Sau khi nán lại cửa một lúc lâu, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng để Hứa Nguyệt Lượng vào trường.
Dãy nhà dạy học của năm ba bên trái, năm hai bên phải, vừa bước vào cổng trường thì hai người phải tách ra.
Khi Lâm Ỷ Miên ở cửa đã trêu chọc người đủ, cảm thấy mỹ mãn giời gót sang trái.
Lần này, chính Hứa Nguyệt Lượng là người kéo tiến độ đi học của hai người.
Nàng đi ra ngoài hai bước, sau đó đột nhiên quay lại tiến lên một bước nhỏ, đứng cách Lâm Ỷ Miên một thước, nói: "Em có một chuyện muốn hỏi."
Lâm Ỷ Miên rất tò mò: "Hỏi gì?"
Hứa Nguyệt Lượng cắn môi, "Lâm... học tỷ, tâm tình của chị tốt hơn chưa?"
Đây là lần đầu tiên Hứa Nguyệt Lượng gọi cô là Lâm học tỷ.
Trước kia hay khi lớn lên nàng cũng gọi như vậy. Khi trêu chọc, khi chọc cười, hoặc muốn thêm một chút gia vị vào sinh hoạt về đêm của hai người.
Đều không phải tư vị hiện tại.
Đứng đắn đến cứng nhắc, nghiêm túc như hài tử ngốc.
Lúc này, Lâm Ỷ Miên phải thừa nhận cô có chú ghen tị khi Hứa Nguyệt Lượng luôn kêu Tiểu Nghệ học tỷ.
Dễ nghe đến làm người ngứa ngáy, khóe môi bất giác nhếch lên.
Lâm Ỷ Miên cười nói, "Ừm, tốt hơn nhiều rồi."
Hứa Nguyệt Lượng rất vui.
Lâm Ỷ Miên nói thêm, "Yên tâm đi, tôi sẽ tốt tốt đi học."
Hứa Nguyệt Lượng mừng rỡ đến muốn bay lên.
"Được a!!!" Nàng vang dội trả lời, sau đó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Lâm Ỷ Miên tiếp tục nhìn bóng lưng của nàng khuất dần trong góc, lúc này mới sờ sờ lên gương mặt đang cười, chậm rãi đi đến lớp học.
Có chút phát sầu, làm thế nào để qua thời gian tiếp theo.
Về tiếng Anh toán lý hóa, Lâm Ỷ Miên không muốn nghe giảng trong bốn tiết học buổi sáng.
Lúc này, các lão sư sẽ không nói những lời vô nghĩa không liên quan gì đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đồng học cũng mệt mỏi kiệt sức, ngoại trừ ngủ thì chính là làm bài, từ sáng đến tối cũng không có gì mới.
Còn 18 ngày... à không, hiện tại chỉ còn 17 ngày nữa là đến kì thi quan trọng rồi.
Đùa a, Lâm Ỷ Miên cô phải trải qua một lần nữa sao?
Hứa Nguyệt Lượng kém cô một lớp, nếu thời gian có thể kéo dài đến thời gian đó, thì cô sẽ học lại một năm, cùng Hứa Nguyệt Lượng vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hoàn mỹ.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng búng tay trong lòng.
Khi lên lầu, tốc độ thả lỏng, tư thế ung dung, cuối cùng là một người thoát khỏi chế độ thi vào đại học, khác hẳn học sinh cùng lão sư vội vàng lướt qua.
Lâm Ỷ Miên đến lớp học, khi nhét ba lô vào ngăn bàn, cô đưa tay vào, sờ soạng.
Hôm nay không có gì mới, đương nhiên là hôm nay không có gì mới, nhưng Hứa Nguyệt Lượng hôm nay đến trường cùng cô, cho dù có cái gì, bọn họ cũng phải tìm cơ hội khác.
Lâm Ỷ Miên mở ba lô, làm bộ làm tịch lấy ra một cuốn sách, đó là một bài đọc ngoại khóa mà cô đã chọn trong phòng học tối qua.
Cuốn tiểu thuyết thực sự rất hay, Lâm Ỷ Miên ngồi thẳng lưng, thích thú mà đọc.
Ngày càng có nhiều học sinh trong lớp học, âm thanh đọc bài ngày càng trở nên phức tạp.
Có người chạy đến cửa lớp, nhìn vào trong.
Lâm Ỷ Miên nhướng mi, nhìn thấy Hoàng Tiểu Nghệ thời cao trung.
Thực sự... khó hiểu còn hơn trong trí nhớ, chỉ là biểu tình được khoa trương như một tên ngốc.
Hai người chạm mắt nhau, Hoàng Tiểu Nghệ dùng sức vẫy tay về phía cô.
Lâm Ỷ Miên cầm cuốn sách đi ra ngoài, Hoàng Tiểu Nghệ kéo cổ tay cô đến nơi không có ai, sau đó lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Lâm Ỷ Miên, "Tớ làm sao?"
