Nguyệt Loan Loan

Chương 9



Cuộc sống của Đại Ngưu dần đi vào nề nếp, cũng có một chút bất đồng, đó là vô luận đi tới đâu, luôn có các cô nương các bà vợ liếc Đại Ngưu rồi cười mỉm, không còn râu dưới cằm, giống như không còn được che giấu, mỗi lần Đại Ngưu từ ruộng trở về đề bị chọc đến đỏ mặt, càng khiến cho những nữ nhân đó hi hi ha ha cười lớn tiếng.

Ruộng nhà Đại Ngưu cũng coi như bị hoang phế rồi, sau đó là huyện thái gia khi đến thăm ruộng nhà Trần quả phụ đã kiến nghị Đại Ngưu đổi thành làm nhà kính trồng rau, Đại Ngưu không hiểu cái gì là nhà kính trồng rau, nhưng huyện thái gia tràn đầy hứng thú, lại thêm mảnh ruộng này của y nhiều tháng không có người thu dọn, lương thực năm nay cũng không được bao nhiêu, chủ ý của huyện thái gia chẳng qua coi như là một chút hy vọng sau cùng, nên y cũng đồng ý thay đổi, chuyển sang trồng rau.

Đại Ngưu là một nông dân điển hình, chịu kham chịu khổ, chân thật hàm hậu, y thấy các hương thân giúp y chuẩn bị vật dụng để dựng nhà, cũng liền quên đi khoảng cách trước đó với hương thân, gặp người nào cũng đều cười ha ha chào hỏi.

“Đại Ngưu.” Một giọng nói tinh tế của nữ nhân dọa Đại Ngưu một phát, Đại Ngưu dừng chân quay đầu, là cô nương của hộ Lý gia săn bắn thôn kế bên, Đại Ngưu có chút không hiểu lắm.

Nữ tử đó không quá đôi mười, trên người mặt áo bố lam, quần trên chân thì sắn lên tới đùi, cặp đùi trắng nõn nà càng thêm ôn nhuận sáng mịn dưới mặt trời. Đại Ngưu trước giờ chưa ở cùng nữ nhân, hoặc chưa từng nói chuyện với nữ nhân, vừa nhìn thấy nàng như vậy, liền đỏ mặt, vội vàng nghiêng mặt đi.

“A, có chuyện gì?” Mục quang của Đại Ngưu di chuyển không ngừng, nhưng là không dám nhìn Lý Chiêu Đệ.

Trong tay Lý Chiêu Đệ cầm một cái thau gỗ nặng chừng mấy cân, trong thau là y phục vừa được giặt sạch, nàng vừa giặt xong y phục ở bờ sông Diêm Vương, vừa khéo đến nhìn thử xem người được mai mối. Từ xa nhìn thấy Đại Ngưu anh tuấn nàng liền yêu thích, khi thấy dáng vẻ Đại Ngưu hàm hậu, nàng càng thỏa mãn không thôi, cho dù nghèo một chút cũng không sao cả, hai người còn trẻ, cũng sẽ có cách thôi.

“Ân.” Tuy nói là nữ tử thôn quê không mấy để ý lễ nghĩa, nhưng gặp phải người mình thích, nữ tử bình thường năng nổ quả cảm này cũng đỏ mặt, cười ha ha vài tiếng, rồi chạy mất như một cơn gió.

Vì mọi người biết Đại Ngưu nhờ người ta đến nhà nữ hài để mai mối, nên không có ai cảm thấy nữ hài phóng đãng, chỉ thấy cả hai thật xứng đôi, đều lộ ra nụ cười thiện ý, Đại Ngưu vẫn không dám ngẩng đầu, đầu cũng cúi sắp đụng tới đất rồi.

“Đại Ngưu.” Hữu Tiền hung hăng vỗ lên vai Đại Ngưu, “Trưa rồi, không về nhà ăn cơm còn ở đây làm gì.” Hữu Tiền ở dưới ruộng đi lên liền thấy Đại Ngưu giống như hài tử làm sai chuyện, cúi đầu đứng tại chỗ.

