Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 59



Xung quanh toàn mùi thuốc chua nồng, tiếng nước chảy rào rào vang vọng ở khắp nơi, đứng trong bóng tối chỉ có thể cảm thấy dòng nước lạnh lẽo và tro bụi cát đá lơ lửng bên người. Huyền Sinh ôm eo Song Tịnh thật chặt, một bàn tay đặt trên lưng nàng từ từ truyền chân khí duy trì độ ấm bên trong cơ thể, một tay cẩn thận nâng nàng lên khỏi mặt nước để nàng có thể thở. Bởi vì bên trong phòng không khí loãng, hắn bắt đầu nín thở vận khí, như vậy hai người mới có thể sống lâu hơn.

“Huyền Sinh, huynh buông muội ra đi”. Bỗng nhiên Song Tịnh lên tiếng, trong giọng nói điềm tĩnh kiên định không hề có nét kinh hoảng. Nàng tỉnh táo nắm ngược tay của Huyền Sinh, vỗ vỗ trấn an: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chết đuối. Huynh đẩy muội đến gần vách tường, muội vịn vào đó là được. Dù sao cũng là người từng tập võ, không có yếu đuối như thế, huynh mau đi tìm lối ra”.

Huyền Sinh biết nàng nói có lý, huống hồ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.

Dựa theo dòng khí và tiếng động xung quanh thì có thể thấy không gian tầng thứ nhất nơi bọn họ ở cũng không cao, bọn họ đã sắp gần kề với trần nhà rồi, cứ chờ tiếp, nước sẽ ngập đến chót. Vì vậy, hắn đành gật đầu với Song Tịnh một cái, nhanh chóng cởi bỏ đai lưng, buộc cổ tay nàng và mình vào với nhau, vừa buộc vừa nói: “Ta sẽ tìm kiếm dọc theo vách tường, muội từ từ theo sau, không nên cách ta quá xa, hiểu chưa?”. Không biết vì sao hắn chợt có cảm giác hoang mang kinh hoảng, dường như chỉ cần buông lỏng tay, cô gái trước mắt sẽ dần dần biến mất trong tăm tối. Hắn ôm chặt lấy nàng, hôn lên trán Song Tịnh thật sâu, kiên định nói: “Chúng ra sẽ ra ngoài!”.

“Muội biết mà…”. Song Tịnh cười cười nhìn hắn, vỗ vỗ tay hắn: “Mau đi đi, tận dụng thời gian!”. Nàng sẽ may mắn đi qua gian phòng nước không ngừng tuôn vào này, có thể che giấu thành công thân thể và nhiệt độ đang dần lạnh giá của nàng. Cảm giác Huyền Sinh nắm tay nàng xoay người tìm kiếm khe hở hoặc lối ra, nàng không chịu được, tựa vào tường mà thở dốc. Cũng may nước đã rất sâu, nàng bồng bềnh ở trên được Huyền Sinh buộc tay kéo đi, cũng không mất nhiều sức.

Ngực đau nhức khó chịu khiến nàng càng ngày càng khó thở, dù cho bốn phía đều là bóng tối, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn, bởi vì nhắm mắt một cái sẽ ngất đi.

Vốn dĩ thân thể đã suy nhược, sau khi Huyền Sinh rời đi thì lại càng mau chóng yếu ớt, bởi vì bi thương tuyệt vọng mà nên thói thích ngủ, thường thường ngủ một lần là mấy ngày, dẫn đến bây giờ đi vài bước đã cảm thấy mệt mỏi. Mấy ngày nay bị người của Phi Ưng bảo bắt, tuy nói là không ngược đãi, nhưng cũng đủ khiến nàng sức cùng lực kiệt, nếu không phải bởi vì muốn biết chân tướng mà gắng gượng chống đỡ, nàng đã gục xuống từ lâu.

Hiện giờ, Huyền Sinh đến khiến nàng yên tâm nhiều, lòng thoải mái, những mệt mỏi yếu mềm lại ùn ùn kéo đến, sắp không chịu nổi.

“Song Tịnh…”.

Giọng Huyền Sinh từ bờ biển xa tràn ngập sương mù truyền đến, nàng miễn cưỡng mở mắt: “Ừm?”.

“Còn chống đỡ nổi không? Chúng ta…”.

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy một trận nổ lớn, có người đấm mạnh trên vách tường, tiếng gọi nôn nóng của Triệt Thủy vọng đến: “Huyền Sinh! Tiểu Tịnh! Hai người có trong đó không?”.

