ây hoang vạn dặm, tuyết lớn đầy trời, trong bóng đêm mịt mờ, gió bấc gầm rú như từng con sóng lớn vỗ lên trời từng đợt, cuồn cuộn giữa cánh đồng tuyết mênh mông bạt ngàn.
Ở nơi chân trời, ngàn đỉnh núi cắm thẳng lên bia mây, đỉnh núi mênh mang tuyết trắng, tuyết vực uốn lượn lẳng lặng đứng vững, không thấy một bóng người.
Có tiếng ngựa đạp vỡ vụn gió tuyết, trong đêm yên tĩnh vô biên, một con ngựa ô từ phía Đông lao vụt đến, tới trước một chỗ đường núi dốc đứng, ngừng lại bất động.
Tiếng tuấn mã vừa hí đã bị gió núi nuốt hết trong chớp mắt.
Người đàn ông trên lưng ngựa buông dây cương, đôi mắt xanh trong vắt rực rỡ sáng, lẳng lặng nhìn về thành quách tĩnh mịch phía xa nơi chân núi tuyết trắng, gió lớn thổi lồng vào áo bào đen, bay phất phới, mặt nạ bị gió thổi rơi, lộ ra một gương mặt dữ tợn xấu xí.
Ánh mắt hắn trong lạnh, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi như hoà với bóng đêm thành một.
Trong yên tĩnh, bỗng rít lên mấy tiếng dây cung nho nhỏ, một tiếng vừa đến, bốn phương tám hướng tiếng dây cung kéo ong ong cùng vang, từng mũi tên rạch nát gió tuyết, bay về phía Tô Đan Cổ.
Mấy mũi tên bay đến mãnh liệt như gió, nhanh như sét đánh, vạn tên cùng bắn, gió ngừng tuyết ở, sắc lạnh lập loè đầy trời. Mưa tên dày đặc như mạng nhện, tầng tầng lớp lớp phủ xuống như chiếc sàng, cho dù mục tiêu kiên định cứng rắn cỡ nào cũng không dừng, cũng phải bị róc đi một tầng da thịt.
Tiếng cung kéo gấp nghe tê cả da đầu, Tô Đan Cổ lại như không nghe thấy, không hề nhúc nhích, mãi đến khi bị ánh tiễn vây quanh mới chậm rãi đưa mắt nhìn lên, trường đao ra khỏi vỏ, nội lực đang đè ép lập tức khuấy động mà tuôn, trường đao múa cuốn quanh bàng bạc như gió, khí thế uy nghiêm.
Ánh đao giao thoa cùng bóng tên, mũi tên rào rào rớt xuống đất, cắm đầy trên mặt tuyết.
Bầu không khí tê cứng, gió lớn tiếp tục giật ngược.
Tô Đan Cổ nhấc cánh tay, một tiếng vang giòn, trường đao vào vỏ, ánh mắt trong lạnh.
Từ chỗ cao trên đường núi vọng ra tiếng cười, bóng người lay động, giữa tiếng vó ngựa, trên vách đá xuất hiện một người đàn ông mặc áo trắng toàn thân, trường cung trong tay, mặt đeo mặt nạ, bắp thịt rắn chắc, dáng cường tráng cao lớn.
Lộp cộp tiếng bước chân vang lên liên tục, mấy chục sát thủ khoác áo trắng giống như hắn từ các hướng khác nhau đi ra, xếp đứng hai bên hắn, ai cũng đao trong tay, mắt trợn đằng đằng sát khí dưới tấm mặt nạ, cùng trừng mắt nhìn Tô Đan Cổ.
Phía ngoài cùng, hơn mười cung thủ kéo căng dây cung, sẵn sàng phối hợp với sát thủ phát động bắn giết.
Người cầm đầu ánh mắt âm u, quét mắt qua mớ mũi tên đầy đất, buông trường cung, rút ra bội đao, mũi đao nhắm ngay Tô Đan Cổ. “Tô Đan Cổ, ta đợi ngươi ở đây đã mấy ngày! Ta chuẩn bị đã lâu, bày ra thiên la địa võng, là muốn lấy đầu trên cổ ngươi nhắm rượu! Mặc ngươi võ nghệ siêu quần cỡ nào, có ba đầu sáu tay, hôm nay chắp cánh cũng khó thoát! Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của Tô Đan Cổ ngươi!”
