Nguyệt Loan Loan

Chương 20



Thân thể của Cơ Doanh Đế càng lúc càng tệ, sau khi Yến Lục châm cứu, Cơ Doanh Đế gần như không thể nói nổi. “Trẫm còn bao lâu?”

“Cũng sắp đến lúc rồi.”

“Ai, rất nhanh thôi trẫm không còn phải lo lắng cái gì nữa, một lát gọi Cơ Võ đến đây cho ta.”

Khi Cơ Võ nhìn thấy Cơ Doanh Đế thì đã không thể nhận ra được vị đế vương trước mắt này, trên gương mặt thảm bại lộ ra một cổ tử khí, “Hoàng thượng, thần đệ phải đi rồi, ngài phải bảo trọng.”

“Ngũ nhi, đừng trách ca ca, ta thật sự không thể nhìn Đại Hạ cứ thế tiếp tục thảm bại, đợi khi ngươi có hài tử rồi, có thể trở về, xem bộ dạng Nguyên Nhi, là khó có thể có con cháu rồi, cho nên……”

“Hoàng huynh, ngươi không mệt sao, cả một đời tận tâm khổ lụy, chỉ vì một mảnh giang sơn này, ngươi nỡ vứt bỏ nhiều thứ như thế, đáng sao?”

Cơ Doanh Đế ngạc nhiên một lát, “Có gì mà đáng hay không đáng, vừa bắt đầu đã căm hận, hận sự rẻ rúng của phụ hoàng, sau đó bản thân thật sự ngồi được lên vị trí này rồi mới biết, ngươi là hoàng đế của thiên hạ này, làm sao có thể nghĩ đến chuyện riêng của một người chứ?” Cơ Doanh Đế chẳng qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, lúc này lại giống như một lão già khắt khổ đã lâu, “Người nam nhân mà Cơ Nguyên thích đang ở trong phủ của ngươi đi, ta muốn gặp một chút.”

“Nguyên Nhi hiện tại đeo lấy người đó không buông, chỉ sợ thần đệ cũng không có cơ hội lôi người ra.”

“Ngươi sợ cái gì? Đều đã như vậy rồi, trẫm cũng sẽ không đem người giết nữa, chỉ là tán gẫu một lát, tính cách của Nguyên Nhi, giống như nương nó, đều quá cương liệt, ta sợ hài tử đó chịu không nổi.”

“Được rồi.

Không lâu sau, Hiền Phi bệnh nặng không trị, phong quang hạ táng, Đại Hạ Vương Triều Ngũ Vương Gia hòa thân đến Khiết Đan, lưỡng quốc kết tình giao hảo trăm năm.

Cơ Nguyên thỏa hiệp, quả nhiên cái tên ngốc tử tràn đầy trung nghĩa đó bị hoàng đế tẩy não, liền kiên quyết không đổi phải phụ trợ cho tân hoàng hắn, nhưng chết cũng không chịu làm Hoàng Hậu của hắn, chuyện này hắn không gấp, sau này hắn có thời gian để lôi kéo.


Quay về Vương Gia Thôn, cỏ dại đã mọc thật cao, những nơi bị cháy đen ban đầu giờ đã gần như tan nát cả, một số động vật nhỏ đang ở trong đám cỏ dại kiếm ăn, Đại Ngưu và Yến Thập Tam đến đã dọa chúng chạy tan tác. Đi qua một con sông dài, Đại Ngưu nhìn thấy phần mộ hợp táng của toàn thôn mấy chục người. Yến Thập Tam sau lưng lấy ra tiền giấy, hoa quả và rượu đã chuẩn bị sẵn rồi đi khỏi.

Đại Ngưu cảm kích tâm tư của Yến Thập Tâm, y cần một mình an tĩnh một chút, cùng chuyện gẫu với toàn thôn, Đại Ngưu lấy ra mấy tờ giấy, trên mặt là tố trạng viết rất rõ ràng, bọn họ bị chết oan uổng, phải được thác sinh vào một gia đình thật tốt.

“Vương gia gia, Chiêu Đệ, Hữu Tiền, ta, ta rất tốt. Người đó, rất biết cách chăm sóc kẻ khác, giống như đại ca, mấy ngày trước thân thể ta không khỏe, bị phong hàn, hắn liền gấp như thế. Chiêu Đệ, ta biết Đại Ngưu ta xin lỗi ngươi, ngươi di cốt còn chưa lạnh ta đã ở bên hắn, Đại Ngưu ta nợ ngươi thì kiếp sau dù có làm trâu làm ngựa cũng sẽ trả lại, kiếp này, ta chính là một người như thế của hắn rồi, ta, ta muốn cùng hắn sống cả đời.”