“Là Lâu chủ!”. Huyền Sinh vừa sợ vừa mừng, bất giác kêu lên: “Lâu chủ, chúng ta đây!”. Nói chưa dứt lời, phát hiện nước đã đến vành tai, hắn giật mình, giơ tay lên, lập tức chạm vào trần nhà. Cảm giác lạnh lẽo của đá ngấm tới, hắn chết lặng, lập tức bơi ra chỗ Song Tịnh.

“Song Tịnh!”. Ôm lấy nàng ngoi lên mặt nước, Huyền Sinh gắng sức đánh một chưởng vào vách tường. Lúc đầu hắn thử đập nát bức tường, nhưng dùng toàn lực chẳng thấy chút chuyển biến. Đá Lục Ngọc không hổ là loài đá kiên cố nhất đáy biển, hai tay hắn thiếu chút nữa bị phế mà không khiến nó rạn ra dù chỉ là một đường nứt. Nhưng bây giờ Triệt Thủy ở ngoài, hắn dùng nắm đấm ra hiệu chỗ bọn họ đang ở, nếu hai người đồng thời dùng lực đánh, có lẽ có khả năng đánh vỡ bức tường này.

“Bọn họ ở trong này!”. Mai Hoa đứng ở bên ngoài nghe tiếng vang, hô to: “Huyền Sinh! Huyền Sinh! Ngươi đánh lại một lần nữa xem!”.

Một tiếng động vang lên, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, lần theo hướng tiếng động mà đi…

“Sao tiếng càng lúc càng nhỏ vậy?”. Mai Hoa bất giác chau mày, lỗ tai dán trên vách tường lắng nghe chốc lát, sợ hãi nói: “Bên trong có nước! Triệt Thủy, bọn họ bị nhốt ở bên trong rồi! Phải nhanh…”.

“Ngươi tránh ra!”. Lâu chủ Trọng Trọng lâu đột nhiên quát, giọng phẫn nộ lạnh giá: “Ta đập nát nó!”.

“Không thể nào”. Lũng Dã đứng ở sau bọn họ bình thản nói, đôi mắt không gợn sóng: “Tầng dưới cùng của tòa lầu này được chế tạo chuyên dùng để đóng cửa luyện công, nhằm duy trì khí hậu bốn mùa như tiết đông mà dùng đá Lục Ngọc xây nên. Bằng sức người, không thể đánh tan nó…”.

“Đừng xem thường con người”. Triệt Thủy căn bản không để ý tới nàng, hai mắt bình tĩnh nhìn bức tường kia: “Nói đùa, hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của ta đều ở bên trong…”. Hắn lùi về phía sau một bước, rút Đào Hoa ngân phiến ra, cười lạnh: “Dù cho Đỗ Triệt Thủy ta chết ở đây, cũng phải cứu Tiểu Tịnh và Huyền Sinh ra ngoài”.

Lúc hắn nói lời này, không khí bốn phía trở nên lạnh ngắt, gió đêm thổi qua rừng cây phía sau, xào xạc giống như mưa rơi. Mai Hoa bỗng nhiên cảm thấy nam tử trước mắt thật giống như loài sói xám sơn dã, khí thế mãnh liệt sắc bén. Động vật như vậy, tuy rằng bình thường quen thói đến đi một mình trong bóng đêm, nhưng một khi tìm được đồng loại, sẽ liều mình bảo vệ. Khi đối mặt với kẻ địch, hoặc là nhất quyết thắng bại, hoặc là đồng quy vu tận.

“Triệt Thủy…”. Nàng kêu lên, giọng nói run rẩy.

Nhưng đối phương không còn nghe được tiếng của nàng nữa.

Bên trong, nước đã tràn đầy mỗi góc, Huyền Sinh nâng Song Tịnh, để nàng nằm ngửa nổi trên mặt nước, một tay vẫn ổn định tâm mạch của nàng, một tay dùng lực dõi theo tường đá. Theo thời gian, nước chảy qua, hắn cảm thấy hít thở càng ngày càng khó khăn, tay gần như mất đi cảm giác. Bên miệng có vị mặn mặn. Hắn biết trong đây không phải dòng nước thường, mà là loại nước thuốc nào đó đã hỏng, bọn họ ngâm lâu như vậy, công dụng của thuốc dần dần phát tác, tứ chi tê liệt, ngay cả ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Hắn chết ở trong này không có vấn đề gì, nhưng bất luận thế nào cũng phải đưa Song Tịnh ra ngoài.

Nghĩ đến đây, tay ôm nàng siết chặt hơn, một tay ở sau lưng một tay đỡ đầu nàng, cúi đầu xuống cảm giác được nàng khẽ thở, lúc này mới hơi an tâm.

Bỗng nhiên một hồi chấn động truyền tới, dường như toàn bộ lâu các đều rung động.

“A…!”. Cây quạt của Triệt Thủy lõm ở trên mặt tường đá, hắn thở hổn hển, trên khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi. Hắn lùi hai bước, lại dùng toàn bộ sức lực vung tới: “Aaaaa…!!”.

Nhất thời bốn phía cuồng phong nổi dậy, Mai Hoa ở sau bị thổi lùi, gần như đứng không vững, nhìn phía trước, cành cây lá cây xung quanh gãy bay ngổn ngang, chỉ nghe keng một tiếng, một luồng khí cuộn ào tới, nàng lật người về phía sau.

“…”. Triệt Thủy vô lực ngã xuống, một tay chống trên chuôi quạt trong tường đá thở dốc, mồ hôi trên trán liên tục đổ xuống, mà cành mạn đằng khô phủ kín bức tường kia chỉ có mỗi một đường nứt ra, như thể hấp thụ toàn bộ sức lực của hắn. Triệt Thủy mặt trắng bệch nhìn, trong lòng bất giác hoang mang, nỗi sợ hãi hoảng hốt vô biên vô tận nuốt lấy hắn.

“Khốn nạn!”. Hắn gầm lên giận dữ, một tay liên tục đấm vào tường, bàn tay vết thương chi chít, máu thịt nhầy nhụa. “Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!”. Hắn gắng sức đấm vào tường, tròng mắt ửng đỏ, mặt méo mó.

Sắp không kịp rồi!

Mai Hoa ngẩng đầu lên, chỉ thấy người kia sắc mặt xám như chết, hai mắt hoảng hốt lo sợ. Hắn dán tai vào tường lẳng lặng nghe, giật giật khóe môi, hồi lâu mới nói: “… Mai Hoa, ngươi nghe bên trong có động tĩnh gì không?”.

Mai Hoa chấn động, cảm thấy máu toàn thân đều bỗng nhiên đông cứng lại. Nàng vội vàng đi về phía tường đá, lỗ tai dán trên tường cẩn thận lắng nghe, một lúc sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Bọn họ còn sống!”.

“Tốt lắm…”. Triệt Thủy như lấy lại được động lực, để lộ một nụ cười dửng dưng đầy sát ý, chuyên chú như thể nhìn thấy đối thủ mạnh nhất, đồng thời ý chí chiến đấu cũng căng tràn: “Ngươi tránh ra…”.

Ở bên trong, Song Tịnh chỉ cảm thấy bản thân không thở nổi. Ý thức mơ hồ, tứ chi lạnh ngắt, nếu như không phải cảm giác được Huyền Sinh ở phía sau ôm lấy mình, nàng đã ngã xuống rồi. Không phải chỉ vì khó thở, mà còn mệt mỏi do mùi thuốc xung quanh và nỗ lực duy trì tỉnh táo.

Nàng khó khăn mở miệng hít thở, nước đã sắp bao trùm cả người nàng, chỉ có thể ngửa mặt cố gắng rướn lên mặt nước, nhanh chóng với lấy không khí.

Nàng kinh hãi, Huyền Sinh sao có thể chết ở cái nơi này?

Bất chợt một bàn tay siết chặt eo nàng, bàn tay to ấm áp của Huyền Sinh phủ trên mặt nàng, sau đó, đôi môi ấm áp của hắn bao lấy.

Không khí theo vẻ dịu dàng của hắn truyền tới, sau lưng cũng có từng đợt khí ấm áp theo nhịp tim của Huyền Sinh mà đến. Song Tịnh ôm cổ hắn, thân thể căng thẳng bỗng thả lỏng, cả người thiếp đi ở trong ngực hắn.

Cứ như vậy chết đi. Thực ra cũng rất tốt.

Nhưng mà Huyền Sinh… Muội không nỡ để huynh rời khỏi thế giới này như vậy.

Chợt trong đầu có hình ảnh nào đó vụt qua, Song Tịnh bỗng nhiên nhớ lại điều gì đó, nàng tức khắc mở hai mắt ra, vô thức dò xét vách tường.

Ầm!

Đột nhiên, có một trận chấn động truyền đến.

“Triệt Thủy!”. Mai Hoa nhìn mà kinh hồn bạt vía, mặt tái nhợt, muốn bước lên phía trước ngăn cản nam tử điên cuồng gần như mất hết lí trí kia nhưng lại không dám.

Trước mắt, một nửa khuôn mặt Triệt Thủy đã bị nhuộm máu đỏ, hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy từ mặt đất, ổn định bước chân, hít thật sâu, sau đó…

“Aaaaa…”. Lùi một bước, mũi chân ra sức nhún rồi bay lên thật cao, cuồn cuộn tăng tốc giữa không trung, sau đó… binh!!! Đánh vào tường.

“Triệt Thủy!”.

Lâu chủ Trọng Trọng lâu bị bắn ngược lại lăn mấy vòng trên đất, miễn cưỡng chống người dậy, tuyệt vọng nửa quỳ nửa ngồi nhìn bức tường đá không chút lay động kia.

“Triệt Thủy…”. Mai Hoa đặt một tay lên vai hắn, nhưng lời ngăn cản lại không thể thốt ra.

“…”.

Nàng nghe được tiếng thì thầm của hắn, cúi người xuống, chỉ thấy Triệt Thủy mơ màng nhìn phía trước, mái tóc dài dính máu che phủ nửa khuôn mặt tuyệt thế tuấn mỹ, màu máu đỏ thẫm chảy thành dòng trên nước da trắng tuyết, vẻ xinh đẹp sắc bén mà tàn nhẫn.

“Ta không sao… Ta không sao… Ta không sao… Ta không sao…”. Nàng chỉ nghe tiếng hắn thở dồn dập thì thào. Hai con ngươi mê man, sắc mặt bi thương.

“A Triệt… Huynh… Không sao chứ?”.

Đó là câu nói cuối cùng của Trầm Thiên Sa.

Nữ tử kia thương tích đầy mình rơi xuống từ trên tầng cao nhất của Trọng Trọng lâu, khi hắn đuổi tới bên cạnh nàng nâng nàng dậy, nàng chỉ giơ ngón tay dài run rẩy, mỉm cười hỏi: “Huynh, không sao chứ?”.

Bàn tay chưa kịp chạm đến da của hắn đã rơi xuống.

Từ đó, sống chết mịt mờ, nửa đêm tỉnh mộng, thê lương vô hạn.

“Ta không sao… Ta không sao… Ta không sao…”. Triệt Thủy tự nhủ, cắn răng đứng lên.

Ta làm sao có thể có chuyện?

Những năm gần đây, hắn đều nói với mình như vậy.

Ta sao có thể có chuyện?

Vị trí này, là Thiên Sa dùng sinh mệnh đổi lấy.

Là Song Tịnh dùng võ công và sức khỏe đổi lấy.

Là Huyền Sinh dùng kí ức đổi lấy.

Hắn không thể có chuyện, không thể gục xuống, không thể yếu đuối, không thể thất bại.

Hắn nhìn qua lâu các kia, nghĩ đến hai người bên trong, nghĩ đến nữ tử đã không còn cơ hội gặp lại nữa.

Bọn họ thật ra chỉ là quân cờ của ông trời, nhất định phải đi con đường gian nan cực nhọc. Mà những người này, dùng hết toàn bộ sức lực, máu thịt lẫn lộn vỡ thành từng mảnh trải ra con đường cho hắn, để hắn thoát khỏi bàn tay của vận mệnh.

Trong lúc hít thở, dường như thấy được Thiên Sa cười tủm tỉm dựa vào song cửa châm trà, thấy Song Tịnh ngồi trên cây thoải mái như con thoi, lại thấy Huyền Sinh mỉm cười tiêu sái.

Lồng ngực phát ra từng cơn đau buốt, đầu cũng nhức nhối muốn nứt ra.

Nhưng mà hắn không thể có chuyện.

Kiên trì đứng lên lần nữa, đau đớn, hắn hoảng hốt nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

Sa Sa, muội chờ ta một chút nữa thôi…

“Triệt Thủy…!”. Mai Hoa vươn tay ra, nhưng chưa kịp chạm đến y bào của hắn. Tầm mắt không biết từ khi nào đã mờ đục, nước mắt không ngừng rơi xuống. Nàng muốn nói gì đó, cổ họng lại nghẹn đau đớn mà không thể thốt nên lời.

