“Ư…”. Triệt Thủy khẽ động đậy đầu ngón tay, ánh mặt trời chiếu
chói khiến hắn phải đưa tay che mắt lại, vừa tỉnh táo được một chút, đã
cảm thấy huyệt thái dương đau buốt, mở mắt định ngồi dậy, đầu lại đau
như muốn nứt ra, không tài nào dậy nổi.
“A Triệt, cảm thấy thế nào?”. Âm thanh điềm tĩnh quen thuộc vang lên, hắn ngẩng đầu,
gương mặt phóng đại của Mộ Dung Cẩn đã ở ngay trước mắt, bị dọa sợ tới
mức lập tức lùi người lại, chỉ nghe “ai ya” một tiếng, đụng phải Lâm Mai Hoa đang ở phía sau.
“Cẩn thận chút đi!”. Mai Hoa tức giận nói, nhưng vẫn đưa tay đỡ hắn dậy.
“Cẩn… Cẩn huynh… Sao huynh lại ở đây?”. Có phải Song Thanh tỷ tới tìm ta tính sổ không? A Triệt cảnh giác hỏi, trong lòng im lặng gào khóc, Tiểu Tịnh rõ ràng là bị bắt đi ở Thất Thạch Môn mà, tuyệt đối không phải do lỗi
của lâu chủ Trọng Trọng Lâu ta đâu!
Mộ Dung Cẩn chưa
trả lời hắn, cũng không nở nụ cười hồ ly giảo hoạt như ngày thường,
ngược lại, im lặng nghiêm túc bắt mạch cho hắn, lát sau mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai hắn: “Không sao, xem ra các ngươi đều chỉ bị trúng Huyễn
trận mà thôi, cũng may không có di chứng… nhưng là…”. Hắn có chút lo
lắng nhìn lâu chủ Trọng Trọng Lâu: “Trong cơ thể ngươi có kịch độc…”.
“A…”. Triệt Thủy gãi gãi đầu, cười hì hì: “Không phải là thứ mà Tiểu Tịnh nói đó sao? Thứ mà Bất bại nữ hiệp cho ta uống?”.
“Có thấy khó chịu không?”. Mộ Dung Cẩn cau mày hỏi. Thấy Triệt Thủy lắc
đầu, ánh mắt bỗng hiện lên một tia rét lạnh như băng: “Vậy mà còn có
người hạ Vĩnh Ngũ độc, thật là…”.
“Vĩnh Ngũ độc?”
Môn chủ Ngưng Sương Môn nghiêm túc gật đầu nói: “Theo lời Bất Bại nữ hiệp
nói, trong vòng ba ngày độc tính sẽ hoàn toàn phát tác, đến lúc đó, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi”.
“Mộ Dung môn chủ,
chẳng lẽ phải cầm chắc cái chết hay sao?!”. Bạch Vân mới vừa tỉnh lại,
nhịn không được, liêu xiêu vẹo vẹo tiến đến, kinh hoảng hỏi: “Lâu chủ
nhà ta chẳng lẽ…”. Không cứu được sao?!
“Nếu chết
được đã tốt…”. Mộ Dung Cẩn nhìn chằm chằm Triệt Thủy, nói: “Tác dụng của Vĩnh Ngũ độc, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, độc tính sẽ lan
tới não, khiến người ta gặp phải ảo giác, ta mới chỉ gặp qua ba người
trúng loại độc này, tất cả đều phát điên, cuối cùng cầu xin được chết
bởi tay kẻ khác”.
Nghe hắn nói thế, mọi người đều
trầm mặc, Bạch Vân và Cẩm Quan nhìn về phía chủ nhân nhà mình, thấy mặt
hắn cũng hơi biến sắc, nhưng thoáng cái liền khôi phục vẻ ung dung, bất
cần ngày thường, cười cười: “Không sao, các ngươi không cần lo lắng,
Tiểu Tịnh nhất định sẽ giúp ta lấy được thuốc giải. Muội ấy bây giờ
chẳng phải đã khôi phục bản lĩnh rồi đấy thôi?”.
“Sao có thể?”. Mộ Dung Cẩn nhíu mày lắc đầu: “Ta nghe Huyền Sinh nói qua,
dược thủy kia ta chưa từng thấy bao giờ, cũng không dám kết luận, nhưng
vừa nãy bắt mạch cho Song Tịnh, thương tích trong cơ thể tuy có giảm
bớt, nguyên khí cũng khôi phục không ít, nhưng cũng không phải là đã
hoàn toàn khỏe mạnh”. Hắn nhìn Song Tịnh phía xa: “Nhưng mà, dược thủy
này đúng là lợi hại… nội thương lúc trước của Tiểu Tịnh không hề nhẹ,
sống được đã là kỳ tích, dược thủy lần này mới chỉ thấm qua da đã hiệu
quả đến vậy, nếu uống vào, ngày muội ấy hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không
còn xa nữa đâu”.
Hắn lại quay sang Triệt Thủy: “Nhưng ta vẫn khuyên các ngươi không nên trông chờ vào muội ấy ra tay, năm năm chưa từng luyện võ, cho dù là tiên dược lợi hại hơn nữa cũng không thể
biến muội ấy trở lại thành Diệp Song Tịnh trước kia, nếu như cố tình
động thủ, cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn mà thôi, muốn giao
đấu lâu dài, là hoàn toàn không thể”.
Mọi người nghe
vậy, bất giác đều nhìn sang chỗ của môn chủ Thất Thạch Môn, chỉ thấy
Song Tịnh đang quỳ dưới đất, dùng tay áo của mình lau mặt cho An Hành, ở bên cạnh nàng, Kinh Phiến và Huyền Sinh cũng đang giúp Trữ Đô băng bó.
Bọn họ lúc này mới phát hiện ra hai người này đang bị trọng thương, mà
quang cảnh xung quanh cũng giống như vừa trải qua một trận quyết chiến,
khắp nơi đều là đất đá, cảm thấy kinh hãi, vội vàng đi tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?!”. Triệt Thủy kinh ngạc hỏi.
“Xem ra… ngoại trừ hai người họ ở bên ngoài, hôm qua chúng ta đều bị trúng
mê trận cả”. Kinh Phiến cau mày nói, vừa vén miệng vết thương của Trữ Đô lên, theo cách Mộ Dung Cẩn chỉ, cẩn thận rắc thuốc bột, miệng vết
thương máu thịt lẫn lộn lập tức chảy ra nước mủ, Trữ Đô đang mê man cũng không kìm được mà rên rỉ một tiếng, đầu rướn lên, rồi lại nặng nề ngất
đi.
“Kia là…?”. Cẩm Quan quan sát xung quanh nói, chỉ thấy bị vùi trong đống đá vụn, một kẻ thân hình quái dị đang nằm úp
sấp, cổ gập thành một đường cong méo mó, đang trừng mắt nhìn về phía xa, sắc mặt xanh mét, như đã chết từ lâu.
“Là một trong
Bát tiên”. Triệt Thủy nhìn thấy, giọng chợt lạnh đi, hắn hừ mạnh một
tiếng đi tới, nhìn kẻ nọ, bỗng cảm thấy chán ghét: “Sớm biết thế này,
lúc trước không nên hạ thủ lưu tình mới phải”.
“Xem
ra, nếu không nhờ hai người họ, chắc chúng ta đã sớm chết trong mê trận
này rồi”. Bạch Vân nhíu mày, cúi người nhìn xuống Trữ Đô mặt đầy máu me
và bụi bặm, đáy mắt hiện lên một tia thương xót.
Triệt Thủy nghe vậy, vội xoay người, lo lắng nhìn về phía Song Tịnh, thấy
nàng chỉ lặng im ngồi bên cạnh An Hành, sắc mặt lạnh nhạt, vẻ mặt điềm
tĩnh, thầm nghĩ không ổn rồi. Thất Thạch Môn trước nay đều rất bảo vệ
người trong nhà, Diệp Song Tịnh luôn coi trọng thủ hạ nhất, bây giờ chắc chắn đang giận tới cực điểm, ngược lại, gương mặt mất đi toàn bộ biểu
cảm.
“Tỷ phu nói bọn họ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, phải không?”. Song Tịnh bình tĩnh hỏi, hai mắt rũ xuống, vẫn nhìn An Hành.
“Ừm, đúng thế, tuy bị thương nặng, nhưng
cũng không phải chỗ hiểm, chỉ sợ sau này sẽ để lại di chứng…”. Mộ Dung
Cẩn trả lời, trong lòng bất giác cảm thấy thương tiếc: “An Hành cô nương còn đỡ, Trữ Đô cô nương ngược lại cần thời gian hồi phục dài hơn, bị
thương ở ngực, nếu muốn tập võ lại, thì phải cần ít nhất một năm rưỡi”.
Có lẽ đã không thể tập võ nữa. Hắn lặng lẽ đáp ở trong lòng.
“Các đệ tử của tỷ phu, chút nữa sẽ tới sao?”. Nàng đứng dậy, nhìn về phía xa hỏi.
“Ừ. Bọn họ xuống chân núi hái thuốc, một canh giờ sau sẽ quay lại”.
“Tốt rồi, chúng ta đi thôi”. Song Tịnh xoay người, hờ hững nói: “Hai người bọn họ trông cậy cả vào tỷ phu”.
“Được”.
“À?! Chờ một chút…”. Triệt Thủy bất giác vội vàng hỏi: “Tiểu Tịnh, như vậy có thể sao? Nếu kẻ địch lại tới nữa…”.
Song Tịnh nghe thế, quay đầu nhìn hắn, Triệt Thủy bỗng nhiên im bặt.
“Thời gian chỉ còn hai ngày. A Triệt, chúng ta đi thôi”. Cũng không đưa ra
bất kỳ lời giải thích nào, nàng chỉ quay đầu đi, lạnh nhạt nói.
“Tịnh…”. Huyền Sinh cũng thở dài, tiến lên vỗ vai nàng, lúc này mới phát hiện
nàng đang khẽ run, chợt cảm thấy xót xa, nắm lấy tay nàng: “Muốn ở lại
tới lúc người của Ngưng Sương Môn đến chữa cho Trữ Đô và An Hành cũng
được, rồi chúng ta lại tăng tốc lên đường là kịp thôi”.
“Không thể mạo hiểm”. Song Tịnh lắc đầu, cảm thấy hơi ấm của bàn tay hắn, cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, nàng dựa vào vai hắn, khẽ nói: “Chúng
ta không thể mạo hiểm, Huyền Sinh. Có tỷ phu ở đây muội rất an tâm,
chúng ta nhất định phải nhanh chóng đạt được mục đích”. Vì A Triệt, vì
An Hành, Trữ Đô, cũng là vì Thất Thạch Môn, Trọng Trọng Lâu, Thiên Hạ
Quán và Bán Nguyệt Thành, cả Kiếm Nhu sơn trang nữa, chúng ta đều phải
lấy lại công bằng cho bọn họ. Dù thế nào cũng không thể mạo hiểm.
Huyền Sinh nghe vậy, biết nàng một lòng muốn đuổi tới chỗ của Bất Bại nữ hiệp Phù Bình, cũng biết nàng không mong nỗ lực của hai thuộc hạ bị uổng
phí, liền gật đầu, dịu dàng nói: “Lên đây đi, ta cõng muội”.
Song Tịnh yên lặng gật đầu, cũng cúi người trèo lên lưng hắn, nhưng không
còn vẻ hưng phấn như ngày thường. Huyền Sinh cõng nàng lên, hai người
xoay mình lại nhìn Mộ Dung Cẩn.
“Vậy… muội đi trước đây, tỷ phu”. Song Tịnh nhìn qua An Hành và Trữ Đô, sau đó lại trịnh trọng nói với Mộ Dung Cẩn.
“Ừm, thật cẩn thận nhé, ta sẽ mau chóng thu xếp ổn thỏa cho hai cô nương ấy, sau đó sẽ dẫn người đuổi theo bọn muội”. Môn chủ Ngưng Sương Môn cũng
gật đầu nói, dường như nhớ ra điều gì đó, xoay đầu nhìn sang một hướng
khác: “Ả ta phải làm sao bây giờ?”. Hắn nhìn về phía Đại tiên đang chẳng rõ sống chết nằm cách đó không xa, hỏi.
“Tùy tỷ phu xử trí”. Song Tịnh cau mày quay đầu không nhìn nàng ta.
“Được, vậy thì… Cẩn thận nhé!”. Mộ Dung Cẩn cười nhạt một tiếng, nhìn bọn họ
ôm quyền nói: “Ta sẽ lập tức đuổi theo, mong là không cần đến ta phải ra tay”.
Mọi người trịnh trọng gật đầu, xách đồ của
mình lên, ánh mắt kính phục, cảm kích nhìn Trữ Đô và An Hành, sau đó đều xoay người rời đi. Một trận gió mạnh thổi qua, toàn bộ lá cây và đá vụn bị trận quyết chiến đêm qua tróc xuống lại ào ào bị cuốn lên, mọi người chớp mắt đã bay lên thật cao, lên xuống mấy bước, đảo mắt liền đã biến
mất trong rừng sâu xanh thẳm.
“Nhất định đều phải còn sống trở về nhé”. Mộ Dung Cẩn nhìn phía trước, lẩm bẩm nói.
Sâu sâu rừng xanh có gió mát, lá cây xào xạc phải tiếng đàn.
Nhóm người mau chóng xuyên qua rừng cây, nhìn con đường mòn trước mặt, vắt
ngang qua ngọn núi xanh biếc, xung quanh cũng là một vùng thảm cỏ biếc
xanh, bầu trời trên đầu từ quang chuyển râm, càng vào sâu trong cốc,
càng có thêm nhiều tầng mây mỏng bao quanh bọn họ, đi tiếp vào trong,
không khí ẩm thấp dính dính trên người, suối chảy từ trong khe đá, rêu
xanh ướt át, xung quanh đều là ẩm ướt. Thời tiết thay đổi, lúc lên đường bầu trời quang đãng, đến giữa trưa lại đã là mây đen đầy trời, mở đầu
cho một trận mưa gió nổi lên.
Dọc đường đi, Song Tịnh vẫn trầm mặc.
Huyền Sinh cõng nàng đi được một đoạn đường núi dài, thỉnh thoảng có chút lo lắng nhìn nàng.
Nàng lẳng lặng nằm ở trên lưng hắn, mặt áp vào vai của hắn, không nói một lời.
Hắn đang định lên tiếng, bỗng nhiên lại nghe thấy giọng của Mai Hoa.
“Dừng lại! Tất cả không được cử động!”.
Mọi người nghe vậy, lập tức dừng lại, Cẩm Quan ở phía sau dừng không kịp,
đụng vào lưng Bạch Vân, Bạch Vân bị đẩy lên trước, bổ nhào lên người
Kinh Phiến, may mà Kinh Phiến phản ứng cực nhanh, vội tránh sang trái
một bước, hai người phía sau lập tức ngã quay xuống đất, đều tức giận
rời khỏi đối phương.
Triệt Thủy đảo mắt xem thường, hoàn toàn không để ý tới hai thủ hạ, đi đến cạnh Mai Hoa: “Sao thế?”.
“Phía trước là vách đá”. Bát đường chủ của Thiên Hạ Quán nói, tiếp tục im
lặng lắng nghe: “Đi chậm thôi, ta sợ nơi này cũng có điều bất thường,
đến lúc đó dừng chân không được, ngã xuống thì xong đời”. Nói xong, bước lên trước dò đường.
Trời bắt đầu mưa, mưa bụi như tơ khói lượn lờ, đường ướt đầy bùn đất, núi đá phủ đầy rêu, phía trước
truyền đến không khí luân chuyển dưới vách núi, gió đuổi theo mưa, gào
thét đến từ nơi xa. Xung quanh, mây mù phủ trắng xóa, nhành cây trên mỏm đá đều có sương trắng mờ ảo lượn lờ vấn vít. Mọi người không dám lơ là, đều âm thầm nắm chặt vũ khí, cẩn thận mò mẫm đi về phía trước.
“A…!”. Mai Hoa đi phía trước bỗng cúi đầu kêu một tiếng, dừng lại.
Người phía sau vội đi lên, nhìn ra xa, chỉ thấy con đường phía trước đột ngột bị cắt đứt, vách núi hai bên cao tám nghìn thước, tạo thành một người
canh giữ quan ải, khí thế vạn người không thể khai thông. Dưới chân
chính là vách núi, thấp thoáng có thể thấy được bờ bên kia, vách núi hai bên dựng đứng, lởm chởm đá như bị đao khắc kiếm gọt mà hiểm trở bén
nhọn như vậy. Ở giữa là biển mây trắng xóa, giống như cây bông khổng lồ
trôi nổi, rộng lớn hùng vĩ, khí thế hào hùng, thật giống như biển mây
tiên sơn xa ngút ngàn, ngay cả bờ bên kia cũng nhìn không thấy. Mà từ
phía dưới, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước sông Giang Hà*
chảy xiết, vang lên ầm ầm, sóng đánh vào sườn núi cao vạn trượng, liền
biết sông Đông Lâm là từ đó chảy qua, bọn họ hẳn đã đi được nửa đường
rồi.
*Giang Hà là chính là sông Trường Giang và sông Hoàng Hà ở Trung Quốc.
“Đó là… Một sợi dây thừng?”. Song Tịnh bỗng chỉ tay nói, nheo mắt nhìn về nơi cách bọn họ mấy bước.
Những người khác cũng nhìn theo tầm mắt nàng, quả nhiên trông thấy một sợi
dây thừng to bằng bắp tay đang bị cột chặt trên một tảng đá, dẫn vào sâu trong biển mây trắng xóa.
“… Ta khinh…”. Triệt Thủy
nuốt nước miếng: “Thiên Hiệp Lâu này không thể nghĩ ra chiêu nào mới hơn à? Khắp nơi đều là cầu đứt, vách đá, bọn họ không thể lập bang phái ở
một nơi phong cảnh tuyệt đẹp hay sao?”.
“Chắc chắn chứ?”. Kinh Phiến thấy Mai Hoa tiến lên xem xét sợi dây kia, liền cũng tiến đến cạnh nàng, hỏi.
“Tảng đá kia… Chắc đã đứng đó cả trăm năm rồi”. Mai Hoa quan sát phía chân
tảng đá không hề thấp kia, nói: “Có điều sợi dây này… nhìn qua, còn rất
mới. Nói cách khác, chưa từng có ai dùng nó, từ chỗ này đi sang bờ đối
diện. Có lẽ đám người Bất bại nữ hiệp đã cột lên”.
“Nói vậy, phía bên dưới chính là cửa ải ư?”. Triệt Thủy nhếch mép cười một tiếng: “Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau đi thôi!”.
“Khoan đã, cứ phải kiểm tra trước đã”. Mai Hoa nhíu mày nói: “Nhìn hình dạng
vách núi đá này, cách chúng ta xa nhất, chính là vách đá đối diện, nhưng ngươi xem con sông này… Là hình lõm, nói cách khác…”. Nàng nhìn sang
vực đá hai bên, rất có thể có mai phục.
“Đối phương
là Phi Ưng Bảo, chắc chắn sẽ dùng tên, hoặc những vũ khí bắn từ tầm xa
khác”. Kinh Phiến cũng tới cạnh nàng, quan sát phía trước nói, nàng mấp
máy môi, rồi lại nhíu mày: “Nếu dùng tên, sẽ rất phiền toái, mấy người
chúng ta còn đỡ, nhưng Huyền Sinh phải cõng theo Song Tịnh…”.
“Không sao”. Mai Hoa lắc đầu: “Bọn ta đi trước, sau đó đến bọn họ, ngươi và A
Triệt đi cuối cùng là được, để Huyền Sinh và Song Tịnh đi ở giữa, nếu có gì bất trắc, cũng có thể bảo vệ bọn họ”.
“Ừ”. Kinh Phiến gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Cứ làm thế đi!”.
Mai Hoa chầm chậm đi trước, dùng mũi chân nhấn nhấn sợi dây kia, cảm thấy
chắc chắn rồi, lúc này mới lui lại mấy bước, chuẩn bị lấy đà, chỉ thấy
nàng dùng hết sức lao về phía trước, đến gần vách đá liền đạp mạnh lên
mặt đất, cả người bắn lên thật cao, tạo thành một đường cong trên không
trung, thoắt cái đã biến mất trong màn sương.
Huyền
Sinh đang muốn tiến lên, lại bị Lũng Dã vẫn luôn lặng lẽ theo sau bọn họ tranh trước, chỉ thấy cô nương tóc bạc kia không lùi lại lấy đà giống
như Mai Hoa, mà nhẹ nhàng như lông vũ lao về phía trước, trong chớp mắt, đã biến mất sau màn sương mù.
Song Tịnh không hề
nhíu mày, vỗ vỗ vai Huyền Sinh nói: “Chúng ta nhanh đuổi theo, đừng để
bị cách xa, đến lúc đó có gì bất trắc, không giúp nổi Mai Hoa… Nhé!”.
Nàng còn chưa dứt lời, Huyền Sinh đã nhảy lên thật cao, theo sát Bát
đường chủ; phía sau hai người bọn họ, Triệt Thủy và Kinh Phiến cũng gấp
rút đuổi theo.
Quả nhiên, chưa được nửa đường, đã
nghe vô số âm thanh gào thét tới gần, mọi người còn chưa kịp phản ứng,
đã nghe tiếng Song Tịnh quát lên: “Xông lên trước, chú ý đừng để sợi dây bị cắt đứt!”. Lời này nhắc nhở những người khác, tiếc rằng bọn họ đang ở sâu trong mây trắng, ngoại trừ một mảnh sương thì không nhìn thấy gì
khác.
Nhất thời, có thứ gì đó xé trời, vùn vụt bay tới!
Hỏa tiễn, xích sắt, chùy nhọn, vũ khí dày đặc từ xa bắn về phía bọn họ.
Mai Hoa cắn răng, đạp một cái vọt lên, trở mình trên không trung, vô số sợi bạc bắn ra xung quanh, nhưng chỉ có thể cản được một số vũ khí đang lao về phía bọn họ.
“Đáng ghét!”. Triệt Thủy cũng nhảy
lên, xòe quạt, tuy có tạo ra một trận gió lớn, nhưng vẫn chưa đủ ngăn
được toàn bộ ám khí đang từ bốn phía bay tới.
“Lên!”. Huyền Sinh thấy không ổn, chợt quát lớn, mọi người vội dốc toàn lực
xông lên, nhưng đã muộn, mũi tên, kiếm sắc đầy trời điên cuồng lao đến!
Thế nhưng, tất cả bọn chúng đều dừng lại giữa không trung.
Thời gian như ngừng lại.
Lá cây chập chờn, sương khói bồng bềnh, mũi tên và vũ khí đang xé gió lao
đến, ngay cả nước sông cuồn cuộn cách bọn họ phía xa cũng ngừng chảy.
Lũng Dã đứng phía trước Huyền Sinh và Song Tịnh.
Nàng kiễng mũi chân, tay phải giơ lên cao, áo choàng màu xanh thẳm giống như mảnh trời nhỏ theo gió tung bay, tóc trắng như tuyết, da thịt như
sương, con ngươi sâu hút không có một tia gợn sóng. Năm ngón tay nàng mở ra, chậm rãi giơ lên, tất cả vũ khí vây xung quanh người bọn họ đều
theo động tác của nàng mà chuyển phương hướng.
“Còn chờ gì nữa, xông lên đi!”. Song Tịnh đột nhiên hô.
Mọi người như bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy thời cơ, xông về phía trước.
Đột nhiên, Cẩm Quan đi sau cùng bỗng cảm giác thấy sợi dây dưới chân rung
lên một cái, nàng quay đầu nhìn, nhưng chỉ thấy sương trắng lượn lờ, căn bản là nhìn không rõ, vì thế không hề nghĩ ngợi, lập tức xoay người lao ngược lại.
Nhưng Cẩm Quan đã nhảy lên thật cao rồi, soạt một tiếng, rút ra Thanh Long
kích làm từ gỗ tử đàn, khẽ quát một tiếng, lao về phía trước.
Quả nhiên, có một mũi tên ghim trên sợi dây thừng, cắm vào tảng đá, nhưng
mà sợi dây kia vô cùng chắc chắn, không phải chỉ một mũi tên có thể làm
đứt được. Vì thế, liền có một kẻ đang quỳ bên cạnh, dùng dao ra sức cắt
sợi dây, hắn nghe thấy tiếng quát giận dữ trong không trung, vừa mới
ngẩng đầu lên, liền đã bị một cây giáo xuyên mạnh qua ngực, găm vào cây
khô phía sau.
Cẩm Quan quay đầu, chỉ thấy Bạch Vân
cũng đang đạp trên sợi dây thừng chạy tới, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, quát lên: “Đừng cử động!”
Nhưng đã muộn, tiếng đứt
rất nhỏ vang lên, sợi dây kia đã bắt đầu đung đưa muốn đứt, Cẩm Quan bổ
nhào về trước, kịp đưa tay bắt được sợi dây, nhưng lại suýt bị kéo rơi
xuống vực đá sâu hút, may mà kịp ôm lấy tảng đá kia mới không bị rơi
xuống thịt nát xương tan.
“Ôi…!”. Nàng dùng sức kéo
sợi dây, nhưng sức nặng phía trước gần như muốn xé rách cả cánh tay
nàng, bàn tay bị ma sát cực nóng, cảm giác đau nhói nóng rực từ trong
lòng bàn tay truyền tới. Nàng cắn răng nhịn xuống, cầm chặt, lại trông
thấy Bạch Vân nhảy lên giống như trước, song kiếm ra tay, mau chóng sượt qua nàng, đâm tới kẻ phía sau đang muốn ra tay với nàng!
“Cố lên!”. Bạch Vân gào lớn với nàng, kịp thời nghiêng mình tránh được mấy
thanh phi tiêu bắn tới, rút kiếm đánh tới, ngân quang chợt lóe, máu thịt liền bắn ra, hai cái đầu người lăn xuống núi. Hắn không kịp kiểm tra
xem còn có kẻ khác bao vây không, vội xoay người giúp Cẩm Quan kéo lại
sợi dây thừng, nhưng thấy tay bạn mình đã đầy máu, thiếu chút nữa không
cầm cự được rồi.
Hai người hợp sức cột sợi dây vào
tảng đá, đang muốn buông tay, lại nghe từ dưới cốc sâu truyền đến âm
thanh không ít thứ gì đó rơi xuống nước, từ trong màn sương trắng vang
lên tiếng gọi đầy lo lắng, hoảng hốt của Triệt Thủy: “Cẩm Quan …? Bạch
Vân…?”.
Cẩm Quan đang muốn trả lời, lại kịp thời kìm lại.
Chỉ thấy vô số mũi tên buộc dây từ hai bên mây mù bay đến, găm chặt lên vách núi chỗ bọn họ.
Nàng và Bạch Vân nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời giơ tay chém đứt sợi dây nối với bờ bên kia.
“Chủ nhân, mọi người đi trước đi!”. Cẩm Quan hướng về phía đối diện hô lớn:
“Thuộc hạ và Bạch Vân không sao! Sẽ bắt kịp mọi người ngay thôi!”.
“Cái gì?!”. Triệt Thủy kinh ngạc, hơi sửng sốt rồi lập tức giận dữ nói: “Các ngươi lập tức lăn tới đây cho ta!”.
“Chà chà…”. Cẩm Quan cười nói: “Cũng không thể để các cô nương của Thất
Thạch Môn cướp đi toàn bộ vinh quang được chứ!”. Nàng đối mặt vách đá,
mỉm cười đứng thẳng, tà áo tung bay, ánh mắt kiên định mà điềm tĩnh,
hoàn toàn không có dáng vẻ ngây thơ hài hước ngày thường: “Ngươi nói có
đúng không? Bạch Vân?”. Nàng quay sang đồng môn bên cạnh hỏi.
“Cũng chỉ là mấy tên nhãi nhép thôi… Lâu chủ yên tâm đi! Tuyệt đối sẽ không
khiến cho Trọng Trọng Lâu bị mất mặt!”. Bạch Vân cũng khum tay ở bên
miệng hô to: “Bọn thuộc hạ sẽ mau chóng đuổi theo thôi!”.
“Khốn kiếp! Ai nói với các ngươi những thứ này! Tới đây nhanh lên!”. Giọng
nói Triệt Thủy tức giận từ phía xa truyền đến, một lát sau, hắn càng
thêm thở gấp hô lớn: “Các ngươi dám…! Dám chặt đứt sợi dây!”.
Nhưng Bạch Vân và Cẩm Quan đã không còn nghe thấy nữa.
Đám người trước mắt dần dần bức tới gần, đều che mặt bằng vải đen, tay cầm
các loại vũ khí khác nhau. Hai người lưng đối lưng nhìn lướt qua, có ít
nhất hơn sáu mươi tên, tạo thành tấm chắn, vây lấy bọn họ.
“Haizz… Phải sống trở về nhé”. Bạch Vân quay đầu nhếch miệng cười một tiếng,
nhìn nữ tử đã mấy năm qua luôn kề vai chiến đấu cùng mình.
“Ngươi không nghe Diệp môn chủ nói sao? Chúng ta đều sẽ sống sót trở về”. Cẩm
Quan khẽ mỉm cười, cao ngạo ngẩng đầu nhìn một rừng đao thương trắng xóa trước mặt, nói.
Bạch Vân không trả lời, cũng quay đầu, nắm chặt vũ khí trong tay.
“Cái đó…, mấy năm gần đây, cảm ơn ngươi”. Hắn rốt cuộc nói.
“Nói cái gì vậy…”. Cẩm Quan trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng nghĩ một chút
lại vẫn cười nói: “Nếu thực sự muốn trả ơn cho ta, lúc về làm bánh sen
ngọt cho ta ăn đi”. Nếu như, thực sự có thể trở về.
“Cũng được”. Bạch Vân thoáng nhìn mây mù dày đặc phía trước, bên kia đã không còn tiếng Triệt Thủy la hét, trắng xóa nhìn không thấy bất kỳ vật gì:
“Lần sau, chúng ta cùng lâu chủ ra ngoài ăn cơm nhé, ngài ấy nói đã lâu
rồi mà”.
“Ừm”. Cẩm Quan cười nhạt một tiếng: “Nhất định thế…”.