Sau khi ‘càn quét’ phường vải Phúc gia, Tuyết Chi ôm một đống vải và đồ thêu chuẩn bị thanh toán tiền, nhìn vẻ mặt sáng láng, hồng hào của nàng, rồi nhìn qua thần sắc mệt mỏi nhưng cố che giấu của Thượng Quan Thấu, hắn muốn trả ngân lượng cho nàng nhưng Tuyết Chi nhất quyết phải tự mình trả. Tuy nhiên, trước giờ Thượng Quan Thấu rất cố chấp, đành phải để hắn trả.
Đó gọi là ‘Cắn người nhẹ miệng, bắt người nương tay’, nhưng Tuyết Chi lại thấy mắc nợ Thượng Quan Thấu, cho nên lúc đám người chen chúc đi đến, Thượng Quan Thấu dắt tay nàng, kéo đến bên người hắn, nàng lại khẩn trương nhưng chỉ làm bộ không biết.
Lúc đóng gói đồ vật, nha hoàn của phường vải nhìn Trọng Tuyết Chi nói: “ Thiếu gia, đống đồ này nhiều quá, đều đưa cho cô nương đây sao?”
Thượng Quan Thấu choàng qua vai Tuyết Chi, đem nàng dựa vào ngực hắn, cười vô cùng ngọt ngào, nhìn như một bảo bối được yêu chiều, “Đồ ta chọn đều cho Chi nhi, để nàng tùy ý chọn đi.” Vừa nói xong, hắn nhắm mắt, hôn nhẹ vào giữa trán nàng.
Chuyện này thì thật không chịu nổi. Tuyết Chi bật mạnh ra, mới chốc mặt đã đỏ đến cổ, những đồ vừa chọn cũng không thèm lấy, lập tức chạy ra khỏi tiệm vải. ‘Cắn người nhẹ miệng, bắt người nương tay’, Tuyết Chi hung hăng đá mấy bình rượu ven đường — lần sau nhất định phải tự mình trả tiền.
Không lâu sau, Thượng Quan Thấu cũng đuổi theo. Hắn vừa đến gần người Tuyết Chi, nàng liền quay đầu lại, hung tợn nói: “Ta không thích người khác tùy tiện chạm vào người ta!” Sau đó xoay người bước đi.
Mũ sắt trên đầu Trác lão bản có chòm lông khổng tước thông khí, hắn một tay giơ cao Hoàng kim kiếm. một tay vung vẩy gấp khúc, vuốt râu: “Nữ nhân nổi giận nhất định không muốn người khác thấy, hơn nữa các nàng lại thích được nam nhân đuổi theo! Điểm dừng của bọn họ chắc chắn là nơi không người lui tới!”
Tuyết Chi dừng trước cửa khách điếm, đi qua đi lại vài lần, chạy đến giữa đình nghỉ mát ở hậu viên nhà trọ.
“Thực xin lỗi, là ta đã mạo phạm cô nương.”
Thượng Quan Thấu nói vậy, khoảng cách với Tuyết Chi không xa, “Kỳ thật, ta và Lâm cô nương đã gặp mặt qua, đại khái do Lâm cô nương không nhớ rõ.”
“Ta không biết.”
“Còn giận ta sao?”
“Ta biết ngươi vì muốn dễ ăn nói với người nhà nên mới như vậy, bỏ đi.” Tuyết Chi phất tay, “Một hồi ta sẽ đem ngân lượng đi thanh toán.”
“Ta nói là trước kia đã gặp qua cô nương.” Giọng Thượng Quan Thấu ôn nhu nhẹ nhàng đến mức làm ‘băng tan tuyết chảy’, dần dần dựa vào ngày càng gần.
“Sự thật hiển nhiên, cô nương sẽ tìm lối thoát khỏi tình huống khó xử này, nhưng, Chiêu Quân phu nhân sao có thể để tình cảnh ôn nhu này biến mất được!!!” Trác lão bản mạnh mẽ vung tay, Hoàng kim kiếm đâm xuyên qua mọi thứ, phát ra âm thanh lớn ở mái nhà.
Có một đại thẩm nói: “Trác lão bản, tòa nhà này là do ông xây đấy …”
“Chi nhi …” Thượng Quan Thấu bỗng nhiên đi đến, nắm tay Tuyết Chi, đầu hơi nghiêng, hôn lên gò má nàng một cái.
Trác lão bản tung ra song chưởng, rít gào nói: “Nàng là của ta” những lời này xưa rồi!!!”
“Ta không có gì để cho nàng, nhưng nếu nàng đồng ý, ta chính là của riêng nàng thôi.” Thượng Quan Thấu một tay nắm chặt tay Tuyết Chi, tay kia đã muốn ôm thắt lưng của nàng, nhẹ nhàng một câu, nàng đã tựa vào lòng ngực hắn.
Sau đó, thần sắc Trác lão bản đột nhiên ngưng trọng, ngồi xổm xuống, đem kim thuẫn đặt xuống băng ghế dưới, sau đó gõ mạnh một cái, Kim thuẫn như một cái mai rùa dính ở ghế phía dưới, sau đó, một đoạn ngắn theo tấm chắn lộ ra phía dưới.
“Nữ nhân này, nhất định sẽ trốn về nhà trọ!” Trác lão bản chậm rãi đứng thẳng dậy, búng ngón tay một cái, một gã sai vặt lập tức biến mất ở góc tường, Trác lão bản mắt nhìn xa xăm, ánh mắt nghiêm trọng, “Ta đã nói, thời gian ba ngày, nữ nhân này nhất định sẽ ‘Cá nằm trên thớt’. Nếu nàng quay lại phòng, nàng sẽ dùng câu nói thông dụng của các cô gái thời nay, ‘tái kiến’.”
Tuyết Chi chạy về phòng, vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng có một người đang đứng.
Người này không phải Thượng Quan Thấu, mà là Mục Viễn.
“Chiêu Quân phu nhân cuối cùng sẽ sