Nguyệt Mãn Không Sơn Hoa Mãn Thiên

Quyển 1 - Chương 64: Đại bàng bay lên. Như diều gặp gió chín vạn dặm (2)



“Ưm…” Lúc này bên cạnh vang lên một tiếng rên, mọi người nhìn sang, thì ra là Triệt Thủy dần dần tỉnh lại, nhất thời cả đám người đều nhào đến.

“Lâu chủ!”

“A Triệt!”

Triệt Thủy nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là mặt và đầu bên trái đau đến dữ dội. Khe khẽ mở mắt liền gặp ánh nắng sáng chói, muốn đưa tay che đi lại cảm thấy không có ít sức lực nào. Vừa mới nhíu mày một cái đã có người chắn ánh mặt trời cho hắn, vài giọt nước trong suốt rơi trên môi hắn, có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ hắn lên bón mấy ngụm nước. Cảm giác khoan khoái truyền thẳng đến dạ dày, quả nhiên dễ chịu hơn rất nhiều.

“…?” Cuối cùng miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy ba cái đầu đều chụm lại ở phía trên nhìn hắn.

“A Triệt? Huynh vẫn ổn chứ?” Song Tịnh thấy hắn rốt cuộc đã tập trung tiêu cự mới vội vàng hỏi.

“Không lẽ đầu óc bị đụng đến hỏng rồi ư?” Mai Hoa dựng lông mày nhìn hắn tỉ mẩn hỏi.

“Không phải nói là không đập trúng sao?” Huyền Sinh cau mày: “Chắc không có gì đáng ngại?”

“Chỉ là một cú cuối cùng không đụng trúng thôi nhỉ?” Mai Hoa liếc hắn một cái: “Mấy cái lúc trước đều là đập vào kêu ầm ầm đó!”

“… Ầm ĩ chết đi được”. Triệt Thủy thấp giọng nói, vươn tay chống người ngồi dậy, nhưng Huyền Sinh đã đỡ hắn lên, để hắn tựa vào người mình.

Liếc nhanh một cái, chỉ thấy Huyền Sinh ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và bên ngoài có chút tiều tụy thì không có vết thương nào khác; Mai Hoa thì đều là vết thương ngoài da, miệng vết thương trên trán đã được băng bó qua loa, trên mặt dính ít bụi và vết bẩn, tay áo cũng bị xé nát.

Hắn vội vàng xoay đầu nhìn Song Tịnh đã lâu ngày không gặp, đối phương cũng đang lo lắng nhìn hắn, gương mặt trắng bệch gầy đi rất nhiều, y phục cũng đã lấm lem không có lấy một chỗ sạch sẽ, nhưng nhìn thì không thấy bất cứ vết thương nào, cho nên nỗi lo lắng treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

“A Triệt?” Song Tịnh thấy hắn ngây ngốc nhìn mình, bất giác khua khua tay, vẫn có chút lo lắng: “Thực sự không có chuyện gì chứ?”

“À…” Triệt Thủy hoàn hồn, chợt thở phào nhẹ nhõm, lập tức dựa vào người Huyền Sinh, bụm mặt cười: “Thiệt là…” Hắn đưa tay che mắt, nụ cười càng lúc càng lớn: “Ha ha ha ha, làm ta sợ muốn chết… hai người các ngươi… đúng là… ta còn tưởng rằng… còn tưởng rằng…”

Còn tưởng rằng sẽ lại phải đón nhận nỗi tuyệt vọng điên cuồng giống năm năm trước kia. Cho nên mới có ý nghĩ như vậy. Thà chết cũng không muốn nhìn thấy mất đi người nào nữa.

“A Triệt...” Song Tịnh thở dài như trút được gánh nặng, vỗ vỗ vai hắn, bàn tay khi chạm vào hắn hơi hơi đờ ra.

Chính là bờ vai này.

Bờ vai có nhiệt độ ấm áp.

Bờ vai vô cùng quen thuộc năm năm nay, bất kể lúc nào cũng là nơi để nàng trốn tránh.

Hồi ức mấy năm ào ào ập tới.