Yến Thập Tam ngồi ở phiến đá khá xa, thanh âm của Đại Ngưu truyền tới, trong lòng hắn nghe liền thấy ấm áp.

Qua rất lâu, Yến Thập Tam nhìn bầu trời, sắp tối rồi, bèn đi qua ôm Đại Ngưu dậy, “Ta tự mình có thể đi, đừng có trước mặt Chiêu đệ lại…..” Yến Thập Tam ngừng lại, cảm thấy không thoải mái, hung hăng cắn một cái lên cổ của Đại Ngưu, làm cho Đại Ngưu ai ai kêu liên tục. Vận dụng khinh công, đi đến trấn gần nhất, thuê một gian thượng phòng, rất nhiều người nhìn thấy một người mặt lạnh đi vào khách *** tốt nhất trong trấn, nhờ vậy mà một tiểu trấn đơn điệu vô vị liền tìm được chuyện bát quái để tán dóc.

“Đói chưa?” Yến Thập Tam nhẹ nhàng đặt Đại Ngưu lên giường, hắn nhớ Yến Lục có từng nói qua, thân thể của Đại Ngưu về sau đều khó thể hồi phục được trình độ như trước kia, phải tĩnh dưỡng thật tốt giống như người bình thường, nhưng là không thể khát, không thể đói, không thể lạnh, không thể tức, chuyện gì cũng đều phải thuận theo tâm trạng của y, cũng chẳng qua chỉ có thể sống hai mươi mấy năm, Yến Thập Tam như không để ý, vô luận Đại Ngưu đi đâu, hắn cũng đều theo, chỉ cần quan tâm chuyện trước mắt là tốt rồi.

“Ân.” Nghĩ thông rồi, Đại Ngưu vẫn là cảm thấy xấu hổ, trong quan hệ với Yến Thập Tam, y luôn ở vào vị trí của thê tử, nhưng trừ chuyện trên giường, những cái khác đều là Thập Tam đang chiếu cố y, rất hiền lành, nghĩ đến đây Đại Ngưu liền phốc một cái cười ra tiếng.

“Sao vậy?” Yến Thập Tam đang chuẩn bị đi xuống gọi đồ ăn, thì nhìn thấy Đại Ngưu đang tự vui một mình.

“Không, không có gì.” Đại Ngưu quyết định về sau nhất định phải đối với Thập Tam thật tốt.

Ăn cơm xong, Thập Tam gọi người mang thùng nước lên cho Đại Ngưu tắm rửa, Đại Ngưu tắm xong mới tự tắm cho mình. Đại Ngưu nằm trên giường, nhìn Thập Tam từng chút từng chút thoát đi y phục, làn da trắng hồng mang theo độ sáng tráng kiện, mấy vết sẹo rạch ngang lưng, thậm chí đến tận thắt lưng, nhìn vậy Đại Ngưu lại bắt đầu nghĩ xa đi, lung tung nghĩ rồi sợ hãi, nếu như, nếu như người này cứ vậy không còn nữa, bản thân phải làm sao đây?

Yến Thập Tam dựa vào cạnh thùng nước, cảm thấy có người lại gần, nghe tiếng bước chân hắn biết là Đại Ngưu, cũng không mở mắt ra, qua một lúc, cánh tay hơi mát chạm lên làn da của hắn, Yến Thập Tam mở mắt, Đại Ngưu lấy khăn giúp hắn tẩy thân thể.

Đôi mắt của Yến Thập Tam dần dần chuyển đen, hắn chăm chăm nhìn Đại Ngưu, Đại Ngưu sắn tay áo lên, nhẹ nhàng chà xát thân thể của hắn, cổ, ngực, bụng, sau đó, đến thứ đang đứng thẳng trong nước, ách một tiếng, Đại Ngưu quay lưng đi, “Ta đi lấy quả bồ kết, để gội đầu cho ngươi.”

Yến Thập Tam buồn cười, nhìn thứ kia của mình, vận công để bình ổn lại dục vọng đột nhiên đến, một lát Đại Ngưu trở lại, cầm theo khá nhiều bồ kết, cẩn thận nhìn vào trong nước, nhìn không rõ, nhưng cũng không dám quang minh chính đại mà ngó. Bọt nước sóng sánh trên mái tóc ôn nhuận của Thập Tam, “Tóc ngươi thật đẹp, rất mượt mà.” Cầm bồ kết lên, tách ra dịch nước, từng chút từng chút bôi lên trên mái tóc của Thập Tam, Đại Ngưu rửa rất chăm chút, Thập Tam nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được thần tình nghiêm túc của nam nhân này.

Rất nhẹ nhàng, dùng ngón tay xoa nắn tóc của Yến Thập Tam, Đại Ngưu có nói qua bản thân sẽ đối tốt với Thập Tam, y không có tiền bạc gì để có thể mua những thứ tốt cho Thập Tam, nên chỉ có thể làm thế này, từng li từng tí đối tốt với hắn trong những chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống. Thập Tam nhìn thì thấy là lạnh băng băng, nhưng rất thích ăn đồ cay, không thích ăn đồ ngọt, đối với cảm giác đau một chút cũng không nhạy bén, có vết thương chỉ cần không lợi hại đến mức phát sốt, thì hắn cũng không biết, còn có làm chuyện gì cũng đều rất dứt khoát, nghĩ tới cái gì liền làm cái nấy, Thập Tam nghĩ không được, y sẽ nghĩ, y là một nam nhân, không thể thật sự làm một nữ nhân để người ta nuôi, y cũng rất biết nâng niu người.

Dùng nước sạch xối lên xong, lấy chiếc khăn sạch sẽ từng chút lau khô, “Xong rồi”.

Yến Thập Tam từ trong thùng nước đứng lên, “Chân còn chưa rửa này.”

Đại Ngưu nhìn thân thể quang lõa của Thập Tam, mặt liền đỏ lên, “Ngươi sao cứ như vậy a, tự mình rửa đi.” Yến Thập Tam làm như không nghe thấy, bất đắc dĩ Đại Ngưu phải lấy khăn thấm nước, chậm rãi lau, da thịt bị chạm vào có chút căng cứng, Đại Ngưu không dám nhìn thẳng, vội vội vàng vàng lau khô người cho Yến Thập Tam, “Ta đi tìm người khiêng thùng nước ra, ngươi, ngươi nhanh mặt y phục đi.”

Trong đêm, Yến Thập Tam ôm Đại Ngưu, tâm tình đã lâu không thể bình phục, người trong lòng này là người muốn cùng y sống hết đời. Đại Ngưu lật người lại, đối diện với Thập Tam, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tay thuận theo ***g ngực của Yến Thập Tam mà từng chút chút ma sát, “Ngoan, thân thể ngươi không tốt.” Yến Thập Tam không dễ gì mới bình phục được thứ vừa trào dâng lên, người trước mắt này, cho dù là một cử chỉ một nụ cười cũng có thể quấy động tâm tình của hắn.

“Không sao, khi sắp đi, Lục gia đã cho ta cái này, nói là, nói là một lần thì không sao, chính là đừng thường xuyên……” Nói xong Đại Ngưu liền vùi đầu vào ***g ngực của Yến Thập Tam.

Yến Thập Tam chặt chẽ ôm lấy Đại Ngưu, lòng như nở hoa. Cẩn thận vô cùng trêu ghẹo thân thể của Đại Ngưu, nụ hôn vỡ vụn từ trên đỉnh đầu Đại Ngưu hôn xuống, trán của Đại Ngưu, lông mày của Đại Ngưu, môi của Đại Ngưu, Đại Ngưu thì xấu hổ, không muốn mở miệng, Yến Thập Tam không gấp, hắn từng chút từng chút liếm lộng môi của Đại Ngưu, nghĩ lại thì cả hai hôn nhau cũng không nhiều, lòng rất thương cảm, đây chính là yêu một người a, cho dù ngươi chỉ quên mất đưa cho y thứ mà y không mấy quan tâm, ngươi cũng đều cảm thấy có lỗi.

Đại Ngưu khi Yến Thập Tam tiếp xúc cũng nâng môi lên, y chỉ cảm thấy thời gian lần này như kéo thật dài, cùng Yến Thập Tam trao đổi khá lâu, đột nhiên khố gian mát lạnh, sau đó có chút đau đớn, nhưng là y không sợ hãi, người này, đầy tâm đầy mắt đều là y, giao bản thân cho người như vậy thì có gì phải sợ?