“Ai da, ngươi không thấy sao, cô nương thôn kế bên đến gặp rồi đó.” Tú Cô vẻ mặt cười nhạo đi tới sau lưng, trong tay cầm chiếc khăn sạch.

“Nga, nga.” Đám trai tráng cùng trở lên với Hữu Tiền cũng rầm rộ nhìn qua, Tú Cô đã chính thức đính ước với Hữu Tiền, Hữu Tiền nói kết hôn cùng lúc với Đại Ngưu, mới kéo dài hôn sự của mình.

“Cái gì?” Hữu Tiền đón lấy khăn trong tay Tú Cô, một tay lau mặt một tay kéo Đại Ngưu đi về. Làm như không chút để ý đến bản thân khi đang kéo tay Đại Ngưu đi về lại tự nhiên như thế, nhưng cũng quái dị như thế.

Tú Cô tự nhiên đi ở giữa Hữu Tiền và Đại Ngưu, tách hai tay đang nắm lấy nhau của hai người, Đại Ngưu thì không làm sao, nhưng Hữu Tiền lại nhìn Tú Cô một cái, cảm thấy nhãn thần của Tú Cô giống như mang theo ý tứ gì khác, hắn không nói cái gì, Hữu Tiền tự nhiên kéo tay Tú Cô, Tú Cô đỏ mặt cúi đầu.

“Vừa rồi ngươi nói cái gì?” Hữu Tiền đem chiếc khăn dính đầy mồ hôi và bùn đất đưa lại cho Tú Cô, thuận tiện hỏi.

“Cái kia, Đại Ngưu không phải là nhờ người mai mối sao, người mai mối đó chính là đến hộ săn Lý gia ở thôn kế bên, ta thấy muội tử đó cũng không tồi, tướng mạo dễ nhìn, thân thể khỏe mạnh, là một người biết quản chuyện nhà.” Tú Cô cười nói với Hữu Tiền, còn không quên đánh mắt sang Đại Ngưu.

Hữu Tiền hừ một tiếng, “Cao to thô kệch như vậy, làm sao mà xứng.” Cũng không phải nói Đại Ngưu không xứng với cô nương nhà người ta, mà là cô nương nhà người ta không xứng với Đại Ngưu. Tú Cô đảo mắt, “Được rồi, nhanh về nhà ăn cơm, trở về thôi.” Rồi kéo Hữu Tiền đi. Trong lòng Hữu Tiền khó chịu vô cùng, vừa nghĩ tới Đại Ngưu sẽ cùng một nữ tử nào đó sống chung thì hắn lại cảm thấy không chịu nổi, mang bộ mặt tức khí rời đi.

Đại Ngưu đứng giữa đường giật mình rất lâu, sắc mặt trắng bệch, y vốn cho rằng bản thân xấu xí có bao nhiêu thấp kém, nhiều năm như vậy cũng không có nữ hài nào tới cười đùa. Cánh cửa hôn sự này, Đại Ngưu ít nhiều cũng thích, nhưng bị Hữu Tiền nói như thế, trong lòng Đại Ngưu liền co thắt, khó chịu vô cùng.

Nhà của Đại Ngưu còn chưa bắt đầu xây, hiện tại vẫn ở nhà của Vương Ma Tử, y xách cuốc đi vào nhà, thì nghe thấy tiếng cười thanh thoát của nam nhân. Đại Ngưu ngẩng đầu, nhìn thấy huyện thái gia và tiểu đông gia Trần gia đều ở đây, y cười chào hỏi.

“Không có cái gì ngon, lão gia nếu không chán ghét, thì ở lại đây ăn một bữa đi.” Vương Ma Tử thấy Đại Ngưu trở về, liền làm chủ lưu Trầm Minh Vũ lại, “Đại Ngưu, ra ngoài mua một cân thịt, một cân rượu, chúng ta cùng nâng chén.” Trầm Minh Vũ là một vị quan tốt hiếm gặp suốt mấy năm nay, không làm ra vẻ quan trên, còn tận sức giúp đỡ bá tánh, lại thêm Trầm Minh Vũ ngồi nói chuyện giúp lão gia tử vui vẻ, Vương Ma Tử tự nhiên nguyện ý mời hắn một bữa cơm.

