Trong tay nàng, ngọc bội Bán Nguyệt La Anh trong suốt long lanh lẳng lặng nằm đó.
“!”. Huyền Sinh cả kinh, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn An Hành: “Đây là…”.
“Cái này là
vật môn chủ muốn ta giao cho các hạ”. An Hành ánh mắt bình tĩnh: “Người
nói, ngoài ra còn có một tấm gương đồng, người đã đưa cho Đỗ lâu chủ”.
Cúi đầu nhìn miếng ngọc bội Bán Nguyệt không thể quen thuộc hơn được nữa, Huyền Sinh bất giác nghi hoặc, ngọc bội đang ở đây, không phải ai cũng nói miếng
ngọc này đã giao cho Phi Ưng bảo rồi sao? Phải chăng, miếng giao ra kia
là giả còn miếng này mới là thật? Mà Song Tịnh, cũng là vì vật này mà bị bắt đi sao?
Tựa như nhận ra hắn không hiểu, thấy đại phu đã băng bó cho hắn xong, An Hành phất
tay một cái cho người lui xuống, nhẹ giọng nói: “Môn chủ từ nhỏ đã không giống phàm nhân, người đang suy nghĩ điều gì, chúng ta đều không biết,
cho nên ta cũng không có cách nào giúp ngươi hiểu. Thế nhưng…”. Sắc mặt
nàng có chút nhợt nhạt: “Người nói, giả như miếng ngọc bội Bán Nguyệt
này thực sự không thể giao được… thì… thì tại hạ… nhất định phải ngồi
lên cái ghế tân môn chủ của Thất Thạch môn”.
“Cái gì?!”. Huyền Sinh sắc mặt đại biến, lập tức hiểu được ý đồ của Song Tịnh.
Nếu lời phân tích của Mai Hoa lần trước ở Kiếm Nhu sơn trang là đúng, vậy thì muốn
có được kho báu của Thiên Hiệp lâu, chìa khóa chính là hai vật này.
Mà Phi Ưng bảo nếu chỉ có trong tay một thứ, cho dù có bắt Song Tịnh đi, cũng không cách nào mở được kho báu kia.
Vậy thì Song Tịnh…
Hắn bất giác rùng mình một cái, cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Dứt khoát như vậy sao?
Nếu hắn không quay đầu lại, thì nàng cũng không muốn sống trên cõi đời này nữa.
Nhưng vì còn thân phận và trách nhiệm, nàng sẽ không tự mình tìm đến cái chết, khi
đó, kết cục không thể nghi ngờ chính là… ngọc nát đá tan.
Cho nên mới bày ra nước cờ như vậy.
Đem bí ẩn
này dần dần phơi bày ra giang hồ, giao Thất Thạch môn cho An Hành, để
Trọng Trọng lâu thể hiện uy lực, trừng trị Phi Ưng bảo. Nếu lực lượng
của Trọng Trọng lâu không đủ mạnh thì các bang phải khác coi như đã nhận được lời cảnh cáo, dù thế nào cũng sẽ không để Phi Ưng bảo được như ý.
Còn nàng, sẽ chết dưới cơn thịnh nộ của Hãn phu nhân hoặc Tập Vân. Nàng
dùng cái chết để thức tỉnh võ lâm các phái, hợp lực tấn công Phi Ưng
bảo.
Hắn cầm miếng ngọc bội trong tay, nửa thì phẫn nộ cùng nóng ruột, nửa lại kinh hãi mà thán phục.
Đó chính là
thiếu nữ truyền kỳ Diệp Song Tịnh ngày xưa. Dù đã qua nhiều năm, toàn bộ võ công của nàng đã bị phế, nhưng khả năng làm chủ giang hồ vẫn không
thề thay đổi.
An Hành thấy ánh mắt hắn hơi có hồn trở lại, biết hắn đã nghĩ xong, liền đứng lên đi tới trước mặt hắn, đột nhiên quỳ xuống chắp tay thành quyền, ánh mắt
tha thiết thành khẩn: “An Hành thỉnh cầu Nhị thiếu chủ hãy cứu môn chủ
của ta!”.
