Sương mù buổi bình minh mênh mang khắp thâm cốc, xa gần chẳng có lấy một tiếng chim hót.
Khi vầng mặt trời xuyên qua vách đá, khu rừng như bắt đầu tỉnh giấc với những tiếng chim hót ríu rít. Những tia nắng mặt trời xuyên qua đám mây tạo thành một lớp hào quang mỏng manh mờ nhạt. Mới đầu thì giống như tấm lưới mềm mại, chỉ sau chốc lát đã như nước lũ đổ vào biển lớn nhấn chìm toàn bộ sơn cốc. Chỉ thấy sương mù như được nhuộm vàng, xung quanh đều là màu sắc ấm áp sáng rực.
Ánh vàng trăm tơ nghìn sợi từ kẽ lá rơi xuống, Huyền Sinh mở hai mắt, thấy hoa lê như tuyết nở rộ chồng chất trước mắt mình. Đúng lúc có một đóa hoa rơi xuống, thong thả xoay tròn bay lượn trong không trung, rơi lên mặt hắn.
Tuy rằng đã không còn nhớ rõ nội dung, nhưng hắn cảm thấy trí nhớ của mình đối với những hình ảnh này vô cùng quen thuộc. Đặc biệt là tiếng kêu gào hoảng hốt cuối cùng, làm hắn chấn động đến toàn thân đều có cảm giác đau đớn. Ngay cả bây giờ tỉnh lại, nỗi bi thương kia như vẫn lưu luyến trong lồng ngực chẳng chịu rời đi. Dường như thân thể hắn không quá xa lạ với đau khổ và tuyệt vọng đó.
Thanh âm kia, là của Diệp Song Tịnh sao?
Hắn nhớ rằng cách đây không lâu cũng đã nghe thấy tiếng kêu gào tương tự. Đó là khi ở Trọng Trọng Lâu, lúc Lục Trà muốn ám sát mình, nữ tử ranh mãnh cổ quái kia bình thường luôn điềm tĩnh vậy mà bỗng nhiên hốt hoảng. Tuy rằng không tuyệt vọng đến nỗi tê tâm liệt phế như trong mộng, nhưng cũng đủ khiến hắn cảm thấy nhói buốt khi hồi tưởng lại.
Lắc đầu không nghĩ nữa, Huyền Sinh đứng dậy đi về phía đầu cành cây.
Mặt trời chiếu xuống sơn cốc những tia nắng ban mai, từng cơn gió mát phả vào mặt khiến tâm hồn nhẹ nhàng khoan khoái. Dòng khí lưu động trong không trung tạo cảm giác như thân thể có thể nương theo gió mà di chuyển. Một màu xanh biếc tràn ngập trong sơn cốc, ánh mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá, khiến cho khu rừng đang chìm trong sương mù âm u lại trở nên lấp lánh ảo diệu. Huyền Sinh thực sự cảm thấy bản thân hắn đã lọt vào một nơi tiên cảnh tuyệt thế. Ngẩng đầu thấy ánh vàng nghìn giọt vạn điểm chiếu lên tán lá, điểm xuyết giữa không trung là những cánh hoa lê bay lượn nhẹ nhàng. Nếu có thể dựng một căn nhà tranh kề bên khe suối nhỏ, bình thường thả lưới bắt cá, khom người cày ruộng trồng rau, ngày ngày được ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ như vậy kỳ thực cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng những thứ này đối với Song Tịnh, thì tất cả đều là mây trôi, mây trôi mà thôi.
Huyền Sinh ngoảnh đầu nhìn về phía môn chủ Thất Thạch Môn đang ngủ cách đó không xa. Cả người nàng đều bị cánh hoa tung bay xuống phủ lên, như một con nhộng vô cùng lớn cuộn mình trên cành cây. Đến gần mới biết con nhộng đó gom cả một đống hoa trắng như tuyết phủ lên trên người.
“…”.
Cảnh sắc rất hài hòa.
Lúc này từ một đống cánh hoa hơi hơi rối loạn, một cánh tay chậm rãi duỗi ra, sau đó là tay kia, một chân, một… chân nữa, cuối cùng mới thấy Song Tịnh đầu đầy hoa lê đưa tay lên dụi hai mắt còn nhập nhèm. Cử chỉ toát ra một vẻ ngốc nghếch nhưng cũng rất dễ thương.
