“Tiểu Tịnh…”, Triệt Thủy uể oải hô lên một cách bi thương.
“Hả?”.
“Ta rất không thoải mái….”.
“Ờ…”, Song Tịnh miễn cưỡng lên tiếng, trở mình một cái sau lại tiếp tục ngủ say.
“Huyền Sinh…”. Thấy đối phương không đáp lại mình, Triệt Thủy không thể làm gì khác hơn là thảm thương hô gọi người khác.
“Sao vậy Lâu chủ?”.
“Ta không ngủ được…”.
“Ừ”. Huyền Sinh cũng trở mình sang hướng khác.
“…”. Triệt Thủy nhìn hai người ngủ bên cạnh, dẩu mỏ một cái, lại tức giận đến nỗi phùng cả hai má. Hắn ngọ ngoạy nửa ngày mới phát ra một câu: “Mai…”.
“Còn dám gọi nữa lão nương sẽ đá ngươi xuống dưới!”, Mai Hoa đường chủ đang an vị thình lình khẽ hét lên giận giữ: “Dám không để yên cho người ta ngủ hả?!”.
“Nhưng mà ta không ngủ được…”, Triệt Thủy chọc chọc hai đầu ngón tay nhìn trời tủi thân mà nói: “Ta nhớ cái gối đầu của ta, cái giường của ta, con thỏ nhỏ của ta, con cún con của ta, con heo con của ta, con gấu nhỏ của ta, còn áo ngủ quý phi vô cùng hoa lệ của ta nữa…”.
“…”, Trên giường của ngươi rốt cuộc chồng chất bao nhiêu đồ vật hả? Mai Hoa vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn hắn, lại nhịn không được mắng: “Chúng ta đều đang ngủ ngon giấc, ngươi làm sao lại không ngủ được hả?”.
“Có thể ngủ trong tình huống này mới là không bình thường ấy!”, Triệt Thủy cũng không nhịn được mà bùng lên.
Tuy rằng đã sớm nghĩ đến việc bọn họ cho dù đến được nơi này thì cũng sẽ không thể được ngủ trên giường mềm mại thoải mái qua đêm. Nhưng thế nào cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ phải… ngủ trên cành cây!!
Lâu chủ Trọng Trọng Lâu chuyện gì cũng đều có thể coi như không có gì, thế nhưng chuyện ăn ngủ nhất định phải coi trọng. Hắn nhìn cành cây mà bản thân chỉ nghiêng người trở mình quá mạnh sẽ ngã xuống, sau lại tủi thân nhìn trời. Tuy không nói gì nhưng trong lòng kêu gào thảm thiết, tốt xấu gì hắn cũng là một thế hệ truyền kỳ trong giang hồ và là chưởng môn của một trong ba bang phái lớn nha. Ít nhất cũng phải được ngủ trên một đống rơm rạ, đâu có cái kiểu ngủ ở trên cành cây như thế này chứ!!!
Xoay người nhìn về phía bạch y nữ tử ngồi trên tảng đá dưới tán cây. Cả buổi tối nàng vẫn ngồi im không nhúc nhích, tư thế giống như lính gác thành, yên lặng nhìn về phía trước không biểu hiện bấ cứ thái độ gì. Bất kể bọn họ hỏi gì nói gì nàng ta đều chỉ dùng con ngươi không gợn sóng nhìn lại, sau đó ngẩng đầu nhìn màn đêm dần dần đầy sao và những cánh hoa vẫn tung bay lác đác.
Cuối cùng Triệt Thủy buông tay, hỏi một câu vu vơ: “Tối nay chúng ta ngủ chỗ nào?”.
Nàng kia rốt cục chậm rãi ngoảnh lại, sau đó… chỉ tay.
Sau đó thì trừ Triệt Thủy ra, một đám người đều rất tự nhiên tìm một cành cây, đệm y phục xuống để ngủ.
Thực ra nơi đây cũng là một nơi cảnh đẹp vô cùng.
Vòm lá xòe ra trước mắt che lấp ánh trăng màu bạc, chỉ còn những tia sáng giống như những sợi tơ tản mát trên lông mi, trên chóp mũi, trên tóc, trên ống tay áo. Triệt Thủy cảm thấy bản thân mình như được một tầng sa mỏng mông lung che phủ. Lúc thì có vài cánh hoa mềm mại trắng noãn rơi xuống, như lông vũ nhẹ nhàng bay bay trên da thịt mình. Nửa đêm trăng thanh gió mát, ánh trăng bàng bạc lưu động trên núi đá, chiếu vào vô số chỗ trên thác nước, như là từng vốc ngọc trai không ngừng từ trong vách núi rơi rụng xuống. Xung quanh yên tĩnh thanh bình, chỉ có tiếng ve kêu, tiếng chim bay và tiếng gió nhẹ chơi đùa vỗ về cỏ cây tạo thành những âm thanh tinh tế.
Triệt Thủy nhìn cảnh sắc này, không kìm được mà lẩm nhẩm đọc:
“Tồn vong cảm nguyệt nhất san nhiên
Nguyệt sắc kim tiêu tự vãng niên
Hà xử tằng kinh đồng vọng nguyệt?
Anh đào thụ hạ hậu đường tiền.”
(Tạm dịch:
Sinh tử biệt ly sầu dưới trăng
Trăng nay vẫn tựa ánh trăng xưa
Người xưa có còn ở nơi ấy?
Dưới tán anh đào trước hậu đường.)
Trong lòng hắn rất buồn phiền, cảm thấy tại đây, trong tình huống này, thực sự không ngủ được. Hắn dứt khoát xoay người trèo lên, ngồi trên cành cây, ngơ ngẩn nhìn chung quanh.
Chợt nghe gần đó có âm thanh lạ vọng lại, hắn thầm nghĩ không ổn. Đang định đánh thức Mai Hoa thì đã thấy đường chủ Thiên Hạ Sạn cũng cau mày ngồi dậy. Nàng không chửi ầm lên như hắn dự liệu, mà lẳng lặng nghiêng đầu lắng nghe điều gì đó. Bỗng nháy mắt dứt khoát đứng lên, hướng tới ngọn cây, mũi chân theo hướng đó lao đi. Mới chỉ lên xuống vài lần đã thấy nàng đứng trên cành nhỏ ở ngọn cây.
Triệt Thủy bất giác cười, trong lòng thầm khen khinh công của đối phương, rồi cũng đuổi theo. Chẳng trách lúc đó khi nàng chạy vào trong xe ngựa không có ai phát hiện, không hổ là một trong bát đại đường chủ của Thiên hạ đệ nhất trang chuyên về thăm dò tin tức. Cước bộ mềm mại, so với tiếng cánh hoa rơi còn nhỏ hơn rất nhiều.
“Làm sao vậy?”. Đứng bên cạnh Mai Hoa, hắn nhẹ giọng hỏi.
Ở phía sau bọn họ, một vầng trăng màu bạc thật lớn đem ánh sáng quyện vào trong màn sương, thấm đẫm dần lên cảnh vật xung quanh.
“Tiếng gió thổi”. Mai Hoa hạ thấp giọng nói, lại hơi nghiêng đầu lắng nghe xung quanh: “Tiếng gió thổi rất kỳ quái”.
“Sao?”, Triệt Thủy cũng nghiêng đầu lắng nghe. Tuy rằng thính giác của hắn cũng rất mẫn cảm, nhưng so với Mai Hoa từng trải qua huấn luyện nâng cao năng lực cảm ứng, hiển nhiên hắn còn kém xa. Hắn yên lặng nửa ngày mà cũng không nghe ra điều gì khác lạ cả, đành nhún nhún vai: “Đâu có gì chứ”.
“Ngươi thật ngu ngốc”. Trừng mắt liếc hắn, bát đường chủ của Thiên Hạ Sạn lắc đầu: “Đi theo ta. Chúng ta đi nhìn xem sao”. Mai Hoa nhíu mày nói, điểm mũi chân lướt đi như bay xuyên qua rừng cây rậm rạp bị phủ kín bởi những tán là màu xanh lục. Triệt Thủy lo lắng nhìn về phía nữ tử tóc bạc dưới tán cây và hai người vẫn ngủ say trên cành cây. Hắn biết Huyền Sinh thực ra ngủ không sâu, có chuyện gì đã có hắn có thể bảo vệ Song Tịnh, thở dài một hơi, sau đó cũng lao về phía trước.
Đêm lạnh như nước, sương trăng như tuyết.
Lúc băng qua rừng cây bao bọc quanh gốc cây hoa lê hắn mới biết được mảng xanh biếc này rộng lớn đến nhường nào. Giống như bọn họ đang dạo chơi trong một biển màu lục, xung quanh đều là cành cây hoa cỏ hương thơm ngào ngạt, mỗi khi gió thổi lại phát ra anh thanh xào xạc liên hồi. Rừng cây rộng lớn mà bí hiểm giống như mê cung, bốn phía ngoại trừ một màu xanh ngắt ra thì không có gì khác.
Triệt Thủy dựa vào ánh trăng mà theo sát Mai Hoa phía trước, thấy nàng kia lúc thì chợt cao chợt thấp qua lại trong rừng không ngớt, khi thì dừng lại trên cành cây thận trọng lắng nghe. Tuy rằng có lúc nàng là quỷ nhỏ mọn, không chút hình tượng, lại còn thêm tính khí cực kỳ nóng nảy. Nhưng hắn phải thừa nhận rằng, lúc này nhìn nàng giống như bồ câu trắng bay lượn xoay tròn giữa rừng cây xanh sẫm u ám, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
“Gì vậy?”, Thấy nàng bỗng nhiên dừng lại trên cành cây, Triệt Thủy cũng đáp xuống bên cạnh nàng hỏi.
