Nguyệt Loan Loan

Chương 2



Đại Ngưu lần này bệnh hết mấy ngày, vẫn là do thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh, một lần thuốc, nghỉ ngơi hai ba ngày là có thể ra đồng làm việc. Đối với những người trong thôn đến thì y đều nói bệnh này đến quá đột nhiên, Đại Ngưu sau khi bệnh khỏi trở nên trầm mặc hơn, hài tử trong thôn cảm thấy rõ ràng nhất, Đại Ngưu ca của chúng không còn phát kẹo cho chúng nữa.

Bình thường trong thôn không có gì quá vui vẻ, ngày lễ ngày tết hoặc thờ cúng thì mới mời đoàn hát về, bình thường đều chỉ là đến thuyết thư (kể chuyện, đọc sách), nhưng thôn tử không lớn, cũng không có người nguyện ý tới hoài, người đến toàn những loại biếng nhác, không biết nói gì nhiều, thường là mang những chuyện mới mẻ chạy đến khắp nơi, nếu chưa từng nghe qua thì được vui vẻ, mời miếng cơm, nhưng là không có tiền. Tối hôm nay, thái dương xuống núi, không có làm ruộng, thôn dân ăn no rồi tụ tập lại ở đầu tây thôn, còn về tại sao không phải là đầu đông, trước đó đã nói qua rồi.

Vương Tử Hiền, nghe thì là một cái tên rất văn nhã, thật ra chính là một quỷ lười, vốn là một tú tài, sau đó liên tục thi nhiều lần nhưng không đậu, trở về nhà lại không chịu kiếm sống, bình thường đều dựa vào việc viết thư hoặc thuyết thư cho người ta kiếm chút tiền, sống qua ngày.

Nhà nhà hộ hộ trong thôn không tính là giàu có, mấy hộ gia định gom tiền làm một ***g đèn treo ở trên cây đại thụ đầu tây, lúc không dùng thì cất trong động cây, lúc dùng thì lấy ra, tiền dầu đều là do người trong thôn chia đều. Trời đã hoàn toàn tối, vì sao đầy trời chớp đôi mắt hiếu kỳ nhìn lén nhân gian, ánh trăng nhỏ đến đáng thương, treo trên bầu trời phía tây, Vương Tử Hiền nhìn ánh trăng đêm nay không đẹp, đi đến dưới táng cây móc một lát, lấy đèn ***g ra, lấy tẩu thuốc của lão hán kế bên để đốt tim đèn lên. Chỉ với một ngọn đèn nho nhỏ như thế, vây xung quanh là hơn ba mươi người, nói thế nào cũng không tính là sáng, ra xa một chút thì không còn thấy rõ nữa, may mà vẫn còn có ánh sao trên trời, cũng coi như kết hợp lại, dù sao người đến chỉ để thuyết thư, không có đèn cũng được.

“Nghe nói,” Vương Tử Hiền cầm một cây quạt cũ gõ bốp một cái lên chiếc bàn cũ giống như khối gỗ được gõ trên công đường. Nhưng hiển nhiên thanh âm của cây quạt này không lớn, mà toàn bộ nơi này vẫn thấy từng trận ong ong, không thấy có người dừng lại. “Các ngươi có nghe hay không a?” Cảnh tượng này Vương Tử Hiền không mấy vui vẻ, nói thế nào thì hắn cũng là một người có học vấn, hạ thấp thân phận của mình đến góp vui cho dân thôn là đã rớt giá lắm rồi, vậy mà còn bị trêu đùa, có chuyện có thể nhịn, nhưng có chuyện không thể nhịn nha.

“Này, Đại Hiền, tối nay ngươi không ăn cơm sao, sao lại nói nhỏ như vậy? Chúng ta ở đằng sau không nghe thấy gì cả.” Không nhìn rõ mặt, phía sau có người lớn tiếng nói.

“Ai dô, mấy thứ bánh bao dưa muối của chúng ta ở đây không đủ cấp cho Vương tú tài rồi.” Khi trong thôn mời Vương Tử Hiền đến thuyết thư trước hết đều mời hắn ăn một bữa, cá thịt gì thì không có, chỉ có bánh bao mà thôi.

Có người dẫn đầu, liền có một đám hưởng ứng theo, dù sao tất cả đều không có ác ý, chỉ là làm cho nơi này náo nhiệt hơn thôi, để không khí thêm vui vẻ.

“Vô học thoái hóa.” Vương Tử Hiền nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng biết đàm luận văn chương với mấy người thô thiển này giống như đàn gảy tai trâu, còn không bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Khụ khụ.” Hắn cầm quạt lên, ho khan mấy tiếng, trên mặt quạt vẽ non nước chim chóc, vốn trước đây còn có tơ vàng trang trí, nhưng sớm đã bị Vương Tử Hiền rút ra bán mất, còn lại chính là một cây quạt cũ cạnh, nghe nói là một vị tuần phủ đã ban cho lão Vương gia nhà họ, nhưng không có ai tin. Thấy không ai chịu yên lặng, nói khéo không xong nên Vương Tử Hiền trực tiếp đi vào chủ đề, “Trong thành xảy ra đại sự rồi.”

Hiệu quả của câu nói này cũng không như ý muốn. “Ta nói Vương tú tài, ngươi mở màn có thể nào đổi mới một chút không? Lần trước, lần trước nữa, còn lần trước trước nữa, ngươi đều nói như thế, kết quả thì sao? Không phải huyện thái gia lấy thêm ngũ thiếp thì chính là kỹ nữ ở thanh lâu chạy trốn cùng một thư sinh, còn không nữa thì là một quả phụ tái giá, ngươi có thể nào nói cái gì mới mẻ hơn một chút không?”

“Nga, mới mẻ đi, nga, mới mẻ đi.” Phía dưới bắt đầu vì câu nói này mà ồn ào lên, tuy không đưa tiền, nhưng mớ bánh bao đó cũng là phải tiết kiệm từ lương thực của mọi người, cũng tính là đã đưa thù lao, cứ bị ứng phó tạm như thế này hoài thì không được.

Vương Tử Hiền lau mồ hôi trên mặt, ngươi nói xem huyện đại lĩnh này cũng chẳng phải nơi gì lớn, có thể có chuyện mới mẻ gì? Thuyết thư, thật ra một tú tài như hắn chẳng qua là một cái vỏ, khi trong nhà còn có tiền thì bỏ tiền mua sách, một chút học vấn của hắn đó, cũng chỉ miễn cưỡng viết được mấy phong thơ, còn họa tự thì đừng nghĩ, nếu không thì hắn có thể nghèo đến độ này sao?”

“Được rồi, yên tĩnh, yên tĩnh. Hôm nay thật sự là có chuyện lớn, không tin sao.” Bung quạt ra thật to đặt trước ngực, bước to chậm rãi, “Các ngươi nghe ta nói.”

“Nói nhanh đi.” Lại một tiếng nói, nhưng không có người nào hưởng ứng, mọi người biết đây thật sự vào chuyện chính rồi.

“Huyện Đại Lĩnh chết người rồi.” Vương Tử Hiền thần bí nói phần đầu rồi phe phẩy cây quạt một vòng, cười như không cười chờ kẻ khác ngắt lời.

Quả nhiên sẽ có, “Chết người? Ai chết a?”

Vương Tử Hiền không nói nữa, dừng rất lâu, “Lần này chết là người nổi tiếng!”

“Ai? Tú bà ở Vạn Hoa Lâu? Hay là bà chủ của Hồng Vận Lâu?” Một câu hỏi như thế, không khí khá tốt vừa rồi liền mất hết, mọi người rủ rỉ rù rì nghị luận cô nương ở Vạn Hoa Lâu và bà chủ Hồng Vận Lâu bên nào đẹp hơn.

“Ngừng, ngừng, nghe ta nói!” Vương Tử Hiền bực bội vỗ vỗ cây quạt, “Người chết là tổng tiêu đầu của Trường Phong tiêu cục, và một nhà một trăm hai mươi ba nhân mạng của họ!”

Một tiếng này, mọi người đều tĩnh lặng xuống, không ai tin tưởng chuyện này, đó là tổng tiêu đầu của tiêu cục a, không có công phu giỏi có thể mở tiêu cục sao?

“Ta nói nha Đại Hiền, ngươi đùa giỡn đi? Nhưng cũng không thể đem chuyện này ra mà đùa đâu, ngươi nên biết những người đó đều có gia thế, không phải người ngươi có thể chọc tới đâu.” Trong đám người ồn ào cuối cùng cũng có người nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Đúng a? Đại Hiền, ngươi cũng biết nói dóc quá đi? Nghĩ xem đó là tổng tiêu đầu của Trường Phong tiêu cục, nghe nói cũng là một nhân vật có tiếng trên giang hồ, huống hồ trong câu nói của ngươi còn có mấy trăm người, nói chết là chết sao? Ngươi cẩn thận bọn họ tới tìm ngươi.”

“Ai ~ Đại Hiền, ngươi nói như thế là quá mức không thể tin nổi rồi, cẩn thận người ta cắt đứt tử tôn căn của ngươi.”

Phía dưới lại một trận huyên náo, một đám ta một lời ngươi một câu nói với Vương Tử Hiền. Vương Tử Hiền sắc mặt đỏ bừng, không biết là tức hay là do ánh đèn tạo nên.

“Ta không nói láo, đây là một đại án, đã mấy ngày rồi.”

“Thiết, quá giả dối rồi, chuyện lớn như vậy sao không có một chút tin tức nào?” Câu nói của người này không còn được người khác hưởng ứng nữa.

“Nghe ngươi nói như thế ta lại nhớ ra, huyện Đại Lĩnh cấm nghiêm rồi, không cho người ở trong đó đi ra, cũng không để chúng ta đi vào, là rất kỳ quái đi.”

“Không phải nói là do có đại nhân vật đến sao?”

“Chúng ta rất lâu không có lên trấn Đại Lĩnh, có lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi chăng?”

Đột nhiên lời nói đó lay chuyển suy nghĩ của mọi người, “Khụ khụ!” Lần này Vương Đại Hiền đã nghiêm thần lại, hắn ho mấy tiếng nhưng không nói gì tiếp, hoài nghi của mọi người giống như thủy triều lan rộng dần.

“Đại Hiền, nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Nhanh nói, nhanh nói a!”

Thấy từng gương mặt bên dưới đang khẩn trương chờ đợi đáp án của mình, cũng coi như lấp đầy thỏa mãn lòng hư vinh của Vương Đại Hiền, “Cần nói tin tức quan phủ đưa ra cũng đúng, người tới lần này, cũng thật sự là một đại quan.” Hắn dừng một chút, uống vài chớp trà cho thuận cổ.

“Ta nói Đại Hiền, ngươi đừng dừng đúng chỗ như vậy, nhanh nói đi.” Người bên dưới bắt đầu hối thúc.

Vương Tử Hiền nhìn quanh bốn phía, đều là những cái cổ ngóng dài, lỗ tai nhỏng tới trước, một bộ dạng rất hiếu kỳ, “Ta nói cho các ngươi, các ngươi không thể nói ra ngoài, nói ra sẽ bị họa sát thân đó. Những điều này là do bằng hữu trong thành của ta nói cho ta biết.” Bằng hữu mà Vương Tử Hiền nói mọi người đều biết, thật ra chính là một đám ăn xin, họ biết lỗ hổng trong phòng thủ của thành, rất dễ dàng chui ra để bán tin tức.

Nhưng nếu như thật sự thông qua ăn xin mà biết, chuyện lớn như vậy. Sớm đã lan tràn rộng rãi rồi, sao còn giấu được đến lúc này?

“Nhanh nói đi, bảo chứng sẽ không nói ra mà!” Câu nói này là không thể tin tưởng nhất, thường thường là tin tức luôn có thể từ trong cái thôn này lan truyền ra từng ngỏ ngách đến tận huyện Hồng Phong, ai tin tưởng mới là kẻ ngốc.

Vương Tử Hiền biểu tình không mấy để ý, thanh thanh cuống họng “Người đến là Vu Chí Thành, Vu đại nhân.”

Câu nói này lại dẫn đến một đám ong vỡ tổ phía dưới, “Ngươi nói đó là vị Vu đại nhân đã giải rất nhiều oan án sai lầm cho bách tính chúng ta công đạo phải không?”

“Thật sự là Vu đại nhân?”

“Đó là người tốt a.”

“Đúng a, chính là nói…….”

Niên đại này tin tức không phổ biến, nhân vật có thể khiến cho các nhà đều biết, trừ hoàng thượng có thể coi như không có mấy ai có thể chân chính khiến cho bách tính đều biết mà bàn luận. Một đám người phía dưới bắt đầu nghị luận về kỳ công của vị Vu đại nhân này, nhất thời náo nhiệt vô cùng, mà Vương Tử Hiền sớm đã bị người ta bỏ qua một bên.

“Ta nói, nghe ta nói a, ta còn chưa nói xong đâu.” Vừa thấy mình bị bỏ lơ, Vương Tử Hiền liền gấp, vỗ quạt gọi lớn. “Làm chuyện này có thể là chỉ do một người!”

Chính câu nói này, mọi người lại yên lặng, hét ra một câu này, trên trán Vương Tử Hiền bắt đầu đổ mồ hôi, điều này không nằm trong dự tính của hắn, cái này chắc gọi là nói nhiều ắt sai lầm đây. Vương Tử Hiền ngẩng dầu nhìn bốn phía, sau đó giống như nhìn thấy được thứ gì đó mà mắt sáng lên, rồi sau đó lại hồi phục bình thường, lắc lắc chiếc quạt nát, chậm rãi nói: “Chính là thứ người ta nói kẻ tại giang hồ, thân bất do kỷ. Nghe nói tổng tiêu đầu Lâm Phong của Trường Phong tiêu cục, trước khi chuyển đến huyện Đại Lĩnh này cũng là hảo hán một phương, một thân đầy chương pháp, trên giang hồ cũng có địa vị. Sau đó không biết làm sao đạt được một bức đồ, thì liền quy ẩn, vì bức đồ này mới gặp họa sát thân.”

“Ta biết rồi, khẳng định lại là mấy loại bản đồ bảo tàng.”

“Nói cái gì a? Là một bản võ lâm bí tịch.” Vương Tử Hiền không hài lòng khi bị người ta cắt lời, phản bác nói, “Các ngươi còn muốn nghe hay không.”

“Nhanh nói, nhanh nói.” Phía dưới lại một trận hưởng ứng.

“Ân.” Vương Tử Hiền lấy một cành cây nhỏ điều chỉnh ánh đèn sáng lên một chút, lại ho khan mấy tiếng, chỉnh lại bộ dạng, “Chính là vì cuốn võ lâm bí tịch này, khiến cho người trên toàn giang hồ đều chú ý đến Trường Phong tiêu cục của họ. Vị tổng tiêu đầu này biết tập mật này tất mang đến họa sát thân cho hắn, nên muốn thông qua một lần đại hội do thiếu lâm chủ trì, công khai tỉ võ để giao tập mật này ra, bảo trụ tính mạng của gia đình.

“Hai, có võ công lợi hại như thế, còn sợ bọn chúng sao.” Một hán tử cường tráng chen mồm nói.

“Nói bậy, các ngươi biết chuyện gì trên giang hồ chứ?” Vương Tử Hiền bày ra bộ dáng bác học.

“Ai không biết, Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm đều không phải là người trong giang hồ sao, giang hồ chính là giống như mấy người bọn họ chứ gì.” Một mảng ồn ào trong đám người.

(Lâm Xung, Lỗ Trí Thâm: Cả hai đều là nhân vật anh hùng trong Thủy Hử)

“Hừ hừ, các ngươi chỉ mới nghe thuyết thư mấy lần đã biết giang hồ sao? Giang hồ là chỗ nào chứ, chỗ đó chỉ có nói chuyện bằng quyền cước thôi, nếu giống như các ngươi, không có bản lĩnh gì thì sớm đã bạch đao đi vào, hồng đao đi ra rồi.(Khi đi vào thì đao sạch, khi đi ra đao đỏ máu, nghĩa là hung tàn, nguy hiểm, giết chóc)” Vương Tử Hiền uống mấy hớp trà, chuẩn xác nói.

“Thật sao?” Người bên dưới đều là nông dân bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, ai cũng không có kiến thức về giang hồ, đều là nghe thuyết thư nói qua, cũng không biết có thể tin ai.

Vương Tử Hiền nói bắt đầu nói tràn lan đại hải, mở đầu là moi hết vốn liếng của hắn, có bản thân hắn tự xem sách mà biết, còn có nghe người trong thành nói, dù sao có tiếp tục đàm luận về huyết án của Trường Phong tiêu cục hay không không quan trọng, chuyện đại sự thế này trong con thôn nho nhỏ an lành cũng chỉ là một chuyện xa vời, chỉ trờ thành chuyện phiếm sau bữa cơm, chứ cũng không có gì đáng để chú tâm nhiều.

