“Mà con…
Tiểu Tịnh…”, Phù Bình quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ cười một tiếng, sau đó bay vút lên không, tựa như một con thiên nga duyên dáng cất cánh lùi
dần về sau. Nàng đứng trên nơi cao nhất của đống phế tích, ngẩng cao
đầu, ánh mắt trong sáng:
“Ba ngày
sau, ta ở bên bờ Uyên Tuyền, nơi có bảo tàng của Thiên Hiệp lâu chờ con. Nếu như con không đến, chất độc ta vừa hạ trên người Đỗ Triệt Thủy sẽ
phát tác. Đến lúc đó, nó cho dù có muốn chết cũng không chết được!”.
“Sư phụ!”,
Song Tịnh kinh hãi. Nàng không ngờ tới Phù Bình sẽ dùng chiêu này, lập
tức muốn lao về phía trước, nhưng thân thể quá yếu ớt nên hai chân lảo
đảo, may sao Huyền Sinh phía sau kịp thời đỡ lấy, nàng mới không ngã
nhào ra đất.
Nàng đột
nhiên ngẩng đầu. Đã không còn thấy bóng dáng Phù Bình đâu nữa, chỉ có
giọng nói vẫn văng vẳng quanh tai: “Tiểu Tịnh, nếu như con không tới,
vậy ta sẽ cứ tiếp tục tiêu dao. Đến lúc đó, con sẽ không được gặp lại
ta, mà Đỗ Triệt Thủy chỉ có thể làm vật hy sinh… Tiểu Tịnh, con nhất
định phải tới, phải chứng minh cho ta thấy là ta đã sai…”.
“Sư phụ!”, Song Tịnh cắn răng, tay nắm chặt nổi gân xanh, “Ghê tởm!”.
“Song
Tịnh…”, Huyền Sinh thở dài, vận công giúp nàng hồi sức, sau đó ôm nàng
vào lòng để tránh cho cơ thể nàng bị khí lạnh buổi sáng xâm nhập. Một
lúc lâu sau, hắn mới nói: “Để ta và Mai Hoa đi là được…”.
“Không, nếu
sư phụ không thấy ta thì nhất định sẽ không cho A Triệt thuốc giải”.
Song Tịnh thở hổn hển đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước, nhào tới bên
Triệt Thủy.
Dưới ánh mặt trời, Lâu chủ Trọng Trọng lâu được sắc vàng bao trùm, tỏa ra một luồng
sáng ấm áp dìu dịu. Hắn chẳng qua chỉ là đang ngủ say, an ổn mà yên
lặng, giống như rơi vào giấc mộng hạnh phúc, không muốn tỉnh lại.
Song Tịnh cầm tay hắn, bỗng nhiên rơi lệ. Nước mắt vỡ tan trên gương mặt Triệt Thủy.
Người này,
kể từ lúc mười ba tuổi đã ở bên nàng, nụ cười vui sáng ngời như ánh
dương, cùng nàng vượt qua trăm núi nghìn sông. Lúc nàng vui vẻ, hắn ôn
hòa cười với nàng; lúc nàng đau lòng, hắn lẳng lặng vỗ vai nàng, ôm nàng như dỗ dành một đứa trẻ; lúc nàng gặp nguy nan, hắn chẳng nói chẳng
rằng xông lên đứng phía trước, ngăn chặn mọi mưa to gió lớn ập tới.
Nếu như không có Đỗ Triệt Thủy, Diệp Song Tịnh cũng không sống được đến bây giờ.
Nếu như không có Trọng Trọng lâu, Thất Thạch môn đã suy tàn từ năm năm trước.
Song Tịnh
lặng lẽ đứng lên, xoay người nhìn về phía dãy núi mà khi nãy Phù Bình
chỉ, giọng nói lạnh như băng: “Ta đi! Ba ngày sau, bên bờ Uyên Tuyền, sư phụ nhất định sẽ gặp được ta, chỉ sợ… lúc đó chỉ còn là một thi thể!”.
Vì A Triệt, ta sẽ làm tất cả, cái chết đâu có đáng gì.
Khi đó, dòng nước lũ màu vàng đục chảy khắp quanh rừng cây và đống phế tích, một bầy chim giương cánh bay về phía chân trời.
Gió nhẹ
thổi, mây hé mở bầu trời, phía đông là một biển mây cuồn cuộn. Từ bên
trong mây trắng đột nhiên có một luồng sáng vàng bừng lên. Mà nữ tử đứng trên đống phế tích nhìn ra xa cũng đã được luồng sáng chiếu vào rực rỡ. Khoảnh khắc ấy, không tiếng động, trời đất im lặng, như thể chỉ có duy
nhất giọng nói trong veo của nàng cao ngạo và tự phụ vang lên:
“Cũng chỉ là đoạt Lệ cốc từ trong tay Bất Bại nữ hiệp mà thôi, hiếm khi sư phụ có
nhã hứng như vậy, Diệp Song Tịnh ta há có thể không phụng bồi?”.
Nàng nhẹ cười, giọng kiêu ngạo không ai bì nổi:
“Ba ngày sau, chúng ta nhất định sẽ đoạt được bảo tàng trong truyền thuyết kia!”.
“Song
Tịnh…”. Mặc dù rất tự hào về nàng, nhưng Huyền Sinh vẫn lo lắng, bất
giác khoác một tay lên vai nàng, khẽ thở dài: “Nàng đã quyết tâm, ta
cũng nhất định theo tới cùng, chỉ là chúng ta có ba ngày, nàng cứ nghỉ
ngơi một chút trước đã, cũng tốt…”. Còn chưa dứt lời, hắn lập tức lao
tới che phía trước Song Tịnh, Mai Hoa ở bên cạnh cũng đột nhiên đứng
dậy, rút song đao ra đứng bên Triệt Thủy.
Chỉ thấy
phía trước có một cơn gió mạnh ào tới, hai thân ảnh lao ra từ phía sau
rừng cây. Bỗng nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, thân ảnh phía trước rơi
thẳng từ trên không trung xuống, lăn lông lốc trên mặt đất vài vòng, ngã ngay phía trước đám người Song Tịnh. Người đó gắng gượng chống mình bò
dậy, toàn thân đều là vết thương, máu trên mặt tràn ra dưới mặt nạ, trên người cũng bị chém vài nơi, lưng đẫm máu. Là Kinh Phiến.
Nàng cắn răng bò dậy, bi phẫn nhìn người phía trước mặt.
Đám người
Song Tịnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời trong suốt như nước,
trong không khí có mùi sương sớm và hoa thơm. Hoa Vô Song mặc áo bào lam nhạt, tay cầm trường kiếm, mỉm cười đứng đó.
“Hoa trang chủ?”, Huyền Sinh và Song Tịnh đều ngạc nhiên, khó hiểu nhìn hai chủ tớ đối nghịch nhau.
Trong không gian có sát khí dày đặc, Huyền Sinh bảo vệ Song Tịnh vô cùng cẩn thận, tay Mai Hoa cũng không rời đao.
“Chư vị gọi
nhầm tên rồi…”, Hoa Vô Song cười nhạt, tròng mắt trong suốt, mỉm cười
dịu dàng, phong độ tiêu sái, thật không phụ danh hiệu “Bạch Ngọc công
tử”: “Thật ra thì ta cũng không phải là Trang chủ Kiếm Nhu sơn trang
đâu”, hắn nhìn sang Mai Hoa, “Có điều, chuyện này ngươi cũng biết lâu
rồi phải không, Bát Đường chủ?”.
Mai Hoa tái
mặt, chợt tỏa sát khí. Nàng nắm chặt song đao trong tay, gương mặt mang
theo đau thương và căm hận, “Quả nhiên là ngươi! Giết tam tỷ, phái người hãm hại hôn thê của Huyền Sinh, cướp Song Tịnh ở Thất Thạch môn…”.
“Cái gì?”, Huyền Sinh kinh ngạc, “Là ngươi?”.
Quay đầu lại, Song Tịnh vẫn bình tĩnh nhìn đối phương, ánh mắt lạnh nhạt: “Bảo chủ Phi Ưng bảo, Tập Vân rốt cuộc là ai?”.
Hoa Vô Song khẽ ngửa đầu, con ngươi phong lưu mệt mỏi chợt lóe: “Xem ra Môn chủ Thất Thạch môn cũng sớm biết chuyện này?”.
“Chỉ nghi
ngờ thôi”, Diệp Song Tịnh mặt trắng bệch thoát khỏi sự che chở của Huyền Sinh, bước về phía trước một bước, “Ở Kiếm Nhu sơn trang ta đọc được
ghi chép của Thái Nhẫn… Ba năm trước có một tên thần thâu rời khỏi Kiếm
Nhu sơn trang, chẳng biết đi đâu, nghe nói hắn thân thủ nhanh nhẹn,
khinh công rất cao, rất giống với tên tùy tùng của Huyền Sinh lúc đến
Thất Thạch môn. Ta nghĩ, hắn chính là Lục Trà. Bởi vì vị trí của Bán
Nguyệt thành rất thần bí, ngươi không có cách nào giữ liên lạc thường
xuyên với hắn, mà sau mấy năm, hắn lại nói với ngươi rằng bên cạnh Huyền Sinh không có tung tích của Bán Nguyệt La Anh, Huyền Sinh lại chẳng nhớ gì nữa… Cho nên, ngươi không có cách nào khác ngoại trừ khiến Huyền
Sinh phải rời thành một lần nữa”.
“Trong Tàng
Thư các của Kiếm Nhu sơn trang có ghi chép của tất cả những người tới
bái phỏng, nhưng trong những bản ghi chép một năm qua có vài trang bị xé đi, mấy tờ cuối cùng vừa hay là lúc chúng ta gặp Mai Hoa. Nói vậy,
những trang đó là Tập Tuyền viết. Nàng hẳn là sau khi biết ở Kiếm Nhu
sơn trang không có Bán Nguyệt La Anh và Tỏa Tâm Đồng Kính đã tới Hải
Đường đường ở Bắc Mạc mua tin tức phải không?”. Song Tịnh lại bước thêm
một bước, tỉnh táo nhìn Hoa Vô Song: “Nhưng Lâm Hải Đường biết nơi này
lợi hại, hơn nữa không muốn Phi Ưng bảo đoạt được bảo tàng của Thiên
Hiệp lâu… Cho nên…”.
“Nên giết tam tỷ ta ư?”, Mai Hoa run rẩy nói, bực tức nhìn về Trang chủ Kiếm Nhu sơn trang: “Là ngươi bảo nàng giết tam tỷ ta?”.
“Ta không
bảo nàng làm vậy…”, Hoa Vô Song cười lạnh lùng, nhàn nhã bước về phía
trước như tản bộ, “Tập Tuyền giết người hay làm gì đều là quyết định của nàng ta, ta chỉ âm thầm chỉ thị một chút, cho nàng ta biết bảo tàng của Thiên Hiệp lâu có ích gì đối với Phi Ưng bảo mà thôi”.
“Vì sao?”,
Song Tịnh cau mày, cẩn thận nhìn hắn, dường như muốn nghiên cứu thật kỹ, lát sau bất giác hỏi: “Hoa Vô Song, ngươi rốt cuộc là ai?”.
“À…”, Hoa Vô Song hé nụ cười, “Cuối cùng cũng hỏi đến trọng điểm”.
Hắn tiến về phía trước một bước, đi ra khỏi bóng tối.
Ánh nắng sớm rơi đầy trên mặt hắn, chiếu ra một con người khác.
Vẻ cợt nhả
quen thuộc và nụ cười hài hước đã không còn, dáng vẻ dịu dàng nho nhã
cũng mất tăm. Trước kia cảm thấy người này và Đỗ Triệt Thủy khá giống
nhau, đều có nụ cười xán lạn, đôi mắt sáng ngời, suốt ngày đùa giỡn ầm
ĩ, chẳng lúc nào đứng đắn cho nổi, thậm chí lúc nghiêm túc vẫn còn cười. Nhưng bây giờ, hắn dường như biến thành một người khác.
Hơi thở lạnh băng tỏa ra từ hắn, ánh mắt bén nhọn thấu xương, dường như sát khí bị
đè nén bao lâu đều ào ào trào ra lúc này, bầu không khí cũng theo bước
chân hắn mà ngưng đọng. Áp lực bức tới, Huyền Sinh lại che chắn cho Song Tịnh ở phía sau, một tay đặt trên thân kiếm, chuẩn bị nghênh chiến bất
cứ lúc nào.
“Ta là…”, Hoa Vô Song khẽ ngẩng đầu, khóe miệng có nụ cười tàn khốc, “Bảo chủ đời thứ mười một của Phi Ưng bảo”.
“Cái gì?”, mọi người kinh hô, chỉ có Kinh Phiến tức giận nhìn hắn, giơ mu bàn tay lau vết máu trên miệng.
