Nguyệt Thượng Trọng Hỏa

Chương 17



Buổi sáng nửa tháng sau …

Đã gần đến đầu mùa đông, trời càng ngày càng tối, Uất Trì trưởng lão bị thanh âm múa kiếm ngoài cửa đánh thức nên khoác quần áo ra ngoài xem thử. Giữa một mảng tối, một bóng dáng đang luyện kiếm giữa sân.

Kiếm quang lạnh thấu xương, bổ nát tảng đá lớn.

Tuyết Chi đầu đầy mồ hôi, nhưng cũng không phát ra tiếng động nào. Mồ hôi theo những động tác xoay người rơi xuống. Không lâu sau, chỉ nghe tiếng nổ, trường kiếm trong tay Tuyết Chi bị kiếm khí chém thành hai đoạn, bay ra ngoài.

Lúc này, Tuyết Chi mới dừng tay, thở dài một tiếng, chậm rãi đi đến một bên, ngồi xuống.

Uất Trì trưởng lão vui mừng cười, bước thong thả về phía trước,

Tuyết Chi lau mồ hôi trên trán, gỡ kiếm tuệ xuống, đem thanh kiếm gãy ném vào giữa đống đao kiếm hỏng. Sau đó, nàng đi đến góc đường, cầm cái túi lớn, lấy ra một thanh kiếm khác, đeo kiếm tuệ vào.

“Kiếm còn không cần, còn cần kiếm tuệ làm gi?”

Tuyết Chi sợ đến mức giật mình một cái, quay đầu lại, lúc sau mới khôi phục tinh thần” “Trưởng lão, A, con thấy kiếm tuệ này … a,con rất thích.”

Uất Trì trưởng lão không tin liếc nhìn nàng một cái: “Thật sao?” Lại nhìn phía kiếm tuệ.

“Là, có kiếm tuệ này, múa kiếm mới đẹp…” Nói đến đây, phát hiện Uất Trì trưởng lão muốn xem cái kiếm tuệ kia, lại nhỏ giọng hỏi, “ …. Sao vậy ạ?”

Uất Trì trưởng lão ngẩng đầu, mỉm cười: “Không có gì, cố gắng luyện công đi.”

Qua buổi trưa, Tuyết Chi ngã xuống mặt cỏ, không còn sức đứng lên. Sở Vi Lan và Mục Viễn đứng bên cạnh, bất đắc dĩ nhìn nàng. Chu Sa ngồi xổm xuống, chỉ chỉ vào bụng Tuyết Chi, thở dài, “Thiếu cung chủ, ăn nhiều quá rồi.”

‘Bụng ta khó chịu quá.” Tuyết Chi muốn động đậy, cố gắng một lần, cuối cùng thất bại. Lại động đây lần nữa, tiếp tục thất bại. Sở Vi Lan không nhịn được, bắt lấy tay nàng, kéo lên: “Con tiếp tục tập như vậy, cũng không phải cách, Không cần nóng lòng, hiện nay Mục Viễn dạy con, con cũng đã có tiến bộ.”

Mục Viễn đưa lưng về phía Tuyết Chi, dáng đứng thẳng tắp. Sau đó, cầm kiếm chém ngang, kiếm khí nhanh chóng run lên, phát ra ánh sáng chói mắt. Sau đó nhấc chân, đá chân, thu kiếm, lại đâm, lại thu, tiếp theo xoay người, thu kiếm lại,…

Tập võ cũng như vẽ tranh. Bất luận bức tranh dù giống đến đâu, đều không thể so với vật thật.

Võ công của Mục Viễn là do Trọng Liên truyền thụ, chỉ cần là chiêu thức của Trọng Hỏa Cung, hắn đều có thể múa tốt, không nhìn ra khuyết điểm.

Hỗn Nguyệt kiếm tầng thứ tám, bởi vì rất lợi hại, bóng dáng Mục Viễn lại đặc biệt giống Trọng Liên.

Tuyết Chi nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “ Mục Viễn ca, huynh thật sự rất lợi hại …”

Mục Viễn thu kiếm, dừng lại, ngồi xổm trước mặt Tuyết Chi, cười nói: “Thiếu cung chủ, muội phải luyện giỏi hơn ta.”

Tuyết Chi quả quyết nói:” Không được đâu.”

Chu Sa và Sở Vi Lan bên cạnh thiếu chút nữa ‘trăm miệng một lời’ nói “Đúng vậy.”, tạm thời nhịn xuống. Chu Sa đứng lên, duỗi thắt lưng: “Ai da, Vũ Văn trưởng lão nghiêm khắc quá chừng. Nhưng thật không có cách nào khác, lão chính là sư phụ của cha người, bất quá trò giỏi hơn thầy. Nếu không tại vì tuổi tác đã cao, hơn nữa đích thân dạy người, không chừng người đã sớm … Làm sao vậy?

Thiếu cung chủ, mắt người sao vậy? Vi lan, miệng ngươi bị gì thế? …. Mục Viễn, sao đầu ngươi lại phải băng lại thế?”

“Thiếu cung chủ, ta có việc muốn hỏi con.” Giọng Vũ Văn trưởng lão phía sau Chu Sa truyền đến.

Lưng Chu Sa giống như bị súng bắn vào, run lên một cái.

Tuyết Chi chậm rãi đứng lên: “Trưởng lão … Có chuyện gì vậy?”

Vũ Văn trưởng lão nhìn kiếm trên tay Mục Viễn, rồi nhìn hắn. Mục Viễn lập tức đem thanh kiếm qua.

Chu Sa vui vẻ nói:” Vũ Văn trưởng lão, ngài muốn dạy võ công cho Thiếu cung chủ sao?”

Vũ Văn trưởng lão nhớ tới kiếm tuệ, nhìn Tuyết Chi: “Thiếu cung chủ, cái này ở đâu có?”

“…. Con.. mua.”

“Mua ở đâu?”

“Ở … Phụng Thiên.”

“Con ở Phụng Thiên mua được đồ của Linh Kiếm sơn trang?”

Mặt Tuyết Chi đỏ lên, đành phải nhìn chỗ khác, không nói lời nào.

“Thiếu cung chủ kết giao với ai, ta không nhúng tay vào. Nhưng hy vọng Thiếu cung chủ không quên thân phận của mình. Trọng Hỏa Cung và Linh Kiếm sơn trang từ trước đến nay đều bất hòa, bọn họ kết giao với con, không chừng có ý đồ khác.”

Tuyết Chi nhịn một hồi lâu mới thở ra, ngồi lên bãi cỏ, không thèm nhắc lại.

Phía sau, có một đệ tử vội vội vàng vàng tới:” Thiếu cung chủ, trưởng lão, giáo chủ Tuyết Yến giáo cầu kiến.”

Tuyết Chi trong lòng chợt lạnh một cái, nói: “Ngươi kêu bà ta chờ ta ở chân núi.”

“Không” Vũ Văn trưởng lão ngắt lời nói, “Mời Nguyên giáo chủ lên núi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.