“Mai Hoa…”. Lâu chủ Trọng Trọng lâu khẽ nói, quay đầu lại, khuôn mặt đầy máu hướng về phía nàng dịu dàng nở nụ cười: “Lát nữa… Khi bức tường vụn nát, xin ngươi hãy cứu Huyền Sinh và Tiểu Tịnh ra”.

Mai Hoa không nói, nàng chỉ ngây ngốc nhìn nam tử trước mắt, lệ lăn dài trên hai bên má, gió nhẹ thổi qua buốt giá.

Mái tóc Triệt Thủy bị gió thổi tung, sợi tóc dài đen tuyền như mực giữa không trung tựa một tấm tơ lụa, có ánh sáng như thác nước, ánh trăng như giọt mưa rơi trên người hắn, đường nét tuấn mỹ phóng khoáng kia được mạ một tầng ánh sáng nhu hòa màu bạc, giống như tiên nhân bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.

“Còn nữa, Mai Hoa…”. Đỗ Triệt Thủy nở nụ cười, cười đến khuynh quốc khuynh thành, cười như gió xuân gột rửa, hắn cười, toàn bộ bóng đêm dường như sáng rực lên: “Ta thật sự… rất vui mừng, rất vinh hạnh… quen biết với ngươi. Đường chủ Mai Hoa đường”.

“Triệt Thủy…”. Mai Hoa nhìn đến ngây dại, nói không nên một lời.

Nhưng Triệt Thủy đã quay người đi.

Hắn lẳng lặng đứng trong đêm giữa rừng sâu núi thẳm, giống như người khổng lồ đội trời đạp đất.

Sau đó, tất cả đau đớn và khó chịu đều dần dần tiêu tan.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy trong Trọng Trọng lâu, Cẩm Quan kết bạn cùng hắn, làm nũng với hắn, nhìn thấy Bạch Vân đứng một bên phiền não lắc đầu. Vượt qua nghìn núi vạn sông, hắn nhìn thấy nước sông ven bờ lăn tăn lấp lánh, vẫn là Song Tịnh mười ba tuổi lưng đeo mộc kiếm chu môi rửa vũ khí. Chớp mắt một cái, dường như thấy Huyền Sinh chau mày không kiên nhẫn nhìn nàng, châm biếm lạnh lùng nhưng luôn luôn âm thầm giúp đỡ nàng.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy giữa phiến lá sen, có một nữ tử mặc y phục hồng phấn, vui vẻ hát ca, chèo thuyền tới, thấy hắn trên bờ thì mỉm cười đứng dậy, vứt mái chèo, đạp nước vọt đến.

“A Triệt…!”. Nàng vui vẻ gọi.

Đỗ Triệt Thủy mở mắt.

Ở khoảnh khắc đó, có ánh sáng rực rỡ chói lóa từ trong trong con ngươi hắn chiếu ngược ra.

Một trận cuồng phong cuộn tới, Mai Hoa chưa kịp kêu, nam tử trước mắt đã như chim ưng xoay tròn vọt lên.

Thiên Sa… Ta đã trở về rồi.

Song Tịnh nỗ lực giãy giụa khỏi vòng ôm của Huyền Sinh, mặc kệ đối phương cảm thấy kinh ngạc lúng túng, nàng mò mẫm trên tường.

Đá Lục Ngọc sinh trưởng ở nơi sâu nhất đáy biển, kiên cố như kim cương, bốn mùa như băng, không thích hợp làm vũ khí, lại thích hợp nhất để chế tạo y cụ* hoặc điêu khắc tượng Phật. Đáy biển có một loại sinh vật là ‘mọt’, mềm mại như tảo, hình dáng tròn dẹt, ưa thích sống trên đá Lục Ngọc, dán ở ngoài cho đến chết, do đó nó sẽ có màu giống như phỉ thúy, cái tên Lục Ngọc cũng từ đó mà có. Mà nơi mọt bao phủ, là nơi đá mềm nhất. Từ xưa đến nay có rất nhiều thợ thủ công nổi tiếng điêu khắc ra tượng Phật tinh mỹ không gì sánh được, nhưng lại không phân biệt được nơi giòn nhất trên đá này, một búa hạ xuống liền hủy toàn bộ tác phẩm, khiến họ tiếc đứt ruột.

*Y cụ: là công cụ dùng trong ngành y.

Làm sao phân biệt được chỗ mềm nhất của đá Lục Ngọc, nàng thân là Môn chủ Thất Thạch môn chế tạo vũ khí thiên hạ vô song, nhất định biết.

Huyền Sinh chỉ thấy Song Tịnh bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chóng đánh vào bức tường. Vội vàng quay đầu nhìn hắn, kéo tay hắn chạm vào nơi đó, bản thân cũng không ngừng dùng chân dùng tay nện đấm đá đánh. Hắn đưa tay sờ đến, không biết vì sao trên mảng tường kia có hơi hơi ấm, lập tức hiểu ra, dùng lực xuất kích, đánh một quyền vào tường.

Nhưng nước thuốc kia khiến cho hắn tứ chi tê liệt, dù cho sử dụng sức lực toàn thân, cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Lúc này bọn họ đã hoàn toàn chìm trong nước, chẳng có một chút không khí nào xung quanh.

“…”. Huyền Sinh ra sức đánh vào nơi đó, cảm thấy không thay đổi được chút gì.

Không được! Hắn nhất định phải đem Song Tịnh ra ngoài!

Hắn cắn chặt răng, buộc mình quên đi cảm giác bỏng rát đau đớn ở hai cánh tay, liều lĩnh đánh vào tường.

Đột nhiên, dòng nước bên cạnh cuộn về phía trước.

Trên tường xuất hiện một đường nứt cực nhỏ!

Hắn ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu, chợt cảm thấy tay không còn bất kì trọng lượng nào, toàn thân chấn động, cứng đờ trong nước, vươn tay sờ thử, chỉ cầm được một cái vạt áo bị tháo ra!

Song Tịnh! Hắn phát cuồng tìm kiếm xung quanh, nhưng chỉ có một màu tối đen vô tận!

Song Tịnh! Muội ở đâu? Song Tịnh!

Hắn hoảng loạn đập nước, duỗi hai tay tìm kiếm nàng.

Rốt cuộc, hắn nắm được một bàn tay lạnh như băng.

Chưa kịp sợ hãi hoảng hốt hoặc nghĩ bất cứ điều gì, một trận chấn động long trời lở đất vang lên!

Bàn tay trong tay hắn trượt xuống, sau đó biến mất.

Song Tịnh!

Hắn thiếu chút nữa gào lớn, nhưng lúc này, bức tường phía sau nổ vỡ vụn, nước thuốc như một dòng nước lũ cuồn cuộn đập vào, xung quanh đều là âm thanh vỡ nát, dòng nước trào ra khỏi bức tường đổ. Hắn muốn ra sức bơi lên, lại không có lực, nhờ ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào, thấy Song Tịnh đang bập bềnh ở nơi không xa!

Không biết lấy sức từ đâu, hắn lập tức nhảy lên, vươn tay muốn tới gần hình dáng kia.

Đột nhiên, ầm một tiếng, một khối đá lớn rơi xuống giữa bọn họ, thành ra chặt đứt đường đi của hắn. Huyền Sinh bị dòng lũ xoay tròn cuốn ra ngoài gian phòng! Trong lúc sáng tối chập chùng, hắn dùng toàn bộ khả năng, toàn bộ hối tiếc, lo lắng, tuyệt vọng, hy vọng kêu lên tên của nàng, cái tên mà mấy ngày nay hắn lặp đi lặp lại hàng nghìn hàng vạn lần:

“Song Tịnh!”.

Thình lình phía sau có một bàn tay bắt được hắn, gắng sức kéo hắn ra ngoài.

Huyền Sinh mặc kệ đường sống phía sau, lao vào bóng đêm. Mai Hoa vốn toàn thân suy yếu, cứu hắn ra cũng đã dùng hết sức lực rồi, nhất thời không đứng vững, ngã trên mặt đất.

“Song Tịnh! Song Tịnh!”. Huyền Sinh vọt về phía trước, nhưng lúc này, nước thuốc kia đã có tác dụng, hắn bị tê liệt căn bản không cử động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn khối đá lớn nổ tung tóe.

Rơi xuống trên người Song Tịnh.

Khoảnh khắc đó, hắn nghe tiếng thế giới vỡ vụn bên tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.