“Vô liêm sỉ…”, nàng chậm rãi nói, nghiến răng nghiến lợi mới đứng dậy được, “Nếu vậy, Trang chủ của chúng ta ở đâu?”.
“À…”, Hoa Vô Song đi tới gần nàng, chầm chậm cúi người, nhẹ nói: “Trang chủ của
ngươi vẫn ở bên trong sơn trang… Chỉ là, bị ta nhốt, phải làm thư
đồng!”.
“Là… Là Thái Nhẫn ư?”, ai nấy kinh ngạc, chợt nhớ lại thân ảnh nhỏ gầy trong sơn động âm u kia.
Thì ra là,
Hoa Vô Song là con thứ của Bảo chủ Phi Ưng bảo đời trước, là con thiếp
thất, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Tập Vân, Tập Tinh. Hắn từ nhỏ
được Nhậm Trang chủ Kiếm Nhu sơn trang đời trước thu làm đồ đệ, cũng
không ở Phi Ưng bảo bao lâu. Mà tất cả mọi người trong Kiếm Nhu sơn
trang, bao gồm các trưởng bối, đều coi hắn như người nhà. Nếu không phải Bảo chủ đời trước chọn hắn làm Bảo chủ mới, có lẽ hắn sẽ sống cả đời
này ở Kiếm Nhu sơn trang. Làm một tên trộm vui vẻ còn hơn làm một Nhị
công tử ẩn mình.
Bảo chủ đời
trước của Phi Ưng bảo là Tô Mật Tam, đám người Song Tịnh biết, là một
hán tử hào sảng hiền hòa nghĩa hiệp, hay bênh vực kẻ yếu, tận tâm, dũng
mãnh mà quyết đoán, mặc dù không câu nệ tiểu tiết, thi thoảng hay nói
lời thô tục, yêu rượu như mạng, nhưng cũng là hiệp nghĩa một đời. Chọn
người thừa kế, chắc chắn không qua loa. Khi đó, Tập Vân còn nhỏ, lại
bệnh tật quấn thân; Tập Tinh dù một lòng hướng võ, nhưng chẳng có mấy
thiên phú về phương diện tổ chức bang phái, chỉ say mê võ nghệ; đứa con
thứ ở Kiếm Nhu sơn trang lại làm nên không ít thành tích, Tô Mật Tam dù
không muốn nhưng vẫn triệu hắn về, cho hắn kế nghiệp.
Nhưng Hoa Vô Song cũng biết, nội đấu ở Phi Ưng bảo đã xảy ra kịch liệt, phụ thân chỉ vì quanh năm say rượu nên không nhận ra mà thôi. Tô Mật Tam vừa chết,
mọi người tất nhiên sẽ không phục vị Bảo chủ không biết từ đâu mà ra
này. Tập Tuyền không phục, các tiền bối chức cao vọng trọng không phục,
chỉ e đệ tử phía dưới cũng không phục.
Như vậy,
phải lập kế. Tập Tinh yêu võ như mạng, để đạt được tuyệt thế võ công
nhất định sẽ tẩu hỏa nhập ma, Tập Vân không gánh nổi sứ mệnh chấn hưng
bang phái, ắt phải phối hợp với hắn. Đến lúc đó, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Tập Vân đánh không lại đám người Song Tịnh, bát tiên cũng
không phải đối thủ của Huyền Sinh hay Triệt Thủy, cho dù có Bán Nguyệt
thành kẹp ở giữa cũng không phải vấn đề gì lớn. Còn hắn, khiến Tập Vân
chết, bát tiên bị phế, lúc phần lớn đệ tử Phi Ưng bảo bỏ mạng, hắn sẽ
ngồi vững vàng tại vị Bảo chủ, thống nhất Kiếm Nhu sơn trang và Phi Ưng
bảo.
Chỉ là, hắn không ngờ rằng, giữa đường gặp phải một vị Bất Bại nữ hiệp ẩn cư đã lâu tái xuất.
Hắn vốn muốn chung đường với đám người Song Tịnh, cùng chung tay đánh bại Phi Ưng
bảo, sau đó tự tiết lộ thân phận, vạn bất đắc dĩ gánh trách nhiệm gây
dựng lại Phi Ưng bảo. Nhưng hiện tại “quân địch” có Phù Bình, bên này
lại chỉ có Lâm Mai Hoa trọng thương, Huyền Sinh toàn thân tê dại. Chuyện phát triển tới mức hắn mất đi khả năng khống chế, hắn không thể để Tập
Tuyền đoạt được bảo tàng của Thiên Hiệp lâu trước.
