Trong thính đường tiếng cười nói không dứt, mùi thịt nướng tràn ngập, mùi hương, mùi rượu ngon nồng đậm trong không khí.
Ở lều trướng bên này, Uất Trì Đạt Ma mặt lạnh lùng, Dương Thiên rút kiếm và thân vệ giằng co, bầu không khí căng thẳng.
Dao Anh mặt không đổi sắc, không thèm nhìn đến trường đao trong tay thân vệ, đi đến trước mặt Uất Trì Đạt Ma: “Nếu Quốc chủ thật sự muốn lấy lòng Bắc Nhung, chỉ cần hô to mấy tiếng, kéo thân vệ của phu nhân Hina chạy tới là được rồi.”
Uất Trì Đạt Ma không chớp mắt nhìn Dao Anh, đáy mắt đỏ rực tơ máu, “Hina chỉ là một công chúa không có binh quyền, Hải Đô A Lăng nắm giữ binh quyền, người người đi theo, sau chắc chắn có thể thay thế Ngõa Hãn Khả Hãn, ta hiến công chúa cho Hải Đô A Lăng, càng có lời hơn.”
Dao Anh cười yếu ớt: “Quốc chủ Ngõa Hãn Khả Hãn vẫn còn đấy. Chính như lời ngài nói, Phu nhân Hina chỉ là một vị công chúa, nhưng cô ta có thể giam lỏng Quốc chủ không phải vì ngài còn e ngại Ngõa Hãn Khả Hãn chú cô ta nên mới ẩn nhẫn nhượng bộ sao? Ngõa Hãn Khả Hãn gừng càng già càng cay, Hải Đô A Lăng vẫn còn thiếu mấy phần trui rèn, trước khi họ phân thắng bại, người như Quốc chủ sẽ không cho phép vật trong tay mình rơi vào tay người khác.”
Uất Trì Đạt Ma khẽ nhếch khóe miệng: “Ta thì có được gì trong tay chứ?”
Dao Anh thản nhiên nói: “Quốc chủ báo tin cho Hải Đô A Lăng, nếu truyền đến tai Ngõa Hãn Khả Hãn việc sẽ thành ngài âm thầm cấu kết với Hải Đô A Lăng. Dã tâm của Hải Đô A Lăng vượt xa Ngõa Hãn Khả Hãn, nếu y thắng, Cao Xương diệt vong chỉ trong nháy mắt, còn Ngõa Hãn Khả Hãn thắng, hẳn sẽ tức giận với Quốc chủ, đến khi đó Quốc chủ tự vệ thế nào?”
“Dù ngài báo cho ai, được không bằng mất. Mấy năm nay Quốc chủ lo lắng hết lòng, nhẫn nhục cầu toàn, chỉ mong yên ổn một phương, chắc không muốn làm ăn lỗ vốn đâu nhỉ.”
Uất Trì Đạt Ma và Dương Thiên nguyên quán Hà Tây. Danh tướng trong họ Uất Trì xuất hiện lớp lớp, tổ phụ ông từng là quan Thích sứ Qua Châu, khi Trung Nguyên chia cách, họ Uất Trì bị ép về phía Tây, lưu vong đến Cao Xương, thông gia với vọng tộc rồi thành Quốc chủ Cao Xương.
Họ là võ tướng danh giá, đáng tiếc cha con Uất Trì Đạt Ma cơ thể ốm yếu không thích hợp tập võ, không thể kế thừa y bát gia tộc*, làm việc nhu nhược, hễ có kẻ dẫn binh đánh Cao Xương, không nói hai lời, đưa mỹ nhân của cải ra lấy lòng trước, mới nhiều lần bị người đời lên án.
*áo cà sa và cái bát mà nhà sư truyền lại cho môn đồ, sau này ám chỉ chung cho tư tưởng, học thuật, kỹ năng…truyền lại cho đời sau
Cầu sinh trong khe hẹp Uất Trì Đạt Ma phải khôn khéo cỡ nào, không nhúng vào việc gì, không biết không thấy, ai cũng sợ, không đắc tội ai, ông ta tuyệt đối không ở lúc địa vị Ngõa Hãn Khả Hãn còn vững chắc mà theo Hải Đô A Lăng, dù gì hai đứa con ông ta vẫn còn trong tay phu nhân Hina. Huống chi Đàm Ma La Già đã thông báo công khai che chở nàng, ông ta không dám đắc tội Đàm Ma La Già.
Suy nghĩ trong lòng bị Dao Anh gọi ra từng dòng, sắc mặt Uất Trì Đạt Ma hơi trầm xuống, xốc áo ngồi dậy phất tay. Thân vệ chấp đao yên lặng lui ra.
Dương Thiên sửng sốt một lát, tra trường kiếm vào vỏ, nhíu mày nhìn Uất Trì Đạt Ma: “Tốt rồi, nếu Quốc chủ đã vô ý mật báo sao còn ra vẻ huyền bí?”
Dao Anh ngồi xếp bằng xuống, nói: “Bởi vì Quốc chủ muốn thăm dò ta xem ta có đáng để ngài ấy mạo hiểm không, nếu ta bị dọa sợ thì Quốc chủ có thể chiếm thế chủ động.”
Nàng vừa dứt lời, nhìn vào đôi mắt nâu của Uất Trì Đạt Ma. “Xin hỏi Quốc chủ ta đã qua được bước kiểm tra chưa?”
Uất Trì Đạt Ma đối mặt với nàng một lát, môi vén nụ cười, “Công chúa ung dung không vội, Đạt Ma bội phục.”
Dao Anh nghiêm mặt nói: “Không dám nhận, Quốc chủ nhịn nhục chịu dày vò như ngồi trong đống lửa, Dao Anh kém xa Quốc chủ.”
Uất Trì Đạt Ma khẽ giật mình, lập tức cười tự giễu.
Ông thân là Quốc chủ tự biết Cao Xương không cản nổi đại quân Bắc Nhung, cúi đầu xưng thần, phế vợ cả cưới công chúa Hina, dung túng cô ta làm xằng làm bậy, mỗi khi sứ giả Bắc Nhung đến đòi của cải vàng bạc, ông cung cung kính kính, đến rắm cũng không dám thả một cái. Vương công quý tộc và dân chúng mắng ông sau lưng là đồ khúm núm nịnh bợ, đường đường một Quốc chủ lại bị một người đàn bà quản thúc.
Hai đứa con nhìn ông mà hổ thẹn, đến nay không chịu tha thứ chuyện ông bỏ mẹ chúng.
Ai hiểu được khó xử của ông đây?
Cao Xương mất đi chỗ dựa vững mạnh là Vương triều Trung Nguyên, đã định rằng chỉ có thể gian nan tìm đường sống giữa các thế lực lớn. Một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối, chính là đạo cầu sinh của Cao Xương. Ông biết thần phục Bắc Nhung nghĩa là phải đáp ứng mọi điều chúng muốn, gánh sưu cao thuế nặng, bị bóc lột đến tận xương tuỷ, dân chúng không chịu nổi.
Ông cũng biết trong thành có rất nhiều Nhi lang hăng hái giống như Dương Thiên trông chờ mình có thể dẫn dắt họ phản kháng Bắc Nhung. Ông là Nhi lang họ Uất Trì, nếu một Quốc chủ có đầy đủ binh mã, có Vương triều Trung Nguyên ủng hộ thì sao không muốn mặc giáp leo lên thiết kỵ, cùng sống chết với Bắc Nhung chứ?
Hiện thực đã tưới tắt lửa giận và chí khí của ông.
Các nước Tây Vực dựa vào ốc đảo mà sống khó đủ cấp dưỡng một quân đội, trước mặt Bắc Nhung trở thành bầy dê đợi làm thịt. Vương Đình là nước duy nhất có thể ngăn cản bước chân chinh phạt của Bắc Nhung xưa nay giàu có, có lượng nước từ tuyết an tưới tiêu xanh đồng cỏ, có con đường giao thương thông với Thiên Trúc, Ba Tư, Samarkand, còn có một vị Phật Tử Vương Đình hướng về lòng dân, dụng binh như thần, đưa tay hô lên tùy tùng theo như mây, khiến Ngõa Hãn Khả Hãn vô cùng kiêng kỵ.
Cao Xương không có gì, ông không dám đem mạng của dân chúng một thành ra mạo hiểm!
Đôi mắt Uất Trì Đạt Ma đỏ như máu, bưng ly rượu mạ vàng trên bàn ngửa cổ một hơi cạn sạch, rượu đỏ thắm theo cần cổ tái nhợt chảy xuống ướt cả áo trong.
Văn Chiêu công chúa là người ngoài lại một câu nói toẹt khổ sở của ông. U uất nhiều năm theo chén rượu lạnh trượt xuống họng, rượu nho ngọt ngào, mà đầu lưỡi ông vừa đắng vừa chát. Ông vuốt ly rượu không, chợt phát hiện ý nghĩ của mình bị một câu nhẹ nhàng của Dao Anh làm rối loạn, xao động trong lòng, từ từ ổn định, ung dung hỏi: “Đại Ngụy đã nhất thống Trung Nguyên rồi sao?”
Dao Anh gật đầu: “Không sai.”
“Triều đình vẫn chưa thu phục Hà Tây?”
Dao Anh gật đầu.
Uất Trì Đạt Ma cười lạnh: “Đến Hà Tây triều đình cũng không thể lấy được nói gì Tây Vực? Văn Chiêu công chúa không thể hứa chắc với ta thứ gì, sao ta dám kết minh với Đại Ngụy đây?”
Dao Anh ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Ta không dám, cũng không muốn dùng lời giả tạo lừa Quốc chủ, ta không hứa được với Quốc chủ thứ gì, ta chỉ có thể nói với Quốc chủ rằng một khi Bắc Nhung lớn mạnh sẽ muốn chinh phục Tây Vực, biến mọi bộ tộc thành nô lệ chúng. Ngụy triều có lòng muốn lấy lại Hà Tây, vừa mới rồi đã từng liên kết với các tộc người Hồ thu phục Lương Châu…”
Dương Thiên nghe đến đó, không chờ kịp mà xen vào: “Quốc chủ, Đại Ngụy đã thống nhất Trung Nguyên, chỉ cần thời cơ chín muồi chắc chắn sẽ phát binh lấy Hà Tây, đến lúc đó chúng ta và Đại Ngụy nội ứng ngoại hợp, lo gì không thể sớm ngày về Đông! Là thời cơ lớn mở ra hoài bão của chúng ta đấy”
Uất Trì Đạt Ma lặng thinh không nói.
Dao Anh nhìn đôi mắt đỏ ngầu của ông: “Không phải Quốc chủ đã đồng ý kết minh rồi sao?”
Uất Trì Đạt Ma ngửa ra sau dựa vào bằng ỷ, vạt áo mở rộng: “Công chúa hiểu lầm rồi, ta đồng ý gặp công chúa không có nghĩa là ta đồng ý kết minh.”
Dao Anh mỉm cười, “Ta không nói sai, Quốc chủ đã đồng ý.”
Uất Trì Đạt Ma cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng.
Dao Anh chậm rãi nói: “Một vị Quốc chủ Cao Xương đã từng nói, ưng vỗ cánh trên không trung, gà rừng bay vọt từ bụi, chuột núp trong hang, Vương triều lớn mạnh có cách sống của họ, thành bang nhỏ yếu cũng có lẽ sinh tồn riêng. Câu nói này thật đúng để mô tả Uất Trì Quốc chủ.”
Uất Trì Đạt Ma nhíu mày. Dao Anh nói tiếp: “Quốc chủ co được dãn được, khi nhỏ yếu thì nhịn nhục chịu trọng tránh, lúc lớn mạnh Quốc chủ sẽ có thể hóa thành một con hùng ưng hung mãnh, bay lượn nơi chân trời, mở ra chí lớn.”
Uất Trì Đạt Ma có thể làm bạn với Dương Thiên, có thể yên lặng ủng hộ Dương Thiên liên hệ Trung Nguyên, sao là hạng người nhu nhược không có ý chí chiến đấu được?
“Ngoài ra, ta dám mạo hiểm đến gặp Uất Trì Quốc chủ cũng bởi vì một phong thư.”
Dao Anh từng chữ từng chữ đọc bức thư, cuối cùng nói: “… Thề sống chết về nước, mong mỏi Vương sư.”
Nàng đọc là bức thư cầu cứu nhiều năm trước gửi đến Trường An do Quốc chủ đời trước của Cao Xương đích thân viết. Lúc ấy Hoàng đế tại vị là Chu thị, khắp nơi khởi nghĩa, khi ấy triều đình ốc còn không mang nổi mình ốc, Chu thị vội vàng chạy trốn xuống phía Nam nào còn để ý đến cầu cứu ở ngoài mấy ngàn dặm?
Sau khi Lý Đức lên ngôi, đưa cho đại thần trong triều cùng đọc tin của Uất Trì Quốc chủ. Khi đó, ông ta và phụ tá cho rằng bức thư cầu cứu từ quá lâu, không còn để ý, đưa các đại thần truyền tay xem, một để chỉ Chu thị vô năng, hai là ám chỉ ông ta muốn lấy lại Hà Tây.
Dao Anh từng nghe Lý Trọng Kiền nhắc đến lá thư này.
Mấy đời Quốc chủ Cao Xương đều nghĩ cách nối kết với Trung Nguyên, từ tổ phụ đến cha của Uất Trì Đạt Ma, giờ đến hắn, dù hi vọng xa vời nhưng trong lòng họ vẫn luôn mong chờ, đến cuối cùng đoàn người Dương Thiên cũng lên đường về Đông, trước sau mấy chục năm, vô số Nhi Lang tre già măng mọc, chỉ để thỉnh Trung Nguyên phát binh.
Bộ xương khô của Dương Thiên và bức thư vạn chữ được người phát hiện, còn có rất nhiều Dương Thiên và bức thư khác vĩnh viễn chôn dưới sa mạc cát vàng.
Nhẫn lệ thất thanh tuân sử giả, kỷ thì chân hữu lục quân lai*?
*Thơ Châu Kiều, nhà Tống, đại ý, Khóc không thành tiếng, cố nén nước mắt dò hỏi sứ giả: Khi nào thực sự có quân của triều đình đến đây
Dao Anh nhìn vào mắt Uất Trì Đạt Ma: “Quốc chủ đời trước không biết khi nào Trung Nguyên thống nhất còn mạo hiểm phái người đến Trung Nguyên cầu viện binh, ý chí quy phục phương Đông kiên định bực nào, lúc đó triều đình chưa rảnh rang chú ý vùng phía Tây, giờ đây Trung Nguyên nhất thống, Ngụy triều binh cường mã tráng, Quốc chủ thân là hậu duệ họ Uất Trì, chả nhẽ sẽ cự tuyệt kết minh với Ngụy triều?”
Nghe nàng đọc bức thư, Dương Thiên đầy kích động, mắt hổ rưng rưng, cha đặt cho cậu cái tên này* chính là muốn cậu lúc nào cũng ghi nhớ họ là bị ép dời đến Cao Xương, cậu kế thừa di chí của tổ phụ, của cha, thề sống chết về nước!
*Chữ Thiên 迁 trong tên Dương Thiên: di chuyển, dời đi, biến đổi.
Cậu nhìn Uất Trì Đạt Ma, từng chữ nói: “Đạt Ma, ngài còn chờ cái gì? Bao năm nay chúng ta phí hết tâm tư liên hệ Trung Nguyên, không phải để xin triều đình phát binh sao!”
Hai tay Uất Trì Đạt Ma khoác lên bằng ỷ, tóc đỏ rối tung, vẻ buông thõng như uống say, đôi mắt nâu hiện lên vẻ mông lung, hững hờ mà nói: “Ta không đồng ý chuyện gì hết.”
Trán Dương Thiên nổi gân xanh: “Ngài —— “
Dao Anh cười cười, giữ chặt Dương Thiên sắp nổi điên, đối mặt với Uất Trì Đạt Ma.
Uất Trì Đạt Ma rất cẩn thận, mấy năm nay ông ngầm đồng ý Dương Thiên liên lạc nghĩa sĩ các nơi, nhưng bản thân chưa bao giờ lộ mặt qua, nếu Dương Thiên xảy ra chuyện, ông ta có thể rũ sạch mọi liên quan, đẩy Dương Thiên đi ra làm dê thế tội.
Ông ta, không đắc tội Ngõa Hãn Khả Hãn, cũng không thể đắc tội Hải Đô A Lăng, càng không đắc tội Đàm Ma La Già và nàng, ông ta cùng mỗi người duy trì quan hệ hợp tác vi diệu, bên nào mạnh ông ta ngả về bên đó, mặc người nhào nặn, lúc nào cũng chừa ra một đường sống.
Cho nên, có thể hợp tác với ông ta nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Dao Anh mỉm cười: “Ta hiểu, Uất Trì Quốc chủ chưa đồng ý bất cứ chuyện gì, hôm nay ta cũng chưa từng gặp Uất Trì Quốc chủ.”
Mắt Uất Trì Đạt Ma lóe sáng. Hai người bốn mắt đụng nhau, đều rõ ý đối phương.
“Ta nghe nói công chúa chiêu mộ nghĩa quân, thuê thương đội, chuộc lại người Hà Tây bị bán làm nô lệ…” Uất Trì Đạt Ma nói, “nếu có chỗ nào ta giúp đỡ được, công chúa có thể nhắn cho Dương Tứ.” Ý bảo nàng hãy tìm Dương Thiên khi có chuyện.
Dao Anh gật đầu.
Dương Thiên ưỡn ngực, nói: “Ta nhất định sẽ săn sóc công chúa thật tốt!”
Vẻ mặt Uất Trì Đạt Ma hòa hoãn đi mấy phần.
Họ thương lượng tiếp cách nào để bí mật huấn luyện nghĩa quân, truyền tin tức, ngoài lều trướng vẫn tiếng nhạc dập dềnh, ca múa ồn ào náo nhiệt. Không biết qua bao lâu, nghe ngoài trướng vang lên vài tiếng huýt gió.
Dương Thiên đưa mắt ra hiệu Dao Anh đến lúc phải đi. Dao Anh đứng dậy cáo từ, như chợt nhớ đến một chuyện, cúi đầu lấy trong tay áo ra một viên bảo thạch rất tinh xảo mịn màng, đưa cho Uất Trì Đạt Ma.
Uất Trì Đạt Ma nhận lấy, chợt biến sắc, ngẩng đầu, mắt trừng lớn, hai tay run rẩy.
Dao Anh nói khẽ: “Cách đây không lâu, thân binh của ta đi dọc tuyến đường Đại Hải, phát hiện mấy người Bắc Nhung đang đuổi giết hai chị em nọ mới ra tay cứu chúng, viên đá hoa mai này là trang sức của cô bé.”
Uất Trì Đạt Ma nắm chặt hai nắm đấm, cả người run lên.
“Quốc chủ yên tâm, chúng được đưa đi Vương Đình, sẽ được chăm sóc tốt nhất, không ai biết thân phận của chúng. Về phần phu nhân Hina hẳn tưởng là chúng đã chết ở Đại Hải rồi.”
Dao Anh nói xong, quay đi.
“Công chúa.” Sau lưng có tiếng Uất Trì Đạt Ma. “Sao giờ người mới nói cho ta chuyện này?”
Dao Anh quay đầu.
Uất Trì Đạt Ma híp mắt, dưới ánh sáng ảm đạm cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt nàng.
Miếng đá quý hình hoa mai này là của con gái, ông không thể nhận lầm.
Hina muốn giết con ông, Văn Chiêu công chúa vô tình cứu; hay là vì để thuyết phục ông ta chịu kết minh mà công chúa trực tiếp phái người ngăn Hina để cứu chị em chúng nó, hãm hại Hina… Dù chân tướng thế nào, ông tình nguyện con của mình được đưa đi Vương Đình của Phật Tử.
Lúc con bị đưa đi, ông còn tưởng rằng kiếp này sẽ không còn gặp được chúng. Văn Chiêu công chúa cứu hai chị em chúng, sao không nói sớm?