Hoàng Tiểu Nghệ, "Làm sao cái gì, có chuyện gì mau nói đi."
Lâm Ỷ Miên, "..."
Lâm Ỷ Miên, "Cậu không sao chứ?"
Hoàng Tiểu Nghệ dậm chân: "Chuyện lớn a"
Nàng che miệng, nhưng giọng nói cũng không nhỏ, "Hôm qua cậu chạy tới tòa nhà năm hai làm gì? Hiện tại tất cả mọi người đều đồn cậu học đến ngốc, trước kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ phát điên a."
Lâm Ỷ Miên, "..."
Hoàng Tiểu Nghệ xoay người sang một bên, lần này giọng nói của nàng thật sự rất thấp, bóp giọng nói chuyện tuyệt mật của bọn họ, "Có phải đi tìm Hứa Nguyệt Lượng không?"
Lâm Ỷ Miên phải thừa nhận mặc dù Hoàng Tiểu Nghệ ngốc nghếch nhưng vẫn khá thông minh.
Lâm Ỷ Miên không có gì phải che giấu, "Ừm."
Thậm chí còn nói thêm một câu "Đi qua nhìn em ấy."
Hoàng Tiểu Nghệ trợn tròn mắt không thể tin được.
Nàng sững sờ khoảng nửa phút Lâm Ỷ Miên Miên mới phản ứng lại, chính mình thời cao trung không thẳng thắn như vậy, còn nhờ Hoàng Tiểu Nghệ giúp hỏi về Hứa Nguyệt Lượng.
"Cậu vất vả rồi." Lâm Ỷ Miên chân thành nói.
Hoàng Tiểu Nghệ, "Cậu thật sự.... có chuyện đi?"
Lâm Ỷ Miên cau mày, cho tới lúc này, Hứa Nguyệt Lượng muốn cô có một trải nghiệm mới, cho nên cô cũng không ngại cho Hoàng Tiểu Nghệ một trải nghiệm mới.
Cô nói: "Thật ra tớ đã thông suốt rồi, theo đuổi người cần thoải mái hào phóng, như vậy mới không dễ dàng bỏ lỡ."
Hoàng Tiểu Nghệ che miệng, nhưng không che tiếng hét của mình, "A------"
Nàng điên cuồng lắc đầu, "Lâm Ỷ Miên, cậu thật sự điên rồi, sắp thi đại học rồi, sắp thi đại học rồi a."
Lâm Ỷ Miên nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng, cảm thấy thích thú.
Trước khi buổi đọc buổi sáng bắt đầu, Lâm Ỷ Miên đã thuyết phục Hoàng Tiểu Nghệ về lớp.
Chính mình cũng quay lại lớp học, tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Lớp trưởng đi tới thu bài tập, Lâm Ỷ Miên tự nhiên không có làm, nhưng bộ dáng vẫn phải làm một chút, cho nên kéo ba lô nói: "A, quên mang theo rồi."
Trong túi ngoài của ba lô, một bức thư màu hồng lộ ra.
Lâm Ỷ Miên, "..."
Lớp trưởng, "..."
Lâm Ỷ Miên lập tức rút lá thư ra, trong mắt tràn đầy ý cười, cười như vậy nói với lớp trưởng: "Tôi không có làm bài tập, viết tên của tôi rồi nói với lão sư đi."
Lớp trưởng, "..."
Lớp trưởng mang biểu tình khiếp sợ rời đi, còn Lâm Ỷ Miên thì hớn hở mở bức thư.
Buổi sáng, giả vờ ngủ trong xe là để Hứa Nguyệt Lượng được thư giãn. Cô không nghĩ tới Hứa Nguyệt Lươngk sẽ để lá thư vào cặp sách của cô vào lúc đó.
Làm thế nào có thể rụt rè lại liều lĩnh như vậy, làm thế nào có thể thông minh lại ngốc như vậy.
Để có thể nhét lá thư vào vị trí này trong thời gian này, Lâm Ỷ Miên có chút đầu óc liền biết ai đã làm chuyện này.
Nàng chói lọi lộ ra trước mặt như vậy, còn nghĩ đã làm rất hoàn hảo.
Lâm Ỷ Miên có thể tưởng tượng ra nụ cười khoe khoang đắc ý của Hứa Nguyệt Lượng sau khi anh thành công.
Thực sự là... đáng yêu muốn mệnh.
Với tâm tình vui vẻ, Lâm Ỷ Miên mở lá thư ra đọc.
Nét chữ của Hứa Nguyệt Lượng vẫn đáng yêu trước sau như một, cách diễn đạt của Hứa Nguyệt Lượng cũng đáng yêu trước sau như một, nội dung bức thư của Hứa Nguyệt Lượng...