“Ân.” Đại Ngưu tẩy rửa sơ qua, mang theo bạc ra ngoài.

“Ta không biết uống rượu.” Nghe thấy bảo có uống rượu, Tầm Mình Vũ liền cảm thấy nhức đầu, vốn là hắn không thích mấy vụ xã giao này, càng không muốn vào lúc này còn phải bức bách bản thân, nhưng lão nhân gia lại nhiệt tình như thế, giống như hắn không uống rượu thì sẽ mắc phải tội lớn.

“Không sao, hôm nay lão nhân cao hứng, ta uống thay ngươi.” Trần Tín dịu hòa nói, hắn biết Trầm Minh Vũ không biết uống rượu, cũng không nguyện ý để người khác nhìn thấy phong tình của Trầm Minh Vũ sau khi uống rượu, bình thường hắn đều nghiêm cấm Trầm Minh Vũ uống rượu ở bên ngoài.

“Ha ha, uống được rượu thì tốt, không uống được thì cũng không cưỡng cầu.” Lão nhân cao hứng, “Trong nhà còn có rau của nhà trồng, đều là mới hái lên. Đây đều là nhờ ân đại nhân, nếu không năm nay chúng tôi làm sao mà qua.” Lão nhân vừa bắt đầu cũng không tán thành vụ trồng rau này, hương thôn đều là dựa vào lương thực ăn cơm, không có lương thực sao mà được chứ, nhưng cũng vì đã vào thu, dù có trồng lương thực cũng không kịp nữa, cũng đành thử làm theo lời lão gia trồng rau. Không ngờ lão gia này cũng đều đã an bài tốt, nói họ trồng được rồi, đến lúc thì tửu lâu trong thành sẽ tới mua, họ chỉ phụ trách lo gieo trồng, rồi gom tiền bán được đi mua lương thực thì sẽ vẫn còn dư lại, điều này khiến lão Vương vui như được trẻ lại.

Đại Ngưu vì mẫu thân mất sớm, phụ thân thân thể không khỏe, từ rất nhỏ đã phải học cách gánh vác gia đình, y làm cơm tuy không thể xưng là trân quý mỹ vị, nhưng cũng nuốt trôi. Trầm Minh Vũ và Trần Tín cũng không phải người kén chọn, bữa cơm này mấy người ăn uống rất vui vẻ, sau khi ăn xong không lâu thì Trần Tín cùng Trầm Minh Vũ và cả Đại Ngưu cùng ra xem ruộng rau, sau đó Đại Ngưu ở lại làm việc, Trần Tín dẫn Trầm Minh Vũ về huyện thành. Trở về huyện thành, hai người lúc này vẫn còn là lúc đang khó xử vì bị Cơ Nguyên quấy rầy, Cơ Nguyên phái người đưa thư, nói hắn phải đi Giang Nam, lúc này cả hai mới thở nhẹ được một hơi.

Cơ Nguyên gấp gáp lên đường coi náo nhiệt, truyền tin cần chuẩn bị khoái mãn. Không quá ba ngày họ đã đến địa giới Giang Nam. Giang Nam ngày thu tuy không có hoa đỏ liễu xanh như lúc mùa hạ, nhưng cũng ruộng lúa mênh mông, dưa quả phong phú, cũng mang theo một âm vị riêng biệt. Mấy thuộc hạ thấy chủ tử đã đến địa giới Giang Nam không còn vội vã lên đường nữa, liền vội thay chủ tử tìm nơi hưởng lạc.