Hắn phát lệnh, giục ngựa chạy xuống đường núi. Mấy người khác cao giọng la theo, quơ đao sắc bén, phóng theo hắn xông đến Tô Đan Cổ.
Đối mặt với một đám người ngựa đông đảo cùng tiến, Tô Đan Cổ vẫn không biến sắc, ánh mắt trầm tĩnh, nhấc cánh tay chậm rãi rút đao, áo bào đen căng cứng, dưới đôi cánh tay kình gầy dài chứa đầy sức bật hùng hậu.
Mặt tên cầm đầu rất dữ tợn, điên cuồng giơ đao lên hét: “Giết! Giết cho ta…”
Lời còn chưa dứt, trường đao sắc lạnh đã xé không mà tới. Vẻ dữ tợn còn đọng trên mặt tên cầm đầu, giọng đã nghẹn ở cuống họng, đối đầu với một đôi mắt.
Đó là một đôi mắt sâu màu xanh biếc, như là từ trên đám mây quan sát trần thế, lạnh băng, bình tĩnh, hờ hững, trong đêm tuyết như hiện ra một quầng sáng xanh âm u nơi đáy mắt.
Hắn hoảng sợ trợn to hai mắt.
Hai đao gặp nhau, âm vang rít dài, tóe ra đầy tia lửa. Đao trong tay tên cầm đầu đáp lời vỡ vụn, vang lên vài tiếng ghê răng, mảnh vỡ như tuyết bay phũ cắm xuống mặt đất.
Đôi mắt xanh kia vẫn lạnh lùng chăm chú nhìn hắn.
Dạ xoa Tu La, bạo ác hiếu sát.
Một nỗi tuyệt vọng đầy sợ hãi thật sâu từ đáy lòng len lên chiếm lấy tên đàn ông, hắn nhớ đến đủ loại truyền thuyết lưu truyền từ lâu ở Vương Đình, định rút ra chủy thủ bên hông, hai tay lại mềm oặt bất lực, đành trơ mắt nhìn trường đao trong tay Tô Đan Cổ chĩa thẳng cổ họng mình.
Chuôi đao từ trong lòng bàn tay hắn trượt xuống, hắn ngã xuống lưng ngựa, nhắm mắt lại, một tia lạnh lẽo kề sát trên trán, lưỡi đao suýt lấy đầu hắn.
Đau đớn kịch liệt không đến, Tô Đan Cổ không giết hắn. Tim hắn đập loạn, mở to mắt.
Tô Đan Cổ ngồi trên lưng ngựa, trường đao trong tay điểm vào da đầu hắn, nhìn quanh một vòng, khí thế ngập trời.
Cả đám thấy hắn một người một ngựa dễ dàng đột phá bao vây trùng trùng, không cần tốn nhiều sức đã chém đầu sỏ té xuống ngựa, trong lòng biết tất cả đều không phải là đối thủ của hắn, sĩ khí dâng cao bao nãy lập tức tan thành mây khói, nhìn nhau trù trừ không dám tiến lên.
Tô Đan Cổ nhìn một sát thủ trong đám: “Ngươi muốn giết ta?”
Sát thủ đối mặt với ánh mắt ấy, lòng kinh hãi muốn đóng băng, run lập cập, không chút nghĩ ngợi quăng trường đao trong tay quỳ xuống xin tha: “Nhiếp Chính Vương thứ tội! Nhiếp Chính Vương thứ tội! Tiểu nhân cũng vì bị tiền thưởng lừa đến!”
Tô Đan Cổ lạnh lùng thốt: “Nếu có lần sau, đao không giữ người.”
Sát thủ ngẩn ra, không ngờ được tha, mặt mừng rỡ như điên, sợ hắn sẽ đổi ý, nhanh lẹ bò dậy, quay đầu chạy, chớp mắt không thấy bóng dáng. Mấy tên khác nhìn nhau, chân tay luống cuống.
Phịch một tiếng trường đao rơi xuống đất, có kẻ quăng đao, dè dặt rời khỏi vòng vây.
Tô Đan Cổ không hề nhúc nhích.
Sát thủ ném đao hít sâu một hơi, vung chân phi nước đại.
Ngay sau đó, trường đao liên tiếp leng keng rơi xuống đất, bọn sát thủ nhốn nháo tháo chạy. Trước vách núi chỉ còn lại Tô Đan Cổ và đầu sỏ bố trí mai phục.
Tô Đan Cổ ngước mắt, nhìn chân trời hơi lộ ra nắng sớm xa xa: “Người sai ngươi là ai?”