Hứa Nguyệt Lượng thực sự nghiêm túc quan tâm đến sức khỏe tinh thần của mình. Để chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình, Hứa Nguyệt Lượng đã có động thái lớn để mong đợi câu trả lời của cô.
Cùng với những thông tin cơ bản mà Hoàng Tiểu Nghệ vừa đưa ra, còn có những hành động và lời nói nhỏ kỳ quái của Hứa Nguyệt Lượng sáng nay, cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng hiểu vật nhỏ này đang nghĩ gì.
Nàng đang có ý đồ giúp đỡ cô.
Chính khi nàng có ý đồ giúp đỡ cô, nàng mới có thể khơi dậy dũng khí lớn nhất, để bản thân được gần cô.
Lâm Ỷ Miên mỉm cười, cảm động lại khổ sở.
Cô rất muốn ôm Hứa Nguyệt Lượng vào lòng, giấu vào lòng, xoa xoa nàng, ôm nàng thật chặt.
Không thể ở bên Hứa Nguyệt Lượng mấy tiếng đồng hồ, cô đã bắt đầu điên cuồng nhớ nàng.
Lâm Ỷ Miên lấy bút ra, bắt đầu trả lời Hứa Nguyệt Lượng mười bảy tuổi.
Cô viết rất cẩn thận, chủ nhiệm lớp bước vào lớp, đứng bên cạnh cô, nhưng cô thậm chí không nhận thấy.
Cho nên, Lâm Ỷ Miên lại vào văn phòng của hiệu trưởng.
Kể từ khi cha cô tặng một tòa nhà cho trường học, cô nhanh chóng được chuyển đến văn phòng hiệu trưởng, vẫn trì hoãn giờ học mới cho cô rời đi.
Tất cả các lão sư giống như được chào hỏi, theo dõi chặt chẽ học sinh xuất sắc Lâm Ỷ Miên đột nhiên bắt đầu không chăm chỉ học tập.
Trong lớp, cô bị gọi trả lời câu hỏi, dẫn đầu bài đọc, làm các câu hỏi trên bảng đen, Lâm Ỷ Miên thống khổ bất kham.
Cô đã tốt nghiệp được mười năm, có vài đề thực sự không nhớ.
Cuối cùng cũng xong buổi sáng.
Khi chuông báo tan học vang lên, lão sư còn chưa lên tiếng tan lớp, Lâm Ỷ Miên đã xách cặp đẩy bàn, ra khỏi chỗ ngồi, rời khỏi lớp học.
Đôi mắt của các đồng học nhìn cô giống như đang nhìn vào một kẻ điên, nổi loạn lại lãnh khốc... còn là một kẻ chuyên bạo lực học đường.
Lâm Ỷ Miên không muốn để lại ấn tượng như vậy, nhưng Hứa Nguyệt Lượng đang đợi cô ở trạm.
Mặc dù hai người không thỏa thuận, Lâm Ỷ Miên cũng coi như hai người đã thỏa thuận.
Khi lao ra khỏi cổng trường, lao đến trạm xe buýt, trên trạm đã không còn nhiều bóng người.
Lâm Ỷ Miên thu thập quần áo, mặt trời sắp lặn, cô cởi áo khoác, nhét vào túi.
Nếu cô mặc áo tay ngắn, có thể cánh tay của Hứa Nguyệt Lượng sẽ cọ vào da thịt cô, mát mẻ lại trơn trượt, đó là một loại cảm giác quý giá.
Lâm Ỷ Miên yên tâm chờ đợi, chờ từng đợt học sinh, xe số 26 một chuyến lại một chuyến, nhưng cô không thấy Hứa Nguyệt Lượng đâu.
Lâm Ỷ Miên dần dần cảm thấy có cái gì không đúng, xoay người trở lại trường.
Vừa bước vào cổng trường, cô đã nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng đi ra từ tòa nhà dạy học năm 3. Tuy cách xa nhưng tay chân đều lộ ra kích động cùng thẹn thùng.
Lâm Ỷ Miên thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười rộ lên.
Hứa Nguyệt Lượng cũng chạy đi tìm cô, nhưng nàng âm thầm, lặng lẽ, chỉ dám tìm ngăn bàn của Lâm Ỷ Miên.
Quả thực có một bức thư trả lời của Lâm Ỷ Miên cho Hứa Nguyệt Lượng, một cái đã bị chủ nhiệm lớp lấy đi, một cái là cô viết lại.
Cô nói, "Mặc dù quả thực áp lực hơi cao, nhưng tôi đã gặp được đồng học rất đáng yêu."
"Em ấy đã giúp tôi quẹt thẻ xe buýt, khiến tôi cảm nhận được tốt đẹp của thế giới này."
"Nếu tôi có thể tiếp xúc nhiều hơn với người như vậy, tôi tin áp lực của tôi có thể được giải tỏa."