Huyền Sinh
kinh ngạc, vội vã đưa tay đến đỡ: “Cô nương! Tuyệt đối đừng làm vậy, tại hạ làm sao có thể nhận một lạy này của cô nương?!”. Nói xong liền muốn
đỡ nàng đứng lên, nhưng đối phương lại kiên quyết quỳ trên mặt đất,
không hề dao động.
“Nhị thiếu
chủ, An Hành vô dụng, chỉ có thể ở lại Thất Thạch môn trấn an mọi người
để môn chủ không phải lo âu. Nhưng có mấy lời này, An Hành không thể
không nói”.
Huyền Sinh
thấy nàng ý chí kiên quyết, bất giác buông tay, nhưng hắn cũng tự giác
ngồi xổm trên mặt đất, thành thật đáp lại: “Cô nương cứ nói!”.
“Nhị thiếu
chủ…”. An Hành sắc mặt nghiêm túc, trầm tư chỉ trong giây lát rồi cắn
răng một cái ngẩng đầu lên: “An Hành và môn chủ tuy là chủ tớ, nhưng lại tình như tỉ muội, tâm tư của môn chủ mấy năm này, An Hành đều hiểu. An
Hành cũng biết, nhị thiếu chủ nhất định sẽ nghĩ cách cứu môn chủ, nhưng
mà…”. Nàng cắn môi giống như đang kìm nén cảm xúc, nước mắt lại bất giác chảy ra: “Nhưng mà… nếu như các hạ không có ý nghĩ cùng môn chủ ta bạc
đầu giai lão, thì… chuyến đi này, không đi cũng được”.
Huyền Sinh trong lòng chấn động, chợt nhớ đến lời nói của Triệt Thủy.
Nếu hôm nay
ngươi định rời khỏi Song Tịnh nửa bước, đầu tiên ta đây sẽ giết chết
ngươi, sau đó sẽ đâm chết nàng. Còn tốt hơn việc cứ để nàng tiếp tục
sống khổ sở như vậy.
Nghĩ lại vừa rồi hắn tưởng rằng Song Tịnh đã chết, ý niệm đầu tiên của hắn chính là
không biết bây giờ phải làm gì, cũng chẳng nghĩ ra được lý do để tiếp
tục sống.
Bên tai hắn dường như còn vang lên tiếng thở dài của Mai Hoa.
Hỏi thế gian, tình ái là chi.
Mà khiến người thề cùng sinh tử?
Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Sự cố chấp và quyết đoán của Diệp Song Tịnh có thể khiến cho vô số nam tử phải xấu hổ ngượng ngùng.
“Cô nương
xin đứng lên…”. Huyền Sinh lặng lẽ đỡ An Hành đứng dậy, lãnh đạm nói:
“Ta nhất định đem môn chủ không một chút tổn thương trở về”.
An Hành lau
nước mắt, thấy hắn cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của mình, bất
giác thở dài, sắc mặt bi thương thống khổ: “Nhị thiếu chủ vì mất đi kí
ức nên có chuyện không biết. Năm năm trước, người người đều biết Diệp
môn chủ là đệ tử bậc nhất của bất bại nữ hiệp Phù Bình, một nhược điểm
cũng không có. Nhưng người người cũng đều biết, điều duy nhất có thể gây tổn thương cho môn chủ, chính là ngài. Cho nên… cho nên…”. Nàng gấp gáp nói.
“Nếu ta vô
tình thì đã không tới Thất Thạch môn”. Lúc này Huyền Sinh ngắt lời nàng, đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng mà nói: “Tại hạ đã làm tổn thương môn chủ
một lần, nguyện ý sẽ không để nàng bị thương lần nào nữa, cho dù là ta
hay bất kỳ ai khác làm tổn thương nàng, ta đều không cho phép”. Hắn đưa
tay đỡ An Hành lên, sau đó lễ độ lui lại mấy bước, khẩu khí lãnh đạm,
thần thái cao ngạo: “Cô nương yên tâm, nếu như Phi Ưng bảo làm bị thương môn chủ, thì thiên hạ này sẽ không nơi nào có thể là chỗ cho bọn họ
dung thân nữa”.
An Hành thấy hắn vẻ mặt trịnh trọng, khẩu khí nghiêm túc, biết Huyền Sinh là người
nhất ngôn cửu đỉnh, liền có chút yên tâm. Lại nghĩ đến hình ảnh vừa rồi
hắn quỳ ở trước linh cữu tưởng rằng người bên trong là Diệp Song Tịnh,
đau khổ muốn chết, trong lòng thấy nhẹ nhàng. Cuối cùng nàng cũng đã
buông xuống được một tảng đá lớn. Thấy Huyền Sinh chỉ đem theo hai thanh trường kiếm cùng một chút lương khô, bất giác nói: “Đã như vậy, để ta
sai người giúp Nhị thiếu chủ chuẩn bị một chút, Phi Ưng bảo cách nơi này khá xa…”.
“Bọn họ
không đến Phi Ưng bảo”. Huyền Sinh hơi cau mày nói, nhìn hướng phương
xa, ánh mắt chăm chú: “Bọn họ, nhất định là đến Lệ cốc”.
Đến nơi thiếu nữ tóc bạc kia ở, đến nơi Thiên Hiệp lâu chôn cất kho báu.
“An Hành cô nương, có thể giúp tại hạ chuyển lời được không?”. Hắn dường như nhớ tới điều gì nên lại quay đầu hỏi.
“Mời Nhị thiếu chủ nói”.
“Hãy mời
Ngưng Sương môn môn chủ… đến trước Lệ cốc, nói cho hắn ta biết, dù có
chuyện gì xảy ra thì cũng phải cứu Song Tịnh trước.” Nếu như nàng xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối không tha thứ cho chính mình. Nói cho cùng,
lúc đầu người bỏ rơi nàng là hắn, cố chấp không quay đầu lại là hắn, khi đám người Phi Ưng bảo tập kích lại không ở bên cạnh bảo vệ cho nàng,
cũng chính là hắn. Vì vậy, cho dù là xảy ra chuyện gì thì cũng để cho
hắn chuộc tội đi.
“Được, bây
giờ ta lập tức sai người báo lại”. An Hành đã hiểu ý của hắn, liền gật
đầu, đoạn nói: “Hẳn là Mộ Dung môn chủ cũng đã biết rồi. Chung quy,
trước hết ta giúp…”. Nàng đang muốn nói nốt, chợt thấy một trận gió mạnh từ chính diện thổi tới, cuộn đến khiến nàng bất giác lùi về phía sau
vài bước. Lát sau, khi nàng mở mắt ra, tầm mắt đã sớm không thấy bóng
dáng Huyền Sinh nữa.
“Đường tới
hoàng tuyền thấy huyền y, liền cùng tam sinh thạch vô duyến”. An Hành
thì thầm nói: “Nguyện cầu môn chủ nhà ta, cùng ngươi, đều có thể bình an trở về”.
Nàng đứng ở
bên cửa sổ nhìn cảnh tượng phía ngoài, bầu trời xanh thẳm chứa chan ánh
nắng. Thời gian một ngày lại lần nữa trôi qua, dải lụa trắng cùng tiền
vàng, vàng mã tung bay ở bốn phía chiếu, được ánh nắng hoàng hôn chiếu
lên thẫm màu đỏ tươi, tựa như không gian xung quanh vương đầy vết máu.
Trong lòng nàng có chút bất an, nắm chặt tay, lập tức xoay người hướng về phía Ngưng Sương môn chuẩn bị gửi lời nhắn.
Bên ngoài
Thất Thạch môn, Huyền Sinh cũng đã vút xuống núi, hắn nhanh như gió
xuyên qua sơn cốc rộng lớn, nhanh chóng hướng về phía Lệ cốc chạy đi.
Hắn suy nghĩ không ngừng mà chỉ xoay quanh một việc, Lệ cốc cách nơi này khá xa, dù bản thân đã chắc chắn bọn họ đi về hướng nào. Nhưng nếu mình tính sai, chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu Song Tịnh?