Gã đàn ông xì một tiếng khinh miệt, cười ha ha: “Tô Đan Cổ, ngươi giết người không chớp mắt, hai tay dính đầy máu tanh! Người Vương Đình muốn giết ngươi nhiều vô số! Ta hận không thể lột da ngươi, móc tim gan phèo phổi người, uống cạn máu ngươi, ăn sạch thịt ngươi, đập nát từng cây xương của ngươi!! Ta sẽ không nói người đó là ai! Chờ đến ngày chết, ngươi sẽ biết!”
Nhiệm vụ thất bại, hắn biết dù Tô Đan Cổ có buông tha mình, thì bản thân cũng không sống qua ngày mai, thống thống khoái khoái gầm thét, chợt ngẩng lên, vọt tới trường đao gần trong gang tấc.
Máu tươi phọt ra, tay chân gã co quắp mấy lần, hai mắt trừng trừng, không còn hơi thở.
Mùi máu nồng đậm bị cơn gió lớn thổi tan, trường đao dính đầy máu tươi, tí tách nhỏ giọt.
Tô Đan Cổ rũ mắt, nhìn trường đao lấm lem vết máu, đáy mắt màu xanh tối u ám khẽ động, giữa mi tâm ẩn hiện một dấu đỏ bừng. Hắn nhắm cặp mắt, tra đao vào vỏ, tháo găng tay da, chắp tay trước ngực.
Lấy chiến trừ chiến, lấy giết ngăn giết, mọi điều tội nghiệt, đều ở thân ta.
Một lát sau, lông mày Tô Đan Cổ vặn nhẹ, bả vai khẽ run, ọc ra một búng máu.
Gió núi lẫm liệt, lạnh đến thấu xương.
Hắn quẹt tơ máu nơi khóe miệng, cặp mắt nhắm nghiền, cố gắng đè nén, vết đỏ nơi mi tâm tan đi chút ít, đôi môi trắng bệch, không một chút máu.
Gió gào khóc, nghẹn ngào thê lương.
Trời đã sắp sáng. Tô Đan Cổ quay đầu ngựa, một người một ngựa, thả xuống sườn núi.
Đi gần một canh giờ, tuyết bay càng thêm dày đặc, gió gầm thét, xa xa văng vẳng tiếng người và chuỗi lục lạc du dương.
Một đội buôn muốn chạy kịp đến cửa thành trước khi trời sáng, Hồ thương đầu đội mũ mềm, người khoác áo da quơ roi quật một con lạc đà đã sức cùng lực kiệt, miệng lầu bầu chửi mắng không ngừng.
Tô Đan Cổ không vượt lên, tránh xa đội buôn.
Sau lưng bỗng có tiếng hét thảm.
Gã buôn người Hồ không ngừng quất lạc đà, một lão giả tóc trắng xoá thấy không đành lòng bèn lên khuyên can. Gã bèn nổi giận, vung tay, ngọn roi quất đến lão giả, tiếng gió đầy dữ tợn.
Lão giả bị quất đến da tróc thịt bong, ngã nhào xuống đất kêu thảm thiết xin tha.
Gã buôn vẫn tiếp tục quất lão giả. Lão giả kêu khóc bò đến gần Tô Đan Cổ. “Tha ta… Cứu ta! Cứu ta!”
Tô Đan Cổ dừng lại, nhìn gã buôn.
“Đừng xen vào việc người khác!” Chỉ mấy bước gã đã đuổi kịp lão giả, hung tợn nói, quắc mắt trừng trừng, giơ roi lên.
Tô Đan Cổ đưa tay.
Gã buôn người Hồ chợt thấy tay tê rần, roi bị thanh trường đao còn nằm trong vỏ cuốn đi, gã híp mắt, đáy mắt lướt qua một tia xảo trá ác độc.
Đúng lúc này, lão giả đang nằm dưới đất cạnh vó ngựa rên rỉ đau đớn đột nhiên chồm dậy, nhào về phía Tô Đan Cổ, nhanh như chớp lóe, dưới bàn tay già nua sắc lạnh lấp lóe, giấu một thanh đao.
Một tiếng phụt trầm đục, lưỡi dao đâm xuyên áo bào đen.
Thuận theo hành động của lão, mấy người khác trong đội buôn nhao nhao rút binh khí đã giấu, di chuyển nhanh vây quanh Tô Đan Cổ chỉ trong tích tắc.
