lại cũng tốt, so với những linh hồn của Thiên Chúa Giáo vẫn còn may mắn, bọn họ phải ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đợi chờ phán xét cuối cùng của Thượng Đế phán xuống mới được thở ra.
Giảng Sư nói, nếu muốn đầu thai có thể lập tức đến cánh cửa luân hồi, uống chén canh Mạnh Bà để quên đi hết thảy kí ức trong kiếp trước là được, nhưng không đảm bảo kiếp sau sẽ đến nhà nào, đất nước nào, hay trở thành loài động vật nào... Vận mệnh thì không thể đoán trước, lỡ như biến thành động vật ăn phân hoặc cây dừa, vậy chỉ có thể nói rằng kiếp trước đã không tu.
Vì mong có được cơ hội kiếp sau đầu thai vào nơi tốt hơn, Giảng Sư khuyên chúng tôi trước khi uống bát canh Mạnh Bà nên đọc thêm nhiều kinh Phật nhiều hơn một chút, mang theo một chút từ bi và huệ căn đi đầu thai chỉ có tốt chứ không có xấu, có thể tăng thêm cơ duyên tốt lành cho kiếp sau.
Hàng ngàn hồn ma dùng rất nhiều thời gian để đọc kinh Phật, khung cảnh rất đẹp mắt.
Tôi cũng đọc cùng mấy ngày đêm, tôi nghĩ, đọc nhiều kinh Phật một chút có thể giúp kiếp sau của tôi gặp lành tránh dữ, lúc cầu hôn không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa.