Tôi không rõ lắm ý tứ của Tiểu Thư Màu Hồng, chỉ đoán là cô ấy đang thăm dò tôi có muốn hợp tác cùng cô ấy hay không.
“Tớ sẽ hợp tác tốt cùng cậu.”
Tôi nhìn bàn chân của Tiểu Thư Màu Hồng rồi nói.
“Cám ơn. Việc buộc dây tơ hồng cần phải do hai người cùng đồng ý mới làm được, vì thế nhận thức chung về duyên phận tình yêu là rất quan trọng.”
Tiểu Thư Màu Hồng đôi mắt ầng ậng nước nói tiếp:
“Người cộng sự lần trước của tớ luôn vì chuyện buộc dây tơ hồng mà cãi nhau với tớ, cậu sẽ không như vậy chứ?”
Tôi suy nghĩ rồi nói:
“Cậu là tay lão luyện, ban đầu tớ nên nghe theo cậu mới đúng chứ. Có điều sau này thì tớ không biết.”
Tiểu Thư Màu Hồng gật đầu, hài lòng nói:
“Cứ một khoảng thời gian, Đại Nguyệt Lão sẽ giao nhiệm vụ buộc dây tơ hồng và chúng ta tuyệt đối phải thực hiện theo, chính là buộc dây tơ hồng cho đối tượng đặc biệt được chỉ định, còn những lúc khác, chúng ta cứ ba ngày buộc dây tơ hồng cho hai người thành đôi là được rồi.”
Tôi nói:
“Ba ngày chỉ hai người, thật đơn giản! Đúng là công việc nhẹ nhàng béo bỡ!”
Tiểu Thư Màu Hồng không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói:
“Đa số thời gian đều có thể vừa chơi vừa quan sát những người nam nữ kia, xem xem còn có đối tượng thích hợp nào cho những người chưa được buộc dây tơ hồng hay không, rồi tìm hiểu sở thích cá tính của đôi bên v.v., sau đó mới quyết định là có buộc hay không.”
Tôi cảm thấy nó trở nên thú vị:
“Vậy chúng ta đi buộc dây tơ hồng đi! Cậu dạy tớ buộc!”
Tiểu Thư Màu Hồng khẽ cười:
“Darlie, vậy chúng ta cùng nhảy xuống đi!”
Vừa lúc nãy đang bận suy nghĩ xem linh hồn có thể bay hoặc đi xuyên tường v.v… hay không, ngay khi nghe Tiểu Thư Màu Hồng nói xong, tôi phấn khích kéo tay cậu ấy nhảy ra khỏi tòa nhà chọc trời.
Cảm giác thật tuyệt! Đã ghiền hơn so với ngồi trên ghế trò chơi Nộ Thần trong công viên Leofoo(*)! Làm hồn ma cũng có cái hay của hồn ma!
(*) Leofoo: viết tắt của “Leofoo Village Theme Park”, là công viên giải trí làng Leofoo thuộc thị trấn Quan Tây, huyện Tân Trúc, Đài Loan.Trò chơi Nộ Thần này chính là ngồi trên ghế được điều khiển rơi từ trên cao xuống.
Nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, đến giữa ngã tư đường xe cộ đông nghịt, tôi phấn khích làm những động tác kỳ quái trước mặt những người qua đường như lè lưỡi, đưa mông về phía những bé gái, à ha! Người tàng hình lợi hại nhất cũng chỉ có như vậy thôi!
“Darlie, khi còn sống cậu có đạo đức là như vậy sao?”
Tôi sờ cái đầu hói của người đi đường tuổi trung trung niên:
“Ha ha ha, vì thế tớ mới nói là tớ không ngoan!”
Tiểu Thư Màu Hồng nhìn tứ phía:
“Cậu tìm được đối tượng chưa?”
Tôi nhìn người trung niên đầu hói, thấy ông ta chưa được buộc dây tơ hồng bèn nói:
“Cái ông đầu hói này xem ra cũng khoảng bốn mươi tuổi rồi, thật đáng thương, chúng ta tìm giúp ông ấy một người phụ nữ đi!”
Tiểu Thư Màu Hồng khó xử nói:
“Tìm thì cũng được, nhưng giúp ông ấy tìm đối tượng sẽ rất khó, ngộ nhỡ kết nên một đôi oan gia thì sẽ bị hao tổn âm đức…”
Tôi nhìn cái đầu hói ông ấy rồi nói:
“Xem ra tớ cũng có duyên với người này, thôi thì giúp ông ấy đi! Hôm nay gặp được tớ mở hàng, xem như ông ấy may mắn!”