“Không đi, ta muốn đến Dương Châu gặp Thanh Thanh.” Cơ Nguyên chậm hành trình lại, hơn phân nửa là vì mỹ cảnh ven đường, những thanh lâu kỹ quán, với một kẻ đã nhìn quan cực phẩm mỹ nhân như hắn thì không nhắm trúng một ai. Giờ đi gặp Thanh Thanh, cũng không còn gấp gáp như lúc ban đầu, vốn hắn tìm tới Lãnh Thanh Thanh là vì tin tức của Yến Thập tam, lúc đó trẻ tuổi khí thịnh, khẩu khí ganh đua, chứ cũng không có hận thù to lớn gì, hiện tại đã qua một năm có thừa, tâm tư đó sớm đã nhạt đi. Lần này tới, chẳng qua chỉ có một chữ chơi, còn về chuyện gặp Lãnh Thanh Thanh, là do hắn thật sự thích cá tính của lãnh mỹ nhân đó.

Ở Dương Châu, thời giết ngày thu trời cao trong xanh, hoa thuyền của Lãnh Thanh Thanh vẫn trôi lượn trên hồ như bình thường, nhưng có cái không giống bình thường, là tú bà Xuân Hương Lâu đang nghiến răng nuốt giận, vị gia đó vừa tới, cô nương liền không tiếp khách nữa, bà dù có gấp gáp sợ hãi cũng không có cách nào, ai bảo người ta là đầu bài.

Trong màn trướng phấn hồng, Thanh Thanh cầm quyển sách dựa trước cửa sổ, đường nhìn thì không đặt trên sách, có vẻ như đang nhìn bàn trang điểm, nhưng thật ra đang nhìn người trên giường. Cũng vẫn là bộ dáng muôn thuở, trong lòng ôm kiếm, nửa tựa vào giường, nhưng nếu nhìn kỹ, hình như có cái gì thay đổi. Thanh Thanh là một nữ tử thông minh, biết bản thân chẳng qua là một món đồ chơi trong tay gia thôi, nếu không phải gia tâm huyết dâng trào, nàng căn bản sẽ không còn sống tới bây giờ, nhưng cho dù là như vậy, Thanh Thanh cũng không thể quên ân cứu mạng của gia, càng không cần phải nhắc tới tình cảm dần dần biến chất trong lòng nàng.

Cho dù làm công cụ tiết dục của gia Thanh Thanh cũng không để ý, ít nhất nàng là người duy nhất từng được gia ôm vào lòng trừ thanh kiếm kia, chỉ cần điểm nhỏ này đã khiến Thanh Thanh thỏa mãn, nhưng lần này gia thay đổi rồi, nhiệm vụ xong trở về, gia chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi tự mình tựa vào giường nghỉ ngơi, không nhìn nàng thêm chút nào nữa. Nàng không biết đã phát sinh chuyện gì, có phải là bản thân làm chuyện gì quá phận hay không, nhưng nàng không dám hỏi, nàng biết gia là người ghét ồn ào nhất, trong mắt gia chỉ có người chết và người sống, nàng trong mắt gia, nhiều lắm cũng chẳng qua chỉ là một người sống mà thôi, có lẽ, hiện tại gia còn không nhớ tên của nàng nữa.

Một ngày một đêm rồi, nội thất an tĩnh khiến Thúy Ngọc cung kính đợi hầu hạ ở bên ngoài yên tâm không ít, nàng thật sự lo lắng cho thân thể của cô nương, sẽ chịu không nổi sự giày vò của vị gia đó. Cô nương nói thế nào cũng là đầu bài Dương Châu, nhưng vào trong tay vị gia đó rồi thì cũng chỉ giống như kỹ xướng bình thường bị giày vò, không, nhìn bộ dáng thê thảm của cô nương, có thể còn không bằng kỹ xướng tầm thường, lần nào vị gia đó đi rồi cô nương không phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng chứ, cùng là nữ tử, Thúy Ngọc tâm mềm cũng đau lòng cho cô nương.

Mặt trời nghiêng về tây, nhìn người đã nghỉ ngơi một ngày một đêm, Thanh Thanh cẩn thận vén màn lên, phân phó Thúy Ngọc làm mấy món thanh đạm, nàng nghĩ để gia ăn chút gì đó, để dậy lên tinh thần.