Lão giả một đòn trúng đích, ép nội lực chưởng ra hai tay đánh tới Tô Đan Cổ. Trên lưỡi đao có độc, cả người Tô Đan Cổ khựng lại trong chớp mắt, té ngửa ra sau, rơi xuống ngựa
Lão giả cười ha hả, rút nhuyễn kiếm bên hông, phi thân đuổi theo, kiếm kiếm đều là sát chiêu: “Ha ha, Tô Đan Cổ, đừng trách chúng ta vô tình vô nghĩa, có trách thì trách ngươi sơ suất!”
“Ngươi đúng là tuyệt đối trung thành với Phật Tử, ra tay còn nể tình! Đại tướng sa trường, sao lại có lòng dạ đàn bà?! Là người tự chuốc lấy!”
Mấy kẻ xung quanh hùa theo cổ vũ, ánh đao lập loè, đầy tiếng cười chế nhạo. Chúng chính là đám sát thủ đã mai phục Tô Đan Cổ trên đường núi, tên đầu sỏ chỉ là một kẻ cầm đầu nho nhỏ, chết đi rồi, chúng lập tức rút lui, núp trong bóng tối quan sát Tô Đan Cổ, thấy hắn nôn ra máu như có dấu hiệu bị thương, mừng rỡ trong lòng, tụ tập với đám khác, mai phục ở đây đợi Tô Đan Cổ xuống núi.
Từ đây đến Vương Đình, mỗi một tòa trọng trấn đều có người mai phục. Đầu của Tô Đan Cổ, chắc chắn phải lấy!
Bọn sát thủ ùa lên, Tô Đan Cổ đã bị thương, lúc này chúng không còn phải sợ!
Tô Đan Cổ rơi xuống đất tuyết, lảo đảo lùi lại, lưỡi đao trước ngực còn chưa rút, máu tươi tứa ra từng dòng.
“Tô Đan Cổ, chịu chết đi!” Cứ nghĩ đến tin mình giết được Nhiếp Chính Vương người khiến Vương công đại thần vừa nghe đã sợ mất mật, lòng lão giả vui sướng phát điên, nhuyễn kiếm trong tay nhanh như chớp, cười lớn nhào tới.
Sau một khắc, một tiếng vang giòn.
Nụ cười của ông lão ngưng nơi khóe miệng, trợn mắt há mồm.
Tô Đan Cổ ngẩng đầu, đôi môi tái nhợt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng phất qua, như Phật nhặt hoa, vững vàng kẹp lấy nhuyễn kiếm, khẩy nhẹ, nhuyễn kiếm vô cùng sắc bén đứt thành từng khúc như cành khô.
Lão giả sợ hết hồn vía, mồ hôi ròng ròng. Tô Đan Cổ lạnh lùng nhìn ông ta, mặt không chút cảm xúc, trong đôi mắt xanh dâng lên hai ngọn âm u, chợt ẩn chợt hiện, mi tâm xoắn chặt hơi đỏ lên, máu me khắp người, sát khí phun trào.
Thứ công pháp gì kỳ lạ thế?
Lão giả sợ đến hồn phi phách tán, không kịp phát ra tiếng thét, nhuyễn kiếm gãy lìa đã xuyên cuống họng.
Một dòng máu tươi phụt ra. Lão giả ngã oặt dưới chân Tô Đan Cổ.
Nắng sớm phá vỡ gió tuyết tràn ngập nghiêng chiếu, con đường dài trống trải thoáng chốc yên tĩnh lại. Tô Đan Cổ đứng trong vũng máu, trên mặt vương vãi đầy máu tươi đỏ thắm, đôi mắt xanh liếc nhìn một vòng.
Giống như quỷ La Sát Tu La.
Bọn sát thủ sợ vỡ mật, run lập cập.
…
Trời còn chưa sáng, ngựa hí trận trận dưới lầu dịch xá, mấy thân binh bắt đầu chỉnh đốn hành lý, chuẩn bị lên đường.
Dao Anh bị tiếng nói chuyện ồn ào ngoài phòng đánh thức, đứng dậy rửa mặt, chân bôi một lớp thuốc cao thật dày, vừa mặc áo da dầy và mang giầy da thú xong, Tạ Thanh đến gõ cửa, điểm tâm đã chuẩn bị xong.