Vốn nghĩ rằng Tiểu Thư Màu Hồng sẽ từ chối tôi, nhưng cô ấy lại nói:
“Được, vậy chúng ta đi theo ông ấy, xem xem tính cách, tình hình kinh tế của ông ấy như thế nào, rồi mới giúp ông ấy tìm người kết đôi.”
Thế là tôi cùng cô ấy theo sau người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, xách chiếc cặp nhỏ, vừa đi vừa nói chuyện.
“Vì sao cần những linh hồn như chúng ta làm Nguyệt Lão? Thần Tiên ở trên Trời quá ít hay sao?”
Tôi hỏi rồi nhìn người đàn ông đầu hói lấy từ trong túi ra hai mươi xu đang khom người cho lão ăn mày nằm trên cầu.
“Thật ra dù không có sự tồn tại của Nguyệt Lão đi chăng nữa, con người ta cũng vẫn yêu nhau, kết hôn, chỉ có điều nửa kia có thực sự thích hợp với họ hay không, điều này tương đối không chắc chắn, sau này ảnh hưởng của những vấn đề xã hội sẽ làm cho nhân gian càng bất hạnh. Hơn nữa, nếu chúng ta không giúp họ buộc dây tơ hồng, duyên phận giữa hai bên sẽ mỏng manh, xác suất tình yêu trong nhân gian sẽ giảm xuống nhiều, không tình yêu, vậy thì số lượng kết hôn cũng ít đi, kết hôn ít thì sinh con cũng ít, dân số sẽ già hóa nhanh hơn, tạo nên gánh nặng rất lớn cho xã hội.”
Tiểu Thư Màu Hồng nói liền một mạch.
Tôi sờ cằm:
“Thì ra là thế, tớ hiểu hơn một chút rồi, chúng ta chỉ là cố gắng hết sức giúp con người chọn bạn trăm năm một cách khách quan, như vậy cơ hội hạnh phúc cho cả hai bên đều lớn hơn phải không?”
Tiểu Thư Màu Hồng cười:
“Ừ, đây cũng là nguyên nhân vì sao làm Nguyệt Lão cần phải có một nam một nữ. Góc độ quan sát của nam nữ đôi bên không giống nhau, sau khi thảo luận cùng tranh luận xong sẽ thay người phàm quyết định người yêu, vậy mới được chu toàn.”
Chúng tôi nhìn người đàn ông đầu hói bước vào một quầy thuốc, thế là chúng tôi cũng vào theo.
Ông ấy vừa thân mật chào hỏi với ông chủ quầy thuốc, vừa mở chiếc cặp, lấy ra một tập tài liệu giới thiệu về hiệu quả của thuốc, xem ra là nhân viên bán hàng dược phẩm.
Tôi nói:
“Tớ nghĩ, có thể là do dân số ở nhân gian quá đông, nên mới cần nhiều linh hồn làm Nguyệt Lão để giúp đỡ duy trì phẩm chất các cuộc hôn nhân ở nhân gian.”
Tiểu Thư Màu Hồng ngồi trên tủ thuốc nói:
“Đúng thế! Phẩm chất cuộc hôn nhân có thể ảnh hưởng đến sự chung sống giữa vợ chồng, ảnh hưởng đến phẩm chất tính cách và trình độ giáo dục đối với con cái hay chuyển tài sản thừa kế giữa các thế hệ và đến cả khoảng cách giàu nghèo v.v., có thể nói đây là những vấn đề nòng cốt của xã hội, vì thế công việc của chúng ta rất thiêng liêng, cần phải tạo cơ hội gắn kết tình yêu cho những người nam nữ thích hợp với nhau.”
Tôi nhìn người đàn ông đầu hói và ông chủ quầy thuốc đang vui vẻ trò chuyện với nhau rồi hỏi:
“Cơ hội?”
Tiểu Thư Màu Hồng nghịch sợi chỉ trên chiếc áo sườn xám của mình:
“Ừ, dây tơ hồng chỉ là thứ tăng thêm duyên phận cho hai người, có thể yêu nhau hay không thì còn cần xem thực tế hai người ấy ở bên nhau mà quyết định nữa, điều này cũng công bằng đối với họ, đúng không? Có điều có trường hợp đặc biệt là nếu Nguyệt Lão thực sự tự tin đối với sự lựa chọn kết đôi của mình thì có thể tập trung niệm lực giúp hai người đó buộc nên dây tơ hồng, như vậy có thể nhanh chóng làm tăng duyên phận thậm chí là tình cảm của hai người đó, kết hôn chớp nhoáng thông thường sẽ là minh chứng cho sự tự tin của Nguyệt Lão.”
Tôi gật đầu:
“Cậu biết nhiều thật.”
Tiểu Thư Màu Hồng khẽ cười:
“Làm gì có, cũng là nhờ tay lão luyện trước kia dạy tớ thôi, thế hệ này truyền lại cho thế hệ kia.”