Thập Tam nhìn giống như đã ngủ, trên thực tế thì rất tỉnh táo, nhất cử nhất động của Lãnh Thanh Thanh trong nội thất đều nằm trong sự quan sát của hắn, hắn nhắm mắt dưỡng thần chẳng qua là vì suy tính cho đêm nay. Hắn nhận ủy thác, bốn người, đều là nhân vật hàng đầu có mặt mũi, vốn cho rằng xong chuyện thì sẽ lập tức trở về thôn đó, không nghĩ tới chuyện lại phiền phức hơn nhiều so với dự liệu của hắn, may mà tối nay là người cuối cùng.

Hai mươi năm trước, vì một tấm bản đồ kho báu không hề tồn tại mà khiến cho Liễu Trang trên dưới hơn trăm mạng người trong một đêm bị giết sạch, cùng với thảm án của hộ nhân gia này, truyền thuyết về tấm bản đồ kho báu cũng biến mất, hai mươi năm sau một âm mưu to lớn đã giăng lưới cả võ lâm, khi đám người còn chưa ý thức được sự giết chóc thì nó đã bắt đầu.

Sát thủ là một cây kiếm, không có thứ gọi là hắc bạch, chỉ cần ngươi ra giá, hắn liền trở thành vũ khí trong tay ngươi. Thập Tam cũng không ngoại lệ, hắn du tẩu giữa chính nghĩa và tà ác, đã cầm tiền của người, thì giết, chẳng qua như vậy thôi, nhưng hiện tại Thập Tam lại trở thành một con cờ, không biết từ lúc nào, hắn cũng bị cuốn vào âm mưu này. Thập Tam không phải không biết, nhưng mà có quan hệ gì đâu cơ chứ? Hắn không biết dưới tay hắn đã có bao nhiêu oan hồn, nếu nói báo thù, hắn cũng không biết có bao nhiêu người muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Kẻ giết người, rồi sẽ bị người giết. Thập Tam từ nhỏ đã nghe sư phụ dạy cho đạo lý này, rồi sẽ có một ngày hắn sẽ bị giết ở một xó xỉnh nào đó, lặng lẽ biến mất, đây là vận mệnh của hắn, Thập Tam không thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi. Nhân sinh của Thập Tam, cho đến hiện tại cũng chỉ có giết người, tin tức, giết người, đơn giản sống như thế, trong đám người, có nhiều lúc trừ mục tiêu cần giết chết ra hắn không còn nhìn rõ bất cứ sinh vật sống nào nữa, duy độc chỉ có Đại Ngưu là ngoại lệ, thân thể nhiệt hỏa của người đó, mạch đập hữu lực, khí tức nóng bỏng, giống như thỏi sắt được đun nóng, ấn sâu trong linh hồn của Thập Tam.

Đại Ngưu đã khiến Thập Tam tìm được cảm giác đang sống, cho nên Thập Tam không muốn buông tay, hắn tính toán sau khi xong nhiệm vụ thì chắc thương thế của Đại Ngưu cũng đã khỏi, hắn cũng đã nghĩ, hắn sẽ trở lại mang Đại Ngưu đi, thân thể nóng bỏng của Đại Ngưu so với thanh kiếm trong lòng không biết tốt hơn bao nhiêu phần.

Khi Thanh Thanh phân phó đi làm mấy món ăn thì Thập Tam đã nghe thấy tiếng huyên náo ở xa xa, trong đó còn có mấy người có công phu không tồi, Thập Tam không muốn vướng mắc chuyện phiền phức, nên thả người nhảy ra cửa sổ, sau mấy lần lóe lên liền tiêu thất trên mặt hồ, nhờ đêm tối che giấu đi thẳng về phương xa. Thanh Thanh ngây ngây nhìn theo bóng gia, trong lòng khó chịu, nàng biết, gia vĩnh viễn sẽ không thuộc về nàng, điều khiến nàng thương tâm chính là, lần này, gia ngay cả mộng cũng không để lại cho nàng.

Một chiếc thuyền nhỏ không nghe lời ngăn cản tiếp cận hoa thuyền, đêm thu vẫn rất lạnh, nhưng Cơ Nguyên vẫn cầm theo một chiếc quạt, làm ra vẻ. Không may, dựa vào nhãn lực của hắn vừa khéo nhìn thấy Thập Tam nhảy ra khỏi cửa sổ, gần như không có chậm trễ, hắn đạp lên nước đuổi theo, trên chiếc thuyền nhỏ nhất thời hỗn loạn vô cùng, trên chiếc thuyền lớn không xa, những người đi theo Cơ Nguyên cũng biến mất trên mặt hồ.

Vì tiếng hô hoán vừa rồi, mục quang của đám người đều tập trung lại đây, chờ coi náo nhiệt, đêm thu ở Dương Châu thành rõ ràng càng ồn ào hơn.

Lại nói về Thập Tam phóng người nhảy khỏi Dương Châu thành, ngay cả cửa thành hắn cũng không cần đi qua, thủ vệ gác cổng thành chỉ cảm thấy trước mắt hoa đi, đã không còn bóng dáng, lớn tiếng la có trộm, nhưng ngay cả một góc áo cũng không thấy. Đợi đến lúc Cơ Nguyên đến thì lại bị vây lấy, thứ nhất khinh công của Cơ Nguyên không bằng Thập Tam, thứ hai Cơ Nguyên rất thích mặt bạch y, trong bóng đêm càng thêm rõ ràng.

Thủ vệ giữ cổng thành bắt không được Thập Tam, liền vây Cơ Nguyên ở chính giữa, Cơ Nguyên tức giận đầy đầu, mắt thấy có thể thấy được chân diện của Thập Tam, nhưng lại bị đám ngu xuẩn này quấn chân.

“Một đám cẩu nô tài, không biết gia là ai sao, thế nhưng dám chắn đường của gia.” Con ngươi xinh đẹp của Cơ Nguyên tỏa đầy hàn ý trong bóng đêm.

“Bất kể ngươi là ai, dám tự tiện xông qua cổng thành, thì chính là bị tội chặt đầu, còn không ngoan ngoãn chịu trói.” Võ quan đứng đầu trầm mặt lớn tiếng quát mắng Cơ Nguyên, trong gió đêm, sắc mặt Cơ Nguyên lạnh lùng, vẻ đẹp như châu ngọc, y bào bạch sắc bay bay trong bóng tối, tựa như thần tiên. Võ quan đó thấy bộ dáng Cơ Nguyên như thế không khỏi sợ hãi, nam tử thế này không giống những võ lâm tiểu tốt thường thấy, đứng thủ ở cửa thành, y đã từng gặp qua đủ loại quan viên, phú thương, nhưng trước giờ chưa từng thấy người có khí chất thế này, Cơ Nguyên vô hình trung giải phóng ra khí chất của hoàng gia áp chế khiến cho võ quan đó xém chút đã không thể tự khống chế mà quỳ xuống trước mặt hắn.

Võ quan đó cũng là người thông minh, y không nói lời nhục mạ vấy bẩn Cơ Nguyên nữa, nhưng cũng không thể nào cứ thế thả người đi, trong lúc còn chưa biết làm sao người của hai bên chỉ còn có thể lặng lẽ đối kháng bảo trì cân bằng. Cơ Nguyên đã tức giận lại càng tức giận, nhưng chuyện này cũng không thể nào trách những thủ vệ này, dù sao họ cũng là làm tận chức trách, nếu như cửa thành này cứ ra vào tùy ý, vậy giang sơn của Cơ gia còn có thể gìn giữ được bao lâu.

Không bao lâu, thuộc hạ đi sau Cơ Nguyên đuổi tới, đưa một thẻ bài cho vị võ tướng đó, vị võ tướng nhìn thẻ bài thì liền hoảng hốt, nói một câu đã đắc tội rồi bảo binh sĩ nhường đường, bản thân y cũng trở lại đúng cương vị. Thấy tên kia tự nhiên không còn ý kiến gì, Cơ Nguyên mắt trừng miệng há, nhất thời ngây ra tại chỗ. Nắm lấy thuộc hạ kế bên tùy tiện hỏi một chút, xác thật là vừa đưa ra thẻ bài của hoàng tử, mới quay ra nhìn vị võ quan đang đứng ổn định ở cương vị, thân cao thước tám, lưng hùm vai gấu, cũng là một người hảo hán. Ánh mắt Cơ Nguyên xoay chuyển mấy cái, cảm thấy vị võ quan trước mắt này so với hắc ảnh thần bí kia càng thú vị hơn, liền không còn muốn truy theo hắc ảnh nữa, mang theo nụ cười giả ý đi tới chỗ võ quan.

Thập Tam xuất thành rồi ẩn mình trong một phiến rừng nhỏ, vừa rồi khi ra khỏi hoa thuyền hắn liền phát giác có người theo sau mình, nhưng trong thành đông dân nhiều chuyện, hắn không tiện giết người, chỉ còn cách dụ kẻ đó ra ngoài thành, không ngờ sau khi tránh vào rừng thì chờ tới khi trăng lên cũng không thấy bóng dáng kẻ kia đâu, hắn men theo đường cũ quay về cửa thành, một mảng đen kịt nào có khí người, lại ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, tính toán thời gian, đánh giá phương hướng, mục tiêu là Thành Sơn phái hiển hách ba mươi mấy năm nay ở năm mươi dặm ngoài thành Dương Châu.

Dựa vào khinh công, không quá nửa canh giờ, Thập Tam đã ngồi trên đỉnh nóc nhà của trưởng môn Tô Hướng Sơn của Thành Sơn phái, có thể là Tô Hướng Sơn đã nghe được phong thanh gì, trong vườn, chỗ tối chỗ sáng đều đầy kín bóng người dao động. Thập Tam nhìn trăng sáng, vẫn chưa tới giờ, hắn ôm kiếm dựa lưng vào mái ngói đánh giấc.

Trước khi trời sáng khoảng chừng nửa canh giờ, Tô Hướng Sơn một mình ngồi trong phòng nhìn đèn đã sắp tắt ngóm, ông không muốn liên lụy tới lão ấu cả nhà, sớm đã đem thê nhi đưa tới nơi bí mật an toàn. Ông thành danh đã ba mươi năm, hiện nay đã quá bán trăm, cả đời ông duy nhất làm sai một chuyện chính là không nên nhất thời vì lòng tham mà tiêu diệt một gia tộc, nhân quả báo ứng, nhưng chỉ nên đổ xuống đầu một mình ông, ông không muốn liên lụy tới người nhà. Nếu như hôm nay ông có thể thoát được kiếp nạn này, ông nhất định chuẩn bị hương nến giấy tiền cúng điếu cho những vong hồn đã chết ủy khuất đó, nếu như không thể, cũng coi như là bồi thường cho tội lỗi của chính mình.

Thập Tam lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt Tô Hướng Sơn, cây kiếm trong tay nhẹ phất một cái, gương mặt vẫn còn mang theo sự kinh sợ của Tô Hướng Sơn cốp một tiếng rơi xuống đất, huyết dịch giống như nước lũ vỡ đê trào ra, Thập Tam nhảy lên xà ngang, bên ngoài chắc đã nghe thấy thanh âm trong phòng nên ào ào đẩy cửa xông vào, lúc này Thập Tam đã biến mất khỏi phòng. Khi đi ngang qua cửa, hắn nhìn thấy một nam tử mình đầy máu tươi gắng gượng chống đỡ hung hăng gõ lên đại môn, sau lưng nam tử là vết máu kéo dài, Thập Tam nhíu mày, biết người thân của Tô Hướng Sơn nhất định đã bị người khác giết hại, và rất có khả năng món nợ này sẽ tính lên đầu hắn.

Thập Tam không phải để ý những điều này, mà ra ngoài một tháng, hắn nhớ thanh niên hàm hậu kia, hắn cần thanh niên đó, tiếp nhận dục vọng của hắn, hiện tại, dường như chỉ có người đó mới có thể thỏa mãn hắn. Nghĩ tới thân thể nhiệt hỏa đó, thở nhẹ một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.