A Sử Na Tất Sa đã thức dậy, đang ngồi trước lò lửa trong phòng lau bội đao, nhìn Dao Anh xuống lầu, chỉ chỗ điểm tâm đã để dành cho nàng. “Hôm nay xuất phát, ba ngày nữa ta sẽ về Vương Đình. Mấy ngày nay tuyết sẽ còn rơi, công chúa người mảnh mai, nhớ mặc thêm mấy lớp áo dày, tiết trời này mắc phong hàn không phải chuyện đùa.”
Dao Anh đáp lời, bưng chén canh, quét mắt qua cái hũ trong lò, lông mày nhẹ chau lại, lót miếng vải mềm mở nắp.
Canh và bánh bên trong chưa hề động tới.
Nàng lặng thinh một lúc, đóng nắp. “Đêm qua Nhiếp Chính Vương không về à?”
Tất Sa chợt dừng động tác lau đao, không ngẩng lên, nói: “Nhiếp Chính Vương về Vương Đình trước. Lúc trước là do tôi bị thương, Nhiếp Chính Vương chỉ thay tôi hộ tống công chúa, giờ tôi lành rồi, Nhiếp Chính Vương việc rất bận, suốt đêm đã lên đường về.”
Dao Anh nâng chén canh, tiếp tục uống.
Cả hai người đều im lặng. Tấm màn nỉ treo cao, trước màn có bóng người đi lại.
Tất Sa nhìn Dao Anh chăm chú, đột nhiên hỏi: “Công chúa để phần canh nóng cho Nhiếp Chính Vương, ngài ấy không ăn, công chúa không vui à?”
Dao Anh ngước nhìn, đối mặt với Tất Sa lắc đầu, “Không, ta chỉ đang nghĩ, Nhiếp Chính Vương đi vội quá, cả bát canh nóng cũng không kịp uống, hắn chờ đợi bên ngoài hoang vu cả ngày, hẳn chưa ăn gì…”
Tất Sa nhìn nàng, hỏi: “Sao công chúa biết Nhiếp Chính Vương chưa ăn gì? Ngài chỉ không ăn canh nóng công chúa phần cho thôi mà.”
Mi mắt Dao Anh cong cong, cười cười: “Xưa nay Nhiếp Chính Vương không dùng cơm chung với mọi người, Duyên Giác chuẩn bị riêng cho hắn, đôi khi cậu ấy bận thì ta lưu ý giúp…”
Lúc trước nàng tưởng là do Tô Đan Cổ kén chọn, sau đó phát hiện hắn không chú ý lắm, chỉ vì thói quen khác người, miễn do nàng và Duyên Giác chuẩn bị thì hắn đều yên lặng ăn hết.
Canh trong hũ chưa ai đụng qua, chắc chắn hắn chưa ăn thứ gì.
Tất Sa lặng thinh, thu bội đao, đứng dậy đi ra ngoài.
Sau một tuần trà, đội ngũ xuất phát. Dao Anh cưỡi ngựa đi giữa đội, Tạ Thanh và mấy thân binh khác theo sát hai bên.
Tất Sa cưỡi ngựa đi đầu, trên đường không ngừng cho thân binh chạy đưa tin về Vương Đình, thỉnh thoảng có khoái mã chạy nhanh đến bẩm báo tin trong triều.
Đến giữa trưa, họ đến một mảnh đất bằng phẳng thoáng đãng dưới chân núi, đột nhiên phía trước vang lên tiếng chân như sấm. Tuyết bùn tung tóe, hai kỵ mã khỏe vọt tới trước đoàn, người cưỡi lăn xuống ngựa, gấp đến muốn lạc giọng: “Tướng quân, phía trước có chuyện!”
Vẻ mặt Tất Sa khẽ biến, ra lệnh cả đoàn đi nhanh hơn, giục ngựa chạy nhanh. Chỉ sau chốc lát, họ đến một đường núi thông với thị trấn cạnh ốc đảo phía trước.
Phía trước đầy tiếng ngựa hí vì hoảng sợ, những người đi đầu thấy cảnh trên đường, đổi sắc mặt, lập tức ghìm ngựa dừng lại.
“Tướng quân!” Cả đám luống cuống chân tay.
Mặt Tất Sa âm trầm như nước, tung người xuống ngựa.
Một thân vệ Vương Đình cưỡi ngựa quay lại, ra hiệu người đội buôn ở nguyên chỗ cũ, không được đi lại. Dao Anh đi đầu đội, nghĩ nghĩ, thúc ngựa chạy tới.