Dao Anh cười cười, “Quốc chủ phong thái hơn người, vừa rồi tự dưng gặp Quốc chủ không nhớ ra.” Nàng cho người cứu con của Uất Trì Đạt Ma đúng là để đả động Đạt Ma, làm ông ta bớt lo lắng, chẳng qua nếu vừa mở miệng đã đề cập hai chị em thì giống ép buộc quá, nên nàng không nhắc đến.
Dù Uất Trì Đạt Ma có đồng ý hay không, mấy đứa nhỏ đã cứu, nàng sẽ không giao lại về tay phu nhân Hina, lúc nào nói cũng vậy.
Uất Trì Đạt Ma, Dương Thiên không quên quê cũ, đáng khâm phục, nàng nguyện bỏ ra thành ý.
Dao Anh đi ra.
Uất Trì Đạt Ma nhìn bóng lưng nàng mà ngây người. Đúng như Dương Thiên nói, ông ta hi vọng sẽ khôi phục mối quan hệ với Trung Nguyên sớm, thoát khỏi cảnh mặc người chà đạp, Văn Chiêu công chúa từ Trung Nguyên đến, lại được Phật Tử chiếu cố, không cần nàng mở miệng, ông ta cũng chủ động lấy lòng nàng. Có điều ông không muốn lộ ra tâm tư, một phần ngại Văn Chiêu công chúa là cô gái mảnh mai ẻo uột, muốn gặp nàng rồi hãy quyết định.
Giờ đây, đột nhiên trong lòng ông có một trực giác mãnh liệt, lần mạo hiểm này sẽ được hồi báo mà ông ta kỳ vọng tận xa xăm.
…
Dao Anh từ trong lều trướng bước ra, Dương Thiên đi theo bên cạnh. Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, Dao Anh nói: “Ngày mai ta bảo lão Tề đưa vài thứ đến phủ của Tứ Lang, Tứ Lang dùng để chiêu mộ thêm nhiều nghĩa quân.”
Dương Thiên gật đầu, cậu không rành mấy việc vặt buôn bán, mấy năm nay tiền bán ruộng đất trang viên nuôi nghĩa quân hơi có phần đầu vào không đủ đầu ra, công chúa tự ra tay, vừa vặn có thể giải nỗi khẩn cấp.
Hành lang tối om, ánh nến chập chờn trong phòng hắt lên mặt đất một lớp sáng mỏng dịu dàng. Mấy cô gái Hồ xách váy, ngang qua hành lang, líu ríu nói chuyện.
Trong thoáng chốc Dao Anh nghe nhắc đến tên mình, ngẩn ra, nghiêng tai hóng.
“Hôm nay Nữ lang nhà họ Trương mặc bộ váy mười hai màu phối thật xinh đẹp, vải mua ở đâu thế nhỉ?”
“Còn không phải do mấy người bán vải Vương Đình mang tới sao! Nghe nói Văn Chiêu công chúa mặc bộ váy mười hai màu múa dâng Phật Tử, khi múa váy xòe ra như đóa hoa nở rộ ấy…”
“Đúng, Văn Chiêu công chúa từng mặc…” Mấy cô cười hì hì đi xa.
Trong góc khuất, Dao Anh nhẹ nhếch khóe miệng. Dương Thiên đứng cạnh nàng, gãi gãi đầu, ánh mắt sáng ngời, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa, lời đồn có thật không?”
Dao Anh lắc đầu: “Phật Tử che chở cho ta là vì lòng ngài từ bi, không liên quan gì đến lời đồn.” Nàng đoán được ý nghĩ của Dương Thiên, cậu ta một lòng mong khởi nghĩa, muốn khuyên nàng lợi dụng quan hệ với Đàm Ma La Già bảo Vương Đình xuất binh tiến đánh Bắc Nhung.
Mặt Dương Thiên hơi lộ vẻ thất vọng. Phật Tử đã thông báo thiên hạ, mấy bà chị em ở nhà ngày ngày bàn tán chuyện Phật Tử và công chúa, cậu còn tưởng tin đồn là thật.
Hai người quẹo qua góc ngoặt, một bóng người cao ngất đứng đó, quét mắt qua Dao Anh và Dương Thiên, cặp mắt xanh biếc như đao.