“Đồ vô liêm
sỉ!”, Kinh Phiến bỗng bay lên, tay quất roi thẳng về trước, hai mắt rưng rưng: “Thiếu sư phụ tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại là kẻ vong ân
phụ nghĩa!”. Nàng vừa nói vừa vung vũ khí trong tay, chiếc roi linh hoạt quét qua quét lại.
Hoa Vô Song
không ngụy biện, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, hai tay chắp sau lưng né tránh
đòn công kích của nàng. Đám người Song Tịnh nhìn lại, thấy ánh mắt hắn
lạnh nhạt, mang theo vẻ cưng chiều, như thể đang nhẫn nhịn đối phương vô lý náo loạn vậy.
“Ta tin
tưởng ngươi!”, giọng nói đay nghiến của Kinh Phiến vang lên trong gió.
Nàng giơ tay phải, chiếc roi màu bạc lập tức nổi một trận cuồng phong.
Nàng bước về trước, chiếc roi cuốn lấy lá, cỏ xung quanh tạo thành một
vòng xoáy lớn, vây quanh nàng và Hoa Vô Song. “Vút” một tiếng, nàng quất roi xuống đất, đồng thời mượn lực nhảy lên thật cao, gắng sức quất tới
trước mặt đối phương. Hoa Vô Song vươn tay trái ra nắm chắc đầu roi,
tung thật mạnh, định khiến Kinh Phiến ngã xuống, nhưng nào ngờ nàng lại
giẫm lên chiếc roi lao về trước, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt Hoa Vô
Song, tung một chưởng mạnh mẽ đánh về phía mặt hắn!
Hoa Vô Song
nghiêng người, trách được chiêu của Kinh Phiến, nhưng tay trái vẫn bị
roi cuốn nên không cách xa nàng được! Lúc này, Kinh Phiến co người xoay
tròn, chẳng biết từ lúc nào đã vọt đến sau lưng hắn, nháy mắt lại ở bên
trái, bên phải, lát sau, toàn thân hắn đã bị roi cuốn. Kinh Phiến quát
một tiếng lớn, gắng sức tung, Hoa Vô Song bị quăng đi. Ở giữa không
trung, bên tai là tiếng gió vù vù, hắn chỉ thấy một luồng sáng lóe lên,
sau đó chân, đầu gối, eo, bụng, dạ dày, ngực, bả vai đau điếng, chưa kịp phản ứng đã rơi xuống! Bộp một tiếng rơi trên mặt đất.
Nhưng đâu ngờ chỉ chớp mắt, Hoa Vô Song đã vọt tới trước mặt nàng!
“!”, Kinh Phiến trợn mắt nhìn nụ cười nhạt quen thuộc, bất giác hoảng hốt.
Trang chủ…
Trước ngực đột nhiên đau nhói, nàng bị một chưởng đánh bay, rơi vào trong đám phế tích phía xa, mặt đầy máu.
“A!”.
“Kinh
Phiến!”, đám người Song Tịnh kinh hô, Mai Hoa định đi tới đỡ nàng dậy,
nhưng không dám rời khỏi Triệt Thủy, bỗng tiến thoái lưỡng nan.
Hoa Vô Song
đứng ở xa, lẳng lặng nhìn nàng, gương mặt lạnh tanh: “Nếu Phù Bình nữ
hiệp đã đặt ra thử thách, vậy ba ngày sau, ta cũng sẽ chờ chư vị bên bờ
Uyên Tuyền. Hy vọng… các vị có thể sống đến lúc đó”. Hắn lạnh nhạt nói,
ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nghiêng khiến người ta có cảm giác hắn
không phải là kẻ đứng phía sau giật dây.
Hắn liếc Kinh Phiến đang gắng bò dậy rồi xoay người đi.
“Chờ đã…!”, Mai Hoa kêu lên, định hỏi gì đó, nhưng đã không thấy hắn đâu nữa.
“Kinh
Phiến!”, Song Tịnh chạy về phía nàng, nhưng thể lực còn chưa hồi phục
nên suýt nữa ngã ra đất. Huyền Sinh đỡ nàng, cử động đôi chân tê dại đưa nàng tới.
Đến gần, chỉ thấy Kinh Phiến đang dần gượng dậy, bên ngoài mặt nạ đều là máu. Nàng
đưa tay gạt máu nhìn sang, Hoa Vô Song đã đi từ lâu. Nàng hé miệng định
nói, lại phun ra một búng máu.