Ở bên ngoài vòng người, một nam nhân thân mặc một bộ hoa phục đứng sau một đại thụ, cách đám người không tính là xa, nhưng cũng vừa khéo là góc nhìn của đám người không chuyển tới chỗ này. Sau khi sắc trời tối đen, thì không thể phân biệt được tướng mạo của nam nhân, nhưng trên thắt lưng của nam nhân có đeo một miếng bích ngọc phiếm ra ánh sáng đẹp mắt.

“Thiếu gia, không tra được cái gì.” Một trung niên nam tử nói nhỏ bên tai nam nhân.

Hai tay nam nhân buông thõng tự nhiên hai bên người, một chân đá đá thứ gì đó trên đất, “Cái gì cũng không tra được?” Khẩu khí của nam nhân có chút không kiên nhẫn.

“Thiếu gia.” Qua một lúc lâu, một người cỡ khoảng bốn mươi đến cạnh nam nhân, “Chúng tôi tìm được thứ này.” Trong tay nam tử là một mảnh vàng.

Nam nhân đối với thứ này rất có hứng thú, “Phát hiện ở chỗ nào?” Hắn đánh giá mảnh vàng trong tay người đó vẫn còn dính đầy bùn đất và cỏ vụn, “Đây không phải là thứ mà bách tính bình dân có thể có được a.”

“Tại hạ cũng có nhận định như vậy, hơn nữa ở gần đó còn có dấu vết đánh nhau. Rất rõ ràng là một bên cưỡng chế một bên, nhưng là mảnh vàng này thật sự không thể giải thích rõ được.”

“Tuyệt đối không thể nào là hắn thua được, nhưng mảnh vàng này, đích thực là của hắn.” Nam nhân cầm mảnh vàng bỏ vào trong tay nhìn kỹ, miếng vàng đầy đất đặt trong lòng bàn tay trắng nõn đặc biệt rõ ràng hơn, “Ngươi xem đường vân này, là ta đặc biệt phân phó khắc lên cho hắn. Xem ra hắn thật sự có từng đi qua chỗ này. Nhưng mà.” Nam tử gật đầu một chút, “Hắn dừng lại ở chỗ này làm gì? Có chuyện gì? Gặp người nào? Hắn chắc chắn không còn người thân bằng hữu gì nữa a.” Nam nhân ngưỡng mặt nhìn trời sao, hai tay đặt sau lưng.

“Thiếu gia, chuyện này, tựa hồ không phải là người bình thường làm, ngài xem chúng ta còn cần tra không?” Nam tử chừng bốn mươi đó từ trong vết chân ngựa mà nhận định rằng án lần này có liên quan đến giang hồ, nói đến giang hồ, đó là một nơi có quy củ riêng của mình, khiến quan phủ bọn hắn cũng rất khó có thể quản lý đến, huống hồ xem thủ pháp trong án lần này tinh chuẩn tàn nhẫn, không phải là thứ tốt lành gì. Muốn truy cứu sâu hơn, cũng khẳng định là một án không đầu, nhưng nếu như giao cho nhân thế trong võ lâm quản lý, ít nhất cần có một chút giao phó.

Nam nhân dường như không nghe thấy lời nam tử nói, quay đầu nhìn nam tử chừng ba mươi bên cạnh, “Ngươi xem biểu tình của những người đó, có biến hóa đặc biệt gì không?”

“Thiếu gia, không có, đa phần là hiếu kỳ, xem thành một câu chuyện mà thôi.” Nam tử cung kính hồi đáp.

“Nga, đó chính là kỳ quái đó. Tất cả chứng cứ đều nói rõ hắn đến nơi này, còn lưu lại dấu vết, rõ ràng như thế, các ngươi lại không tìm được bất cứ đầu mối nào có thể dùng sao?”

Nghe khẩu khí bất thiện của nam nhân, hai người kia vội vàng quỳ xuống, “Xin thiếu gia nguôi giận, đều là thuộc hạ hành sự không tốt.”

“Bỏ đi, bỏ đi, đứng dậy. Dựa vào công phu của hắn, các ngươi không bắt được cũng bình thường.” Nam nhân quay đầu không nhìn hai người nữa, nhìn chăm chăm vào Vương Tử Hiền trong đám đông. “Có nhìn thấy người đó không? Ngày mai hỏi hắn một chút đi.”