Vừa mới qua cửa khẩu, một trận gió mạnh tạt tới, mùi máu tanh nồng hôi thối đập vào mặt.
Dao Anh cố nén buồn nôn, tiếp tục đi, con mắt từ từ trợn to.
Ở đường núi phía trước rất hỗn độn, xe ngựa hòm xiểng ngã lật một chỗ, từng xác người đổ rạp trong vũng máu, trẻ có già có, nam có nữ có, ngựa, lạc đà, yak, dê lông dài cũng nằm xoài trên đất, phanh ngực mổ bụng, vô cùng thê thảm.
Cả một đội buôn, không còn ai sống sót.
Ai đã ra tay ác độc đến thế?!
Dao Anh không đành lòng nhìn nhiều, dời mắt.
Duyên Giác ở ngay cạnh nàng, không biết nghĩ đến điều gì, hay tay cầm cương không ngừng giật giật, toàn thân phát run, đôi mắt nâu trợn tròn như muốn rớt ra, vẻ hoảng sợ. Tất Sa quay sang liếc cậu, mày rậm vặn chặt.
Duyên Giác đối mặt với anh ta, vẻ mặt cả hai đều nghiêm trọng, xen lẫn một tia buồn rầu không dễ thấy.
Một thân vệ chạy chậm đến, ôm quyền nói: “Tướng quân! Thuộc hạ cẩn thận tra xét, cả đội buôn này đều bỏ mạng dưới đao quân dụng, không còn ai sống sót! Vài cái xác còn chưa lạnh cứng, hẳn là chuyện xảy ra hôm nay lúc trời còn chưa sáng. Nhìn vết tuyết trong đống tuyết thì hung thủ giết người đã chạy trốn lên núi!”
Một thân vệ khác líu ríu bàn tán: “Quá độc ác! Phụ nữ, trẻ con, ông già cũng giết!”
“Các ngươi nhìn đao pháp trên xác kìa, chắc chắn kẻ ra tay là cao thủ!”
“Hung thủ sử dụng trường đao thường dùng trong quân, chả nhẽ do quân Hán làm?”
“Vết thương của tất cả người chết đều sâu đến thấy xương, không giống hành động của bọn cướp vặt cản đường…”
“Ngọn núi này chỉ có một đường xuống, chúng ta thủ ngay giao lộ, tấn công lên núi đi!”
Vẻ mặt Tất Sa ngày càng trắng, bờ môi run run mấy lần, gỡ xuống đồng phù tùy thân quay sang dặn dò thân binh: “Ngươi vào thành nói cho vệ binh thủ thành, ở đây ta sẽ tiếp quản, không ai được nhúng tay. Các ngươi ở lại đây, chia mười người một đội, chôn xác, dọn dẹp đường sá, không cho phép ai đi qua.”
Nói xong, anh ta nhắm mắt, tay phải nắm chặt trường đao, thúc ngựa rời đi.
Dao Anh ở nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn Tất Sa và Duyên Giác một trước một sau lên núi, ngây ra một lúc. Trong lòng nàng rất nặng nề, như có tảng đá thật lớn chèn ép, thở không nổi, nhịp tim bỗng nhiên trở nên rất chậm rất chậm.
Một bóng lưng kiên nghị trong lạnh lóe lên trong đầu nàng.
Người đó mỗi đêm ngủ ngoài trời hoang dã, bất cứ khi nào nàng mở mắt, đều nhìn thấy hắn.
Dao Anh cắn cắn môi, đôi ủng dài đá nhẹ bụng ngựa, giục ngựa chạy gấp, đuổi theo Duyên Giác và Tất Sa.
Tạ Thanh lập tức thúc ngựa đuổi theo. Dao Anh quay lại, vẻ trầm tĩnh, từng chữ nói: “A Thanh, các ngươi ở lại đây đi, không ai được phép cùng lên!”
Tạ Thanh sửng ra một lúc, ghì dây cương, dừng tại chỗ. Thân binh Vương Đình chưa kịp làm gì, Dao Anh đã xông lên đường núi, đuổi kịp Duyên Giác và Tất Sa.
Tiếng vó ngựa từ xa đến, Tất Sa quay nhìn, con ngươi co rút, lạnh lùng nói: “Công chúa mời quay về!”
Dao Anh không có ghìm tốc độ, đuổi kịp anh ta, mắt đảo quanh mặt cả anh ta và Duyên Giác. “Có phải hai người đã đoán ra hung thủ chặn giết đội buôn kia?”
