Tôi lập tức lấy mảnh pha lê âm dương ra, nhảy vào nhân gian đầy nắng.
“Thái Bình Dương… Chết tiệt!”
Tôi ra sức chạy như điên, giẫm lên những dòng hải lưu của đại dương mà lướt nhanh, nhưng đại dương bốn bề mênh mông vô tận bủa vây, làm tôi cảm thấy tuyệt vọng và bất lực.
Nhưng Tiểu Thư Màu Hồng vì tôi mà đi đầu thai thành một con tê tê xui xẻo, tôi quyết không thể để cô ấy chết đuối như vậy.
Tôi bay loạn xung quanh, vội vã tìm kiếm một con tê tê trong đại dương mênh mông.
Có thể con tê tê ấy đã chết đuối.
Nhưng cũng có thể chưa.
“Tiểu Thư Màu Hồng…”
Tôi khóc to, nhìn ra biển xanh vô tận.
Nếu sự áy náy là một chất lỏng, thì tôi, đã bị dìm chết.
“Đồ ngốc.”
Tiểu Thư Màu Hồng đứng sau tôi, nói nhẹ nhàng.
Tôi ngây ngốc nhìn Tiểu Thư Màu Hồng trong chiếc sườn xám, nói không nên lời.
Nếu kinh ngạc là một chất rắn, thì tôi đang bị đè chết.
Tiểu Thư Màu Hồng mắng:
“Cậu là đồ đần à! Lại dám đánh cả Đại Nguyệt Lão!”
Tôi cười ngây ngô:
“Ông ấy nói cậu đi đầu thai ở Thái Bình Dương, đã biến thành một con tê tê.”
Tiểu Thư Màu Hồng cười hì hì:
“Đồ ngốc! Dùng hiểu biết bình thường cũng biết đầu thai là bí mật của vận mệnh! Ai cũng không thể biết được! Đến cả Đại Nguyệt Lão cũng không thể biết huyền bí bên trong!”
Tôi cười quái gở:
“Vậy Đại Nguyệt Lão…?”
Tiểu Thư Màu Hồng dùng sức búng đầu tôi một cái rồi cười lớn:
“Cậu biết vì sao Đại Nguyệt Lão không đưa ra nhiệm vụ buộc dây tơ hồng nữa không? Bởi vì ông ấy đã bị ngốc rồi, việc gì cũng nhớ một cách lộn xộn, ông ấy nói mà cậu cũng tin, cậu là đồ ngốc à?!”
Tôi gãi đầu:
“Vậy tớ chết chắc rồi, lát nữa không biết Đại Nguyệt Lão trừng phạt tớ như thế nào nữa?”
Tiểu Thư Màu Hồng cười ha hả nói:
“Lúc nãy tớ đi tìm Đại Nguyệt Lão nói về chuyện đi đầu thai, ông ấy mặt mũi bầm tím sưng vù, tớ hỏi ông ấy bị sao, thì ông ấy nói bị một Nguyệt Lão đánh, nhưng lại không nhớ nổi là Nguyệt Lão nào, vì thế rất phiền não. Ông ấy chỉ nhớ Nguyệt Lão đó người đen đen, rất bốc mùi, hình như vội đi Thái Bình Dương đầu thai, tớ vừa nghe đã biết là cậu, vì thế liền chạy đến đây!”
Tôi thật vui mừng khi nhìn thấy Tiểu Thư Màu Hồng:
“Cũng may là cậu không chạy đi đầu thai.”
Cô ấy thở dài một tiếng:
“Tớ nghĩ thông suốt rồi, tớ có thể làm gì nữa đây? Cậu cùng với Tiểu Mi là một đôi, vẫn là tớ đi đầu thai thì tốt hơn.”
Tôi không biết nên nói thế nào, chỉ nắm chặt bàn tay cô ấy.
Tiểu Thư Màu Hồng cố nén nước mắt:
“Tớ biết cậu rất áy náy, đúng vậy, cậu thực sự cần phải áy náy, nhưng mong cậu hãy đi tìm một cộng sự khác, tớ muốn đi đầu thai.”
Tôi buồn bã nói:
“Cậu không suy nghĩ về việc tiếp tục làm cộng sự với tớ nữa ư? Khoảng thời gian từ đây đến lúc Tiểu Mi chết vẫn còn rất lâu. Hay là, cậu làm cộng sự với người khác cũng được? Tóm lại, tớ không nỡ nhìn cậu đi đầu thai.”
Tiểu Thư Màu Hồng xa xăm:
“Tớ nhìn thấy cậu chạy đến Thái Bình Dương tìm tớ, vẻ vội vã và đau lòng ấy, thật sự làm tớ rất cảm động, tớ càng hiểu rõ hơn vì sao Tiểu Mi lại yêu cậu như vậy. Cậu thật sự rất đặc biệt.”