“Người đó?” Nam tử khoảng bốn mươi ngẩng đầu nhìn Vương Tử Hiền đang phun nước miếng khắp nơi giữa đám đông, “Có thể dựa vào hắn sao?”

“Không có ai đấu lại tiền được.” Nam nhân không để ý nói, “Chuyện này cũng không có cái gì có thể giấu diếm, nếu tiếp tục giấu diếm chỉ tạo nên hoảng sợ cho bách tính thôi. Ngày mai mở cổng thành, đem chuyện này tuyên bố rộng rãi, người đó trước giờ không để ý. Các ngươi đi theo quan trường là được, đến lúc cần sẽ có người trong võ lâm đến xử lý chuyện sau đó.” Nam nhân không nhìn họ nữa, chậm rãi đi khỏi.

Ngày thứ hai trời vừa sáng Vương Gia thôn đã náo nhiệt hẳn, một đội quan binh đến bao vây thôn. Vương Tử Hiền đứng cạnh vị đại nhân mới tới, ưỡn ngực tự hào đi giữa hai hàng hương thân. Vừa mới đầu đám hương thân đều nhìn không nổi, lặng lẽ ở sau lưng hắn phun nước miếng, sau đó nghe nói đại nhân mới đến này là Vu đại nhân, lập tức quỳ một hàng, cảm tạ Vu đại nhân vì bách tính bọn họ mà ra tay.

Vu Chí Thành không nghĩ đến chuyện này lại dễ làm như vậy, có thể nói hắn hỏi cái gì bách tính cũng đều nói cả. “Tối sáu ngày trước, các ngươi ai đến bờ hồ đầu đông?” Khi đám thôn dân biết hắn hỏi đến chuyện này mới ấp a ấp úng không nói nữa.

“Đại nhân, chúng ta bình thường đều không đi đến đó.” Rất lâu mới có một thôn dân đứng lên nói với Vu Chí Thành.

“Con sông đó luôn sẽ dìm chết người, trừ khi đi ngang qua chứ chúng ta rất ít khi đặc biệt đến đó.” Vương Tử Hiền vội lên trước rót nước cho Vu Chí Thành, “Vào buổi tối thì càng không có người đi.” Lấy vấn đề Vu Chí Thành giao cho hắn đi hỏi một vòng, sau đó Vương Tử Hiền vội vã quay lại hồi báo.

“Ngươi bên đó có tiến triển gì không?” Vu Chí Thành đẩy chén trà Vương Tử Hiền đưa tới, hỏi.

Thấy đại nhân không nhận hảo ý của mình, trong lòng Vương Tử Hiền không biết là tư vị gì, hắn lặng lẽ nhìn tứ phía, tựa hồ không có ai chú ý đến điểm này thì hắn mới yên tâm. “Bình thường chúng ta không đi, nhưng trong thôn chúng ta có một tên ngốc lớn gan, tên là Vương Đại Ngưu, hắn cứ luôn đến đó để tắm rửa giặt giũ.”

“Đại nhân, Đại Ngưu nhà ta sẽ không làm chuyện xấu gì đâu a.” Nghe Vương Tử Hiền nhắc đến Đại Ngưu, Vương Ma Tử vội vàng đứng ra bảo đảm.

“Đừng lo lắng, lão nhân gia. Ta chỉ là tìm người đã đến con sông đầu đông vào đêm đó để hỏi thăm một chút, không có nói y chính là thủ phạm.” Vu Chí Thành nhanh chóng an ủi Vương Ma Tử đang quỳ đó, đi tới đỡ lão nhân đứng lên. Mọi người đều vì vị Vu đại nhân công chính chấp pháp mà cao hứng. “Dám hỏi lão nhân gia, Vương Đại Ngưu đó có ở đây không?”

“Y còn đang ở dưới ruộng làm việc, ta đi tìm cho ngài.” Một tiểu hài tử chạy đi hướng về phía đồng ruộng.

Đại Ngưu toàn thân bùn đất, vừa nghe tin đại nhân muốn triệu kiến y thì vội vội vàng vàng chạy tới. Người xung quanh nhường một đường nhỏ cho y, Đại Ngưu cũng không dám nhìn người phía trên, quy củ quỳ xuống, “Thảo dân Vương Đại Ngưu tham kiến Vu đại nhân.”