Phản ứng của Đại Ngưu rất thanh thuần, Yến Thập Tam thương yêu đến muốn rơi lệ, Đại Ngưu vì đau đớn mà có chút bất an, Yến Thập Tam hung hăng hôn rồi hôn, sau đó rời đi, thấy trong mắt Đại Ngưu mông lung một tầng sương mù, “Không thì ngươi tới đi?” Đại Ngưu ngạc nhiên, không biết Yến Thập Tam đang nói cái gì.

“Ta nói, không thì ngươi ở mặt trên, tiến vào ta.” Yến Thập Tam đạt được toàn bộ những điều mỹ hảo nhất thế giới từ trong nơi đó của Đại Ngưu, hắn cũng muốn để Đại Ngưu thể hội được ái tình mỹ hảo nhất thế giới này.

“Không cần đâu, ngươi đến, ngươi đến, ta sẽ không.” Đại Ngưu xấu hổ đỏ mặt nhìn Yến Thập Tam, thật ra đây không phải là một gương mặt xinh đẹp gì lắm, nhưng trong mắt của Yến Thập Tam, chỉ có thể chứa đựng gương mặt này.

Thân thể của Đại Ngưu nóng đỏ lên, vật nhỏ giữa hai chân cũng đã đứng thẳng, khi Yến Thập Tam tiến vào thật sự rất đau, đau khiến Đại Ngưu kêu a một tiếng, vật nhỏ cũng cúi đầu. Yến Thập Tam thả lỏng nhịp độ, một bên cắn hút gân cổ của Đại Ngưu, một bên dùng tay trêu chọc vật nhỏ kia.

“Thập Tam……. Thập Tam……” Đại Ngưu phát ra thanh âm như khóc lại như cười.

“Sắp rồi, sắp rồi, chúng ta cùng nhau.” Hai người cùng nhau đạt đến đỉnh, Yến Thập Tam rất lâu cũng không hồi thần được, ngay khắc đó trong não của hắn một mảng trắng xóa, đây chính là tử huyệt của hắn. Đợi khi hắn hồi thần, Đại Ngưu ở dưới thân đã ngủ mất rồi. Yến Thập Tam đứng lên, lẳng lặng đi vào nhà bếp nấu chút nước, lau rửa sạch sẽ cho Đại Ngưu rồi mới ôm y đi ngủ.

Ngày hôm sau, Đại Ngưu vừa tỉnh giấc đã nói với Yến Thập Tam, “Thập Tam, chúng ta không giết người nữa, chúng ta đi làm nông đi.” Yến Thập Tam gật đầu, thế là hai người họ mua một mảnh đất không xa thôn cũ mấy, rồi dựng nhà, sau đó còn thấy vị huyện thái gia trước đây, một bộ dáng thất hồn lạc phách, Đại Ngưu đa sự hỏi vị thiếu gia Trần gia trước đây luôn đi theo hắn đâu, “Đừng nhắc nữa, danh đề kim bảng rồi (tức là đỗ trạng nguyên), gia hỏa thấy sắc quên bạn, nói không chừng còn lấy vị công chúa nào đó rồi, Trần Thế Mỹ, hừ.” Bọn họ lại nhận thức rất nhiều vị hương thân, nhận thức rất nhiều người.

Ngày đó Đại Ngưu ra ruộng, Yến Thập Tam làm sao có thể để y đi làm, không nói hai lời liền vác lấy nông cụ chui vào trong ruộng cùng với Đại Ngưu, Đại Ngưu sắn quần lên cho Thập Tam, rồi đội mũ vào cho hắn, hai người nói nói cười cười.

“Chúng ta đi thôi.”

“Cô nương, không đến chào hỏi gia sao?”

“Không cần nữa.”

Yến Thập Tam ngẩng đầu, mạt lam sắc tiêu thất bên bờ ruộng.

“Nhìn cái gì vậy, trên mặt của ngươi sao lại đầy bùn thế?” Yến Thập Tam thu hồi tầm mắt, để Đại Ngưu lau mặt cho hắn, “Buổi tối ăn cá đi.”

“A? Được a, ngươi đi câu, ta sẽ nấu.”

“Được.”

Làm việc mệt rồi, họ ngồi dưới táng cây, “Đợi lúa chín rồi, ta sẽ làm cơm cho ngươi ăn, rất thơm a, đến lúc chúng ta có nhiều lương thực rồi, chúng ta có thể ủ rụ, rượu ta ủ đều uống rất ngon đó.”

“Vậy về sau chúng ta mỗi năm đều ủ rượu.”

“Ân, mỗi năm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.