Duyên Giác căng thẳng, không hé răng.
Vẻ mặt Tất Sa như nước, nói: “Đây là chuyện của Vương Đình, không liên quan đến công chúa, thân binh của Vương Đình sẽ bảo vệ người, trên núi không an toàn, chúng tôi còn phải đuổi bắt hung thủ, công chúa xuống núi đi.”
Dao Anh quay lại nhìn thân vệ phòng thủ cạnh đường núi và mấy cái xác xếp lớp, quay sang thẳng tắp nhìn Tất Sa. “Tất Sa, có phải ngài nghi ngờ hung thủ là Nhiếp Chính Vương?”
Mặt Tất Sa thay đổi rất nhanh. Dao Anh nhìn Tất Sa, không để anh ta né tránh ánh mắt mình: “Có phải ngài và Duyên Giác muốn đi giết hắn không?”
Một luồng run rẩy lăn qua người Duyên Giác, nhìn Dao Anh. Dao Anh thản nhiên nhìn lại: “Mấy hôm nay hễ ta tới gần Nhiếp Chính Vương thì cậu liền khẩn trương, tay cầm đao ướt đẫm đầy mồ hôi, cậu sợ Nhiếp Chính Vương làm ta bị thương à?”
Mặt Duyên Giác trắng bệch.
“Trên người Nhiếp Chính Vương có mùi thuốc, có phải hắn đã bị thương gì không? Hay là khi luyện công có sai sót? Mấy hôm nay hắn luôn tránh mặt người khác, là vì sao?”
Duyên Giác không dám hé răng, ánh mắt trốn tránh.
Dao Anh thở gấp, tầm mắt quay lại người Tất Sa, tiếp tục hỏi: “Là ngài cảm thấy hắn không khống chế nổi mình nên đã giết cả đội buôn?”
Gió núi gào thét, Tất Sa không nói gì, hai tay nắm chặt dây cương hiện cả gân xanh.
Duyên Giác đằng hắng, day day khóe mắt.
“Hung thủ không phải Tô Đan Cổ!” Dao Anh thở mạnh, người nhẹ run lên, “Ngài nhìn kỹ mấy cái xác kia đi, sao hắn lạm sát kẻ vô tội được chứ!”
Tất Sa quay lại nhìn đường núi. “Công chúa không biết chuyện gì, sao chắc chắn rằng hung thủ không phải là Nhiếp Chính Vương?” Cậu dừng một chút, giọng chợt trở nên gay gắt chói tai: “Ta và Nhiếp Chính Vương lớn lên cùng nhau, biết ngài hơn hai mươi năm, ta là người biết rõ nhất! Công chúa chỉ là một người ngoài!”
Dao Anh hít một hơi thật sâu, ngón tay nắm chặt dây cương. “Đúng là ta không biết gì thật, ta chỉ là một người ngoài, vốn không rõ rốt cuộc giữa Tướng quân, Nhiếp Chính Vương và Phật Tử giấu bí mật gì, ta cũng sẽ không tìm hiểu. Tướng quân biết Nhiếp Chính Vương hơn hai mươi năm, cùng lắm thì ta chỉ mới ở chung với Nhiếp Chính Vương mấy tháng thôi.”
Nàng nâng mi mắt, nhìn thẳng vào Tất Sa không chớp mắt. “Như vậy, xin hỏi Tướng quân, từ khi Nhiếp Chính Vương tập võ đến nay, có lạm sát qua một người vô tội nào chưa?”
Tất Sa không nói.
“Mấy năm qua, khi Nhiếp Chính Vương luyện công xảy ra sự cố, có làm bị thương ai chưa?”
Tất Sa vẫn không lên tiếng.
Giọng Dao Anh bình tĩnh: “Nếu các người chưa bao giờ thấy hắn từng đả thương người, tại sao mấy hôm nay hễ thấy hắn thì tay các người lại giữ chuôi đao, luôn sẵn sàng ra tay mọi lúc? Vì sao khi thấy đội buôn chết thảm, các người lại thê thảm đau đớn, bỏ hết mọi người mà một mình lên núi?”
Nàng cao giọng hơn: “A Sử Na Tất Sa, ngài nghi ngờ Tô Đan Cổ, đúng không?”
Tất Sa nhìn Dao Anh, thật lâu không nói gì.
Dao Anh nhìn anh ta chằm chằm với vẻ quật cường, vì sốt ruột, hai gò má hơi đỏ lên, tóc mai bị gió thổi loạn, chóp mũi đỏ bừng.