“Đứng lên đi.” Khi Đại Ngưu đứng lên Vu Chí Thành mới nhìn rõ được người phía dưới này, quả nhiên là to gan, bộ dáng đó vượt trội hơn cả Trương Phi, không cần trừng lớn mắt cũng đã là một bộ hung tướng, nhưng hắn cũng không phải là ngươi nhìn người khác bằng bề ngoài, “Ngươi nói xem ngày đó ngươi nhìn thấy cái gì? Chính là buổi tối sáu ngày trước.”

“Ta…..” Buổi tối sáu ngày trước là ký ức mà y không nguyện ý nhắc tới nhất, không biết nên nói thế nào, y do dự như thế, Vương Ma Tử liền khẩn trương, đây không phải là nói rõ y chính là phạm nhân đó sao? “Đại Ngưu, ngươi có gì thì nói đi, đại nhân sẽ làm chủ cho ngươi.” Đại Ngưu quay đầu nhìn Vương Ma Tử đang lo lắng trong đám người, lại nhìn những vị hương thân, liền hạ quyết định. “Ngày đó ta đang tắm, đột nhiên một bóng đen lướt trên mặt sông, rất nhanh. Ta cho rằng là quỷ, nên bị dọa chạy mất.”

“Ai da, Vu đại nhân, Đại Ngưu nhà ta nói đều là thật a, vì thế mà y còn bị bệnh một trận.” Vương Ma Tử gấp gáp làm rõ cho Đại Ngưu, chuyện Đại Ngưu sinh bệnh, người cả thôn đều biết, mọi người liền phụ họa.

“Im miệng, đại nhân đang hỏi Vương Đại Ngưu, các ngươi chen mồm vào làm gì?” Vương Tử Hiền đứng lên, giọng nói bén ngót đòi mạng.

“Hắn chỉ là lướt qua?” Vu đại nhân nhíu mày, vậy thì mảnh vàng đó còn có những vết đánh nhau kia thì nói thế nào?

“Đại nhân, là thật mà, ta thật sự không lừa ngài. Con sông đầu đông được gọi là sông Diêm Vương, mỗi năm đều có người bị chết chìm, mọi người đều không muốn đến đó. Vì nhà ta cách đó rất gần nên mới tới, nhưng tối hôm đó thật sự bị bóng đen kia dọa.” Đại Ngưu nói hết sức khẳng định để tránh phải nói ra chuyện xấu hổ ngày đó.

“Nhưng mà, ta phát hiện cái này ở nơi đó.” Vu Chí Thành mở tay, mấy mảnh vàng lấp lánh nằm trong lòng bàn tay chăn đầy vết chai của hắn, “Còn có dấu vết kịch liệt, mấy ngày trôi qua những dấu vết này vẫn còn bảo tồn rõ.”

Người xung quanh hoàn toàn bị mảnh vàng trong tay Vu đại nhân hấp dẫn, tứ phía vang lên tiếng hút khí, mục quang tham lam đều tập trung vào chỗ đó, rất nhiều người đều phẫn hận tại sao không đi đến đầu đông. Vu Chí Thành lặng lẽ quan sát Vương Đại Ngưu, trong lúc đó sắc mặt Đại Ngưu trước tiên là trắng bệch, sau đó là đỏ bừng, cuối cùng đều đỏ đến sắp rỉ ra máu.

Đại Ngưu là đang xấu hổ, ngày đó y căn bản không có kịp xử lý hết dấu vết xung quanh, vậy thì những dịch thể đó khẳng định là còn lưu lại, rồi lại còn bị vị đại nhân này nhìn thấy, cho dù không biết là y bị xâm phạm, nhưng vẫn khiến Đại Ngưu không còn mặt mũi. Đại Ngưu cúi đầu, nhìn chăm chăm mặt đất, hận không thể hiện ra một vết nứt để chui vào.

Bất tri bất giác đã đến giữa trưa, ánh mặt trời nóng bức khiến mặt đất cũng muốn sắp đổ một lớp dầu. Vu Chí Thành nhìn Vương Đại Ngưu hết nửa ngày, cũng không nhìn thấu hán tử này, chỉ đành giải tán, phân phó Vương Tử Hiền một chút rồi ngồi kiệu trở về huyện thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.