Hắn quỳ ở trước mộ Thiên Sa khóc ra máu, tay kéo lấy nàng bị trọng bệnh mà không ngừng nói xin lỗi nàng. Hắn đỡ nàng, dạy nàng đi từng bước, dạy nàng từ từ khôi phục. Khi buồn phiền cùng nàng uống rượu, khi cô đơn thì thổi sáo cho nàng nghe, khi trời đẹp thì thả diều cho nàng ngắm, khi trời mưa thì từ ngàn dặm xa xôi đi tìm lá trà nàng ưa thích mang đến cùng nàng nghe mưa. Người ấy, thấy nàng khôi phục thì vui vẻ hơn bất kì ai khác, thấy nàng đau lòng thì áy náy đau lòng hơn bất kì người nào.

Nàng chớp một cái, giọt nước mắt vô thức rơi xuống.

Cảm giác đau đớn và an toàn lớn hơn gấp mấy vạn lần ào đến.

Áy náy, đau lòng, bi thương, tuyệt vọng, sợ hãi, tất cả gào thét xông tới cuồn cuộn nuốt lấy nàng.

“A Triệt…” Khi nói ngay cả môi cũng run rẩy, nàng sợ hãi túm lấy tay hắn, cảm giác an toàn rất đỗi quen thuộc mang theo độ ấm từ Triệt Thủy truyền đến, nàng mở miệng, hồi lâu mới nói: “…Muội…”

“?” Triệt Thủy ngẩng đầu lên, chỉ thấy nước mắt Song Tịnh từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng không muốn để hắn thấy vẻ đau xót của mình, cho nên bụm chặt miệng giống như một đứa trẻ, lại không biết làm sao để ngăn dòng nước mắt.

Trọng Trọng lâu lâu chủ nhất thời luống cuống, trợn mắt há mồm, tay chân lóng ngóng: “Sao… sao vậy? Huynh… huynh không sao mà, Tiểu Tịnh, huynh thật sự không sao, muội muội muội muội… muội đừng khóc nữa!” Chột dạ nhìn Huyền Sinh một cái, hắn thực sự sợ thương thế còn chưa khỏi thì bị nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành đả thương lần nữa.

“… Thực xin lỗi…” Song Tịnh ôm mặt hồi lâu, lúc này mới e dè nói.

Nỗi đau lòng và dè dặt trong lời ấy khiến miệng vết thương của Triệt Thủy cũng nóng rực, nhói lên.

Song Tịnh nhìn hắn, sự chua xót và day dứt gần như bao trùm lấy nàng.

Thật xin lỗi, thực ra bây giờ muội mới biết được, năm năm nay huynh cũng rất khổ sở.

Thật xin lỗi, lần nào huynh cũng bị thương.

Thật xin lỗi, nếu như không phải vì bản thân muốn tìm ra chân tướng mà bị bắt, huynh sẽ không phải chịu đau đớn lớn như vậy.

Thật xin lội, kỳ thực muội cũng rất sợ. Sợ mất đi Huyền Sinh, sợ cái chết, sợ thấy huynh hay bất kì ai khác bị tổn thương.

Triệt Thủy, thực ra muội cũng nhớ chính muội trước kia hơn ai hết, người từng hô hào quanh năm suốt tháng, bởi vì như vậy muội mới có đủ dũng cảm. Độc của huynh, muội nhất định sẽ giải được, chúng ta nhất định sẽ sống sót đi ra khỏi nơi này… Hiện tại muội thực sự không chắc chắn như vậy, cho nên, thật xin lỗi, càng làm huynh rơi vào khốn cảnh.

Nàng không nói nên lời, chỉ có thể nắm chặt tay áo Triệt Thủy, chặt đến mức các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Mọi người không nói, đều lặng im nhìn Song Tịnh nức nở và Triệt Thủy mặt đầy kinh ngạc bi thương. Không khí nặng nề khiến người ta không cách nào mở miệng nói chút gì đó khích lệ lòng người.

Mai Hoa lẳng lặng mà nhìn bóng ba người, chợt cảm giác được đây là một mặt của họ mà nàng chưa từng thấy. Những giọt nước mắt và đau đớn phải trả giá đằng sau ánh hào quang giống như bóng ma đen tối ngã dưới đất, bởi vì bị ánh mặt trời chói lóa che phủ, cho nên không thể nhìn thấy rõ, mà một khi đã nhìn thấy, lại là sự nặng nề sâu không thấy đáy.

Triệt Thủy lặng im nghe Song Tịnh kể về những chuyện đã xảy ra trong lúc hắn hôn mê, Huyền Sinh ở bên cạnh thì lạnh lùng bổ sung vài câu, thỉnh thoảng nắm chặt tay, gương mặt mang theo áy náy nhìn hắn.