Tôi nói:
“Vậy thì đừng đi đầu thai nữa!”
Tiểu Thư Màu Hồng kéo tôi, ngồi trên con sóng đại dương, nói:
“Cậu cảm thấy, câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào? Cậu không cảm thấy, dù nó kết thúc thế nào, cũng đều đáng tiếc ư?”
Tôi nhìn con cá heo đang vui đùa trong nước:
“Thật ra trên đời này, đàn ông tốt hay hồn ma đàn ông tốt đều rất nhiều, cậu lại xinh đẹp như vậy.”
Tiểu Thư Màu Hồng lườm tôi:
“Kết thúc tồi.”
Tôi cười khổ:
“Vậy cậu nói xem?”
Tiểu Thư Màu Hồng xoa đầu con cá heo đang nũng nịu:
“Tớ cũng không biết.”
Ngày tháng trôi qua, Tiểu Thư Màu Hồng tạm thời không suy nghĩ về việc đi đầu thai nữa, chúng tôi tuân theo quy tắc buộc thêm mười mấy sợi dây tơ hồng, không dám đùa giỡn với người xấu nữa.
Cứ cách hai ngày tôi đến nói chuyện cùng Tiểu Mi, cùng cô ấy đi làm, nghe cô ấy than phiền, còn Tiểu Thư Màu Hồng có khi cũng cùng nói chuyện với chúng tôi, có khi cô ấy lại hẹn gặp với những Nguyệt Lão hoặc Thổ Địa khác.
Tiểu Mi có thể nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được tôi, thật sự làm tôi vô cùng hạnh phúc, tuy rằng kiếp trước không lấy được cô ấy làm vợ, nhưng tôi lại có được thời gian mấy mươi năm để chờ đợi cô ấy hồi sinh, từ đó hai người có thể ung dung du ngoạn đất trời âm dương, hưởng thụ sự vĩnh hằng ngọt ngào.
Tiểu Mi rất hiếu thuận, vì thế cô ấy không thể tự sát cùng tôi, bởi vì nhân gian vẫn còn vướng bận về cha mẹ. Cô ấy nói, kể từ khi em gái ra nước ngoài du học, rất nhanh sau đó liền lấy một kiến trúc sư người Anh, trong nhà chỉ còn bố mẹ và mình, bố mẹ cô ấy thì cả ngày đều gắng khuyên cô sớm yêu, sớm kết hôn sinh con để hai người được yên lòng, nhưng làm sao có thể?
Bởi tôi là chân mệnh thiên tử của Tiểu Mi.
Chân mệnh thiên tử.
Có lẽ, chưa từng có dây tơ hồng buộc trên người hai chúng tôi.
Hơn thế nữa, tôi đã chết.
Có điều, đây chính là tình yêu, tình yêu thì không có công thức.
Tôi thường nhìn Tiểu Mi ngủ trong lòng tôi, cô ấy ngủ say sưa đến chảy cả nước dãi, đây đúng là tuyệt cảnh nhân gian, nó nên được liệt vào đại kỳ quan thứ chín của thế giới.
Nhưng đôi lúc tôi cũng không tránh khỏi phiền não, nếu bố mẹ Tiểu Mi luôn khỏe mạnh không mất đi, vậy Tiểu Mi há chẳng phải trở thành gái già mà người người đều thấy lạ hay sao? Có điều việc này vẫn ổn, chỉ cần chúng tôi vui vẻ, việc nhỏ nhặt này không đáng ngại.
Nhưng điều luật âm dương không cho phép người và ma yêu nhau.
“Địa ngục chịu đựng các ngươi lâu lắm rồi, bảy ngày sau đợi Trời trách phạt đi!”
Một vị Quỷ quan lạnh nhạt nói.
“Tôi chết cũng đã chết rồi, chẳng lẽ muốn tôi hồn bay phách tán sao?”
Tay tôi chống nạnh, cực kỳ khó chịu.
“Có gì không được?”
Quỷ quan lấy ra lệnh bài, vứt xuống dưới chân tôi.
“Đều là ma cả, làm sao phải máy móc như vậy? Tôi chỉ là đợi Tiểu Mi sau khi chết, có thể gặp lại được tôi.”
Tôi đá lệnh bài văng qua bên tường.
“Nhưng ngươi cả ngày đều xuất hiện bên cô gái có mắt nhìn âm dương đó, làm rối loạn tâm trí cô ấy, đó là đảo lộn âm dương, hủy hoại quy luật! Cố ý không để cho người con gái kết hôn, càng đáng bị trừng phạt.”