Nàng thật sự quan tâm Nhiếp Chính Vương.
Tất Sa nhắm mắt, trên mặt không còn luôn mang theo ý cười cợt đùa bỡn hững hờ chọc người, hai đầu lông mày không giãn ra nổi đầy đau xót.
Anh ta thở thật dài. “Nhiếp Chính Vương luyện công pháp đặc thù, hơi lơ là chút sẽ bị phản phệ, nhẹ thì bị tổn thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, lục thân không nhận*, giết chóc tàn nhẫn.”
*lục thân bao gồm ba, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận
Tất Sa cúi đầu nhìn chuôi đao trên tay mà sư tôn giao cho mình. “Công chúa, Duyên Giác nói với tôi, mấy hôm trước Nhiếp Chính Vương có dấu hiệu bị công pháp phản phệ nên tính tình trở nên kỳ lạ. Ngài ấy đi hướng này, tôi tính, rạng sáng hôm nay ngài sẽ tới đoạn đường núi.”
Tất Sa run giọng nói: “Trường đao mà Nhiếp Chính Vương dùng là bội đao trong quân.”
Duyên Giác ở cạnh bên vẫn cứ run rẩy, vành mắt càng đỏ.
Dao Anh lau tuyết nước trên mặt, vẻ bình tĩnh, đôi mắt đen nhánh như mực tỏa sáng.
“Vậy thì sao?”
Tất Sa ngây ra.
Gió rét như đao cắt, ý lạnh thấu xương, Dao Anh run lập cập trong gió, từng chữ từng chữ nói: “Tất cả thân vệ ai cũng đeo trường đao, không có nhân chứng vật chứng, ngài không tận mắt nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đánh người, chỉ dựa vào suy đoán, sao có thể kết luận hung thủ là hắn? Giờ hắn bị công pháp phản phệ, tính tình không ổn định, ngài chưa phân tốt xấu đã nghi ngờ hắn, ngộ nhỡ chọc giận hắn, chẳng phải hiểu lầm giữa các người càng sâu ư?”
Tất Sa nhất thời không phản bác được, lặng đi thật lâu, khóe miệng kéo nhẹ: “Công chúa tin tưởng Nhiếp Chính Vương đến thế à?”
Dao Anh đưa tay vén tóc mai. “Trên đường đến, có lần bọn ta đi ngang qua vách núi cao chót vót, có con ngựa bị hoảng sợ, trượt chân xuống sạn đạo*, suýt nữa quẳng thân binh trên lưng xuống núi, Nhiếp Chính Vương đã cứu được thân binh kia.”
*đường làm bằng cọc gỗ lát ván, trong hẻm núi hoặc bờ vực
Lúc đó Tô Đan Cổ đang ở xa xa phía sau đội, thấy chuyện xảy ra, bóng hắn bay đến cứu người thân binh kia.
“Sau khi thân binh đã thoát hiểm… Nhiếp Chính Vương không hề rời đi.”
Dao Anh nhìn vào đôi mắt xanh của Tất Sa, “Hắn thăm dò ở sạn đạo, trấn an con ngựa bị hoảng sợ, cứu cả con ngựa suýt ngã xuống sơn cốc về.”
Chỉ là một con ngựa, không đáng mạo hiểm có thể rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan để cứu. Nhưng Tô Đan Cổ đã cứu.
Cả người hắn đầy sát khí, nhưng trong đao pháp lại ngầm chứa từ bi.
Dao Anh kiên định nói: “Ta tin tưởng Nhiếp Chính Vương, cứ cho là hắn bị công pháp phản phệ không khống chế được mình, cũng sẽ không lạm sát dân thường vô tội.”
Tất Sa chấn động.
Dao Anh phân tích tiếp: “Hơn nữa đao pháp của Nhiếp Chính Vương rất chuẩn xác, nếu thật sự muốn giết người, hẳn một đao mất mạng, sẽ không cố ý tra tấn, Tướng quân nhìn kỹ mấy cái xác kia đi, trên người ngổn ngang vết đao, cả mấy con ngựa và lạc đà, không giống như một người làm.”
Tất Sa Duyên Giác nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt.
Họ chỉ lo lắng cho Tô Đan Cổ, không dám nhìn mấy cái xác lâu.spoil: vài chương tiếp theo lại có hứng edit rồi, chị và anh lại ở bên nhau…