“Xin lỗi, lâu chủ… Nếu như lúc đầu ta biết…” Cuối cùng nhị thiếu chủ Bán Nguyệt thành cũng chỉ có thể nói như vậy.

“A… Thì ra là như vậy sao? Ta… trúng độc hả?” Một lúc sau, Triệt Thủy mới chớp mắt nhìn mọi người vẫn đang lặng im, hỏi: “Thì… như vậy? Nếu như không thể đánh bại nữ hiệp Phù Bình trong ba ngày… ta sẽ chết?”

“Sẽ không đâu!” Song Tịnh đột nhiên lớn tiếng nói: “Muội sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!” Nàng nắm chặt tay Triệt Thủy: “Chúng ta sẽ sống sót ra ngoài… Trở về, một người cũng không thiếu, không tổn thất… A Triệt… Huynh còn nhớ lời trước kia huynh từng nói với muội không? Khi muội định…” Tự tử?

Triệt Thủy sửng sốt, một câu phá tan màn khói mù mịt trong hồi ức, hiện lên rõ ràng.

“Một ngày nào đó, chúng ta sẽ mỉm cười nhớ lại đắng cay bây giờ”.

Đó cũng là một ngày mây khói mênh mang, nam tử luôn mang theo nụ cười sáng ngời trước mắt này ôm lấy Song Tịnh, nước mắt như suối trào.

Nói, với nàng, cũng là với chính mình, từ nay về sau, câu nói này trở thành câu thần chú của hai người họ, luôn luôn ở bên nhắc nhở bọn họ phải sống.

Sống sót, bất luận như thế nào cũng phải sống sót.

Huyền Sinh sẽ trở về, ta cũng sẽ có một ngày, gặp lại Thiên Sa. Không thể để mất cơ hội như vậy.

“Song Tịnh…” Triệt Thủy thở dài, nhìn đứa trẻ mặt đầy nước mắt và bụi bẩn, chợt bật cười, vỗ vỗ đầu nàng: “Chẳng qua là trúng độc thôi, muội lo lắng gì chứ? Chúng ta đương nhiên sẽ ra ngoài.”

“Hả?” Song Tịnh ngây người, vô thức đáp lại.

“Đúng vậy…” Triệt Thủy nhún vai: “Chỉ là trúng độc thôi mà, Tiểu Tịnh. Từ khi bắt đầu rời khỏi sư phụ, muội trúng độc bao nhiêu lần rồi? Lại có bao nhiêu lần bị người ta đánh suýt mất mạng, đến cuối cùng vẫn sống, không phải sao?” Hắn bày ra vẻ mặt đầy khó hiểu nhìn nàng: “Tình huống xấu nhất là gì hả? Huyền Sinh mất trí nhớ? Thiên Sa đi mãi mãi không về? Có kết cục xấu hơn kết cục của năm năm trước sao?”

Song Tịnh ngẩn người, ngây ngốc nhìn khuôn mặt Triệt Thủy.

“Chúng ta là ai chứ, là Đỗ Triệt Thủy của Trọng Trọng lâu và Diệp Song Tịnh của Thất Thạch môn đấy.” Triệt Thủy duỗi lưng một cái, lại lập tức bị đau đến nhe răng méo miệng, hắn eo éo một hồi mới cười nói: “Tiểu Tịnh, muội không phải đã từng nói, ‘Cho đến khi chúng ta tự thừa nhận rằng mình thất bại thì mọi thất bại cũng chỉ là tạm thời’ sao? Năm năm trước chúng ta cũng không tính là bị đánh ngã, cho nên… đến bây giờ, chúng ta còn chưa bại bởi bất kì kẻ nào”. Hắn chớp chớp mắt với Mai Hoa và Huyền Sinh, cười đầy ẩn ý: “Còn có Huyền Sinh của Bán Nguyệt thành và Mai Hoa của Thiên Hạ quán, còn có...” Quay đầu nhìn lại: “Cái… người này là? Miêu nữ của Kiếm Nhu sơn trang?”

“Cho nên… ứng chiến đi, chúng ta sẽ sống sót.”

“A Triệt...” Song Tịnh lẩm bẩm, lại vẫn im lặng.

“Đúng thế!” Lúc này Mai Hoa bỗng dưng đứng dậy, chỉ vào Song Tịnh cả giận nói: “Ngươi đừng có mà dài dòng nữa! Có quyết đấu hay không! Tại sao chưa bắt đầu đã cảm giác mình và mọi người sẽ đồng quy vu tận, hả?! Chưa thử đã nghĩ đến thất bại, vậy thì không cần đấu ngươi cũng đã thua rồi!” Nàng bước lên một bước, đầu ngón tay chỉ vào chóp mũi Thất Thạch môn môn chủ: “Ngươi quên dũng khí khi ở trên lôi đài của Phong Đái các trước kia rồi sao? Khi đó ngươi cũng mới vừa ra giang hồ kia mà? Sao lại không sợ chứ? Khi đó ta cũng nghĩ ngươi cùng lúc phải đối mặt với ba đối thủ chắc chắn sẽ chết, nhưng ngươi vẫn còn sống thật tốt đến hiện tại, không phải sao?!” Nàng nhíu chặt chân mày: “Ngươi muốn chết thì cứ tự nhiên, bản cô nương còn muốn sống thật lâu, đi Giang Nam chèo thuyền uống rượu ngon nữa!”

“Theo ta thấy, cơ hội Tiểu Tịnh sống sót trong kiếp nạn lần này còn lớn hơn ngươi và ta”, Triệt Thủy nhướn mày lạnh lùng nói.

“Này! Đỗ Triệt Thủy, ngươi không nói không ai bảo ngươi bị câm!”

“Ầm ĩ chết đi được, ngươi hung dữ như thế làm gì, ta đây thân thể suy yếu, không nhìn thấy sao? Ngươi đối xử với người bị thương như vậy hả?”

“Hừ, ta thấy tinh thần ngươi vẫn rất tốt đó chứ, mới vừa rồi không phải còn rất sung sức nói mấy lời nhảm nhí sao?”

“Đó không phải là nhảm nhí, ta đang cổ vũ lòng người ngươi hiểu không? Là Cổ – Vũ – Lòng – Người đó!”

“Chưa từng thấy loại bệnh nhân nào vừa mới tỉnh dậy đã lắm điều như ngươi, ngươi cứ nằm im đi!”

“Song Tịnh…” Huyền Sinh hoàn toàn không đếm xỉa đến hai người lại bắt đầu cãi lộn kia, nhưng bởi vì thấy Triệt Thủy dần khôi phục vẻ lạc quan vốn có, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của môn chủ Thất Thạch môn, nhàn nhạt cười một tiếng: “Hãy làm bất cứ điều gì muội muốn làm, buông tay đánh cược một lần xem sao, huynh sẽ ở bên muội”.

“Ừm.” Song Tịnh quay sang nhìn hắn một, rốt cuộc nở nụ cười.

Nàng ngẩng đầu lên, ngoảnh lại thấy chân trời dần dần chìm bóng tối: “Muội biết. Đây chỉ là… một bài kiểm tra của sư phụ mà thôi.”

Theo dòng thời gian chảy trôi, Huyền Sinh xuyên qua sự đợi chờ và bóng tối mà một lần nữa đứng phía sau nàng, còn có Triệt Thủy và Mai Hoa ở bên cạnh cãi nhau um lên như không có chuyện gì xảy ra, bất chợt toàn thân đều là dũng khí.

Mấy năm nay, ta vẫn luôn ở thế giới hỗn độn, xiêu xiêu vẹo vẹo này tìm kiếm điều gì?

Nói không nhớ mong, không nghĩ đến, không hi vọng một lần nữa khôi phục lại vẻ huy hoàng trước kia là nói dối, nhưng chúng ta cũng đã không thể trở về, dù cho nỗ lực bao nhiêu, phấn đấu gian khổ thế nào, cũng không thể trở về. Ta đã không còn là Diệp Song Tịnh trên tay cầm kiếm gỗ ở Phong Đái các đánh bại vô số cao thủ, Huyền Sinh cũng không còn là nhị thiếu chủ khí phách lẫm liệt, mà Triệt Thủy, sau khi trải qua việc mất đi Thiên Sa, vĩnh viễn sẽ không nở nụ cười vô tư như trước nữa.

Nhưng mà…

Nàng nhìn về phía chân trời.

Chiều tà buông xuống, ngàn sao tô điểm bầu trời.

Hoàng hôn và chạng vạng, chính là thời khắc cách xa bình minh và ánh sáng nhất.

Nhưng bình minh luôn sẽ đến. Ngày mai luôn sẽ đến.

Nhất định sẽ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.