Lúc đó, ánh nắng mặt trời đã chan hòa khắp bốn phía, xuyên thủng ngọn sóng lớn xanh biếc của từng lớp lá cây. Giữa những cánh hoa lê, một thiếu nữ mở đôi mắt tròn xoe. Con ngươi nàng trong như nước mùa thu, tóc đen mượt như suối nguồn, làn da trắng như tuyết. Nàng hơi ngẩng đầu lên, mấy cánh hoa trắng như tuyết rơi từ trên đầu nhẹ nhàng hạ xuống khuôn mặt nàng. Giữa nền hoa trắng tuyết đó, đôi hai gò má có chút ửng hồng trở lên long lanh trong sáng hơn. Con mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh lá cây trùng trùng điệp điệp trên đầu, dường như trong đôi mắt đó ta có thể thấy được cả khu rừng xanh biếc đang chuyển động. Mái tóc dài như suối nước uốn lượn, trôi theo lớp y phục của nàng, rồi buông xuống lững lờ giữa cành cây và mặt đất.
Mới đầu nàng có chút mờ mịt khi quan sát xung quanh, sau đó dường như nhớ lại tất cả, liền ngoảnh lại tìm kiếm cái gì đó.
Lúc tầm mắt dừng lại ở chỗ Huyền Sinh, nàng liền ngẩng lên mỉm cười.
Nét cười vô cùng long lanh trong trẻo.
Huyền Sinh cảm thấy hắn đã nhìn thấy nụ cười này ở nơi nào đó.
Nụ cười không có mảy may ám ảnh và bi thương, tựa như nàng vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ dài đằng đẵng. Trong mộng trải qua kiếp nạn của cả đời, nhưng tỉnh lại thì phát hiện tất cả đều chỉ là ảo giác. Sau đó, trong khoảnh khắc mở mắt nhìn thấy hắn, vậy là, đời người giống như thuở ban đầu gặp mặt. Nàng vẫn là một môn chủ kiêu ngạo mà hăng hái, còn hắn vẫn là nhị thiếu chủ ôn nhu hiệp nghĩa.
Dường như bị cảm nhiễm, hắn cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.
Ánh mắt dịu dàng tâm tình buông lỏng, khuôn mặt hắn mang theo nét cười có chút gì đó lạ lẫm nhìn về phía thiếu nữ trên người tích đầy hoa kia.
“Huyền Sinh…. Thanh âm của nàng mềm mại có chút lười biếng, nhếch miệng cười nói: “Ta mơ thấy ngươi…”
“Mơ thấy ta?”, Huyền Sinh bất giác đi tới bên nàng, cúi người nâng nàng dậy, giọng nói dịu dàng.
“Mơ thấy ngươi không mặc y phục múa cho ta xem!”, Song Tịnh nháy mắt cười nói với hắn.
“…”.
Đang lúc nhị thiếu chủ Bán Nguyệt Thành còn chưa phục hồi sau cơn chấn động, Song Tịnh lại đến gần hắn, làm nũng nói: “Chúng ta biến giấc mộng của ta thành hiện thực nhé?”.
“?!”.
Huyền Sinh lập tức lui mạnh về phía sau kéo dài khoảng cách giữa hai người. Bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng răng rắc, cành cây bị hắn giẫm lên đột ngột bị gẫy. Cả người hắn ngã về phía sau, vì vẫn đang nắm tay Song Tịnh nên cũng kéo nàng xuống theo. Như bản năng, hắn ôm lấy Song Tịnh che chở nàng trong ngực mình. Chỉ nghe cành cây phía sau rắc rắc rơi xuống theo hắn, sau đó “bịch” một tiếng, hai người ngã trên mặt đất.
Chưa kịp ngẩng đầu, bên tai lại truyền đến tiếng gió thổi, hắn đưa tay lên đỡ. “Bộp” một tiếng, một cành cây to rơi phía trên đầu hắn, tiếp theo là một trận mưa hoa rụng xuống lả tả.
“…”.
“Ôi ôi Huyền Sinh…”, Song Tịnh trong lòng hắn ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ. Ngón tay nàng hắn điểm qua điểm lại trên ngực hắn: “Sáng sớm mà tình cảm đã mãnh liệt như thế… cũng không tốt lắm…”. Nói xong lại khẽ lật lại, cả người nằm bò trên người hắn, cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà ta cũng không ngại…”.