Bỗng nhiên, hắn chợt dừng cước bộ.
Chỉ thấy cây cối xung quanh đều là cảnh sắc mùa thu, ánh mặt trời rơi xuống đỉnh
núi, một bóng người đứng thẳng trên ngọn cây cao, mặt trời to lớn phía
sau đang chậm rãi lặn xuống phía tây, ánh rực rỡ lộ ra ở bên mặt nạ mạ
vàng của hắn.
“Nhị thiếu chủ Huyền Sinh”. Kinh Phiến cười nhạt: “Ta ở chỗ này chờ ngươi cũng thật lâu”.
“Kinh Phiến
cô nương”. Huyền Sinh sửng sốt, xoay người ôm quyền hành lễ, hỏi: “Có
phải các hạ phụng mệnh của Hoa trang chủ đến nơi này đợi?”.
“Cứ coi như
vậy đi”. Kinh Phiến khe khẽ giật mình, nháy mắt liền di chuyển đến trước mặt hắn, nàng hất cằm lên cười một tiếng: “Một là vì trang chủ phân phó ta ở đây đợi tin tức, hai là vì… bà nương (*) kia bảo ta giúp nàng hỏi ngươi một câu”.
“Bà nương?”. Huyền Sinh kinh ngạc, trong chốc lát liền nhớ ra: “Mai Hoa?”.
“Ai thèm để ý đến tên gọi của nàng ta là gì?”. Kinh Phiến hừ một cái, khẩu thị tâm
phi * mà quay đầu: “Nàng muốn hỏi ngươi: “Nếu như tâm ý đã quyết, bất
luận thế nào ngươi cũng có thể đối diện?”.
(*) khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
Nghe vậy, Huyền Sinh bất giác rùng mình, lại kiên quyết gật đầu: “Phải”.
“Nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời lại!”. Kinh Phiến quát lên: “Sợ rằng đây không chỉ là
chuyện ân oán của riêng mình ngươi, có thể còn phải cuốn cả giang hồ này vào!”.
“Bất luận là chuyện gì, đối với ta đều không quan trọng”. Huyền Sinh dừng lại một
chút, ngẩng đầu thản nhiên đáp: “Giang hồ cũng được, Bán Nguyệt thành
cũng được, Thất Thạch môn cũng được, quá khứ của bọn họ có rối rắm như
nào thì đối với ta cũng không quan trọng. Lúc này, ta chỉ muốn cứu Song
Tịnh ra. Nếu vì cứu nàng mà muốn ta phải đối diện, hay là phủ nhận hết
thảy quá khứ của ta, thì cứ để việc đó tới đi”.
Khi hắn nói lời này, đúng lúc tà dương đang buông xuống.
Tia sáng
cuối cùng bất giác loé lên trắng xóa ở cuối chân trời, dường như tất cả
đều ở lại phía sau lưng hắn. Chỉ thấy người kia y bào phấp phới, giống
như sẽ cưỡi mây đạp gió, vượt qua trăm sông nghìn núi, hướng nơi Song
Tịnh đang ở mà bay đến. Đó là tia sáng cuối cùng ngời lên trước màn đêm
đen tối, cũng chính là, khoảnh khắc xa nhất, rời xa ánh bình minh.
“Tốt lắm”.
Kinh Phiến gật đầu, khẽ cười một tiếng: “Nếu như vậy, ta sẽ nói cho
ngươi biết. Ta nghĩ ngươi cũng biết rồi, Mai Hoa và Triệt Thủy biết kho
báu kia đang cất giấu ở nơi nào, đó chính là nơi chúng ta muốn đi”. Thấy hắn gật đầu một cái, nàng bất giác cong cong khóe miệng: “Nhưng ngươi
lại không biết là, kỳ thực ẩn tàng bên dưới nó, chính là phế tích của
Thiên Hiệp lâu”.
“Còn nữa, Huyền Sinh… phụ thân ngươi, cũng đang ở đó”.