Mai Hoa không nói, chỉ hướng cách đó không xa.
“Hả?”, Triệt Thủy nhìn lại, sau đó ngây người.
Bọn họ đã tới bìa rừng, phía trước đột ngột xuất hiện vách núi. Nhìn xuống phía dưới chỉ thấy mây mù sương trắng cuồn cuộn, tầng tầng khí lạnh dồn ép thẳng vào mặt. Nếu so với vách núi trước đó thì nơi này càng sâu hơn. Tiếng gió thổi ù ù rất nhanh, biến ảo khôn lường gợi cảm giác sâu không thấy đáy.
Hai người bọn họ cũng phải há hốc mồm trước cảnh vách núi bỗng nhiên bị cắt xẻ này. Ở phía đối diện thì là ngọn núi hùng vĩ to lớn, cao vót tận trời, không thấy được đâu là đỉnh núi. Chỉ thấy xa xa phía trên là nửa vầng trăng đang thấp thoáng sau sườn núi, cùng với đó là đàn chim bay nương theo sườn núi như muốn khám phả đỉnh của nó ẩn giữa những đám mây kia. Vậy mà lúc bọn họ ở trong thâm cốc ngửa mặt lên nhìn xung quanh lại không phát hiện ra ngọn núi này.
Ở chính giữa có một cây cầu nối liền hai bên sườn núi.
Không biết làm thế nào mà nó được tạo lên. Dường như từ chỗ sâu nhất của khe núi dựng lên những cột đá hình vòm chống đỡ cây cầu, phần lớn những cột này đều đầy những kẽ rạn nứt. Mặt cầu là các khối đá hình vuông, mỗi hàng gồm bẩy khối, độ rộng vừa đủ cho hai người sóng vai đi qua. Trải qua thời gian nó đã bị rêu xanh và cành lá khô che phủ.
Mây mù cùng sương trắng tràn ngập giữa cầu, khí lạnh buốt giá từ phía dưới nhè nhẹ bay lên.
Một cây cầu giữa ngọn núi hùng vĩ với dạ điểu sương nguyệt*. Không khí mang hơi ẩm của buổi đêm tạo cảm giác lạnh lẽo. Giữa một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện một cây cầu cổ, ngay cả Triệt Thủy tự cho rằng đã xem qua vô số kỳ cảnh, cũng bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh hãi không nói nên lời.
*Dạ điểu sương nguyệt : đêm, chim, sương, trăng
“Này…”.
Hắn nhìn thoáng qua Mai Hoa: “Phải đi qua sao?”. Cây cầu phía trước bị sương mù che phủ, căn bản là không thể nhìn thấy điểm cuối.
“Đương nhiên rồi!”. Mai Hoa xắn tay áo lên rồi thắt lại làn váy, bày ra một dáng vẻ hừng hực khí thế, hai mắt lóe sáng nhìn về phía trước: “Không chừng bên trong có kho báu gì đó đấy!”.
“Ặc…”, Triệt Thủy xoa xoa trán, hai ngón tay vuốt cằm dường như đang đăm chiêu: “Lấy kinh nghiệm của ta mà xét, tốt nhất không nên qua”. Bên trong cùng lắm là một hang đá có khắc tuyệt thế võ công nào đó bị thất lạc. Nếu không thì nhất định đầy rẫy cơ quan và mật thất nguy hiểm, một khi tiến vào sẽ rất khó đi ra. Ta thật sự còn muốn thấy ánh mặt trời.
“Nhưng bên trong cũng có thể sẽ có rất nhiều báu vật… Ngươi không muốn xem sao? Aizz aizz aizzz, ngọc bích này, mã não này,… Đó là cơ hội tốt biết bao!”. Hai mắt Mai Hoa biến thành hình đồng tiền, chớp chớp với hắn, nói một cách đầy mê hoặc.
“…”. Một ngày nào đó ngươi sẽ bị lòng tham của chính mình giết chết đó. Triệt Thủy đầu đầy hắc tuyến nhìn nàng nghĩ. Lại chỉ về phía trước: “Ngươi xem, cái cầu này rất không tầm thường. Nếu như muốn cho người ta qua, cần gì phải… gọt đẽo thành các khối đá vuông vức như thế này chứ? Nhất định có cơ quan gì đó, hơn nữa…”. Hắn bỗng nhiên câm miệng, hai mắt trừng lớn nhìn về phía giữa cầu.
“Làm sao vậy?”, Mai Hoa cũng ngoảnh lại, kinh sợ đến mức há hốc mồm.