“!!!!”. Ngươi cách xa ta một chút!!
Dù ý thức gào thét như vậy nhưng thực sự là ngay cả một chưởng kích thích vung ra cũng không có.
Huyền Sinh mệt mỏi đẩy cành cây phía trên trên đầu mình ra. Dù bị kích động đến nỗi hai mắt trợn trắng nhưng vẫn cố nhịn xuống, ho nhẹ một tiếng: “Môn chủ, xin đừng đè lên người ta”.
Trong bụng thầm nghĩ : “Tốt nhất là cách xa ta mười bước được không?”.
“Được… Ta không nằm đè lên ngươi nữa!”, Môn chủ Thất Thạch Môn sảng khoái đồng ý, ngay lúc hắn ngạc nhiên việc tuân thủ lễ nghi của nàng, thì thấy đối phương bất thình lình chống người lên: “Ta ngồi trên người ngươi nhé!”.
Chưa kịp phản ứng, Huyền Sinh chợt thấy khuôn mặt tươi cười của Song Tịnh gần sát mặt mình. Rồi cảm giác miệng mình có một đôi môi nhẹ nhàng như cánh hoa áp lên.
Đó là một đôi môi vô cùng mềm mại, lại mang theo hương vị ngòn ngọt, như một đóa hoa đang ve vuốt trên môi mình. Có chút ngượng ngùng thế nhưng lại ẩn chứa sự kiên quyết, có một chút quyến luyến, một chút tham lam và một chút sợ hãi, thăm dò môi hắn
Huyền Sinh chỉ cảm thấy oanh một tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không thể nhúc nhích cũng không thể phản ứng, hai tay vẫn duy trì tư thế bảo vệ nàng khỏi bị cành cây đụng chạm vào.
Không hiểu vì sao, dường như thân thể hắn đáp lại rất tự nhiên, hắn ôm lại nàng.
Cánh tay Song Tịnh hơi dừng lại một chút, sau đó vươn hai tay khoát lên vai hắn, càng ôm nũng nịu hơn.
Phía sau không có vật gì để tựa vào, Huyền Sinh bị nàng đè trên mặt đất, mái tóc Song Tịnh đen như thác nước long lanh thả trên người hắn, mái tóc dài của hai người trên mặt đất dây dưa quấn quýt với nhau.
Da thịt Song Tịnh có mùi vị của cỏ xanh và hoa lê. Bởi vì ngủ một đêm trong đống cánh hoa, từ y phục nàng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Còn có vài giọt sương trên tóc nàng rơi lên xương quai xanh của Huyền Sinh, trong suốt long lanh mà mang theo chút lạnh giá.
Tay hắn ôm lấy thắt lưng nàng, cảm giác được nhiệt độ trên thân người ấm áp của nàng truyền qua tầng tầng y phục. Hô hấp trở nên gấp gáp, không khí cũng như bắt đầu loãng ra. Môi Song Tịnh lúc đầu là ngượng ngùng cọ xát giờ lại nhẹ nhàng mút vào. Hẳn là hắn nên đẩy ra, hẳn là nên cách xa, nhưng cả người hắn lại dường như bị hút vào, dán vào cơ thể nàng, không muốn để thân thể đó rời khỏi mình nửa tấc.
Không được!!!
Gắng sức lấy lại lý trí, Huyền Sinh đỡ lấy hai má nàng, lợi dụng cơ hội lúc lấy không khí mà kéo giãn khoảng cách.
Khuôn mặt Song Tịnh kề sát cách thân mình không đến hai ngón tay, bởi vì thở dốc mà đỏ ửng. Đôi môi sưng phù, tóc tai rối loạn, vài sợi tóc vướng víu trên mặt, thêm vài nét ngây thơ phong tình. Con ngươi của nàng rất lớn, rất trong trẻo. Trong đôi mắt đó hắn thấy được hình bóng của một nam tử dịu dàng, có chút mê man, có chút khó hiểu. Nhưng càng rõ nét hơn là ánh mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ lúc về chiều, nhìn nữ tử trong lòng.
Hắn chưa từng nghĩ bản thân có thể có vẻ mặt như vậy.
Tuy nhìn rất xa lạ, nhưng cảm giác lại vô cùng quen thuộc.
Dường như ta đã xuyên qua dòng chảy của thời gian, nhưng cuối cùng, vẫn gặp lại nàng một lần nữa.