“Kinh
Phiến!”, mọi người kinh hãi, Mai Hoa vội vàng để Huyền Sinh đỡ Triệt
Thủy, còn bản thân ngồi xuống phía sau Kinh Phiến, giúp nàng ổn định tâm mạch.
“Chúng ta
tìm nơi nghỉ ngơi đã…”, Huyền Sinh ôm Triệt Thủy dậy, nhưng toàn thân
vẫn có cảm giác tê dại, cắn răng nhìn xung quanh.
“Tạm thời sẽ không có ai tới”. Song Tịnh bình tĩnh nói, “Sư phụ hẳn đã báo cho đối
phương, bọn họ sẽ chờ chúng ta ở các trạm gác. Chúng ta nghỉ ngơi ở đây
cũng được”.
“Ừ, ta đi đốt lửa…”. Huyền Sinh gật đầu, cẩn thận đặt Triệt Thủy xuống, lo lắng nhìn nàng: “Song Tịnh, nàng khỏe chứ?”.
“Không sao,
huynh đi mau về mau”. Thất Thạch Môn chủ đáp, để hắn khoác thêm áo cho
mình, chăm chú nhìn Kinh Phiến và Mai Hoa, thấy cả hai đều trọng thương
thì bất giác kéo áo choàng xuống, chuẩn bị băng bó vết thương cho họ và
mình. Nàng đột nhiên nhớ ra gì đó, bất giác quay đầu gọi: “Huyền Sinh,
huynh có biết phụ thân huynh khi hành tẩu giang hồ lấy biệt hiệu là gì
không?”.
Huyền Sinh nghe vậy thì cau mày trầm tư, lát sau nói: “Hình như là… Sở Dạ?”.
“Sở Dạ?”,
nếu không phải còn đang ổn định tâm mạch cho Kinh Phiến, Mai Hoa có lẽ
đã nhảy lên rồi, “Sở Dạ không phải là người duy nhất được Phù Bình coi
là đối thủ ư? Người này mười sáu năm trước chẳng phải đã mỉm cười ra đi
dưới kiếm nàng sao?”.
“Cái gì?”, Huyền Sinh nhíu mày, lắc đầu nói: “Có lẽ không phải là cùng một người”.
“… Thật vậy sao?”, Song Tịnh như có điều suy nghĩ, lại nhìn Huyền Sinh, “Phụ thân huynh sao lại rời Bán Nguyệt thành?”.
“Ta không biết”, Nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành lạnh nhạt nói, “Từ lúc ba tuổi ta đã không còn thấy ông”.
“Thật à?”, Song Tịnh thở dài, không nói gì nữa.
Chợt nhớ lại một đoạn ký ức xưa.
Đó là lúc cuối thu, nàng và sư phụ ngồi bên trong căn nhà gỗ nơi rừng trúc, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
“Đời này, ta suýt chút nữa đã thua một người”, Phù Bình nhìn chén trà bay hơi, nhấp một ngụm, cười nói.
“Hả?”, nàng tu hành chưa xong, nghe vậy xém đánh đổ cái chén, trợn tròn hai mắt: “Ai vậy?”.
“Là Sở Dạ”, Bất Bại nữ hiệp trả lời, sau đó không nói gì nữa.
Song Tịnh
nhớ, lúc đó mặc dù gương mặt sư phụ rất điềm nhiên, tâm thái nhàn nhã,
nhưng nàng nhìn rõ được vẻ tiếc hận xẹt qua trong đôi mắt sư phụ.
Sau đó Phù Bình nhẹ nhàng thở dài, nhỏ giọng nói:
“Nếu như lúc ấy thua hắn thì tốt”.
Song Tịnh
ngẩng lên, thấy Kinh Phiến đã bất tỉnh, Mai Hoa cẩn thận xử lý vết
thương giúp Triệt Thủy, Huyền Sinh ôm một vài cành khô chầm chậm đi tới.
Nàng bất giác nắm chặt tay.
Thoắt cái gió lớn điên cuồng, chung quanh cỏ cây hoa lá đều bị cuốn lên không trung.
Sơn vũ dục lai, phong mãn lâu*.
*Trích trong bài “Hàm Dương thành đông lâu” (Lầu phía đông thành Hàm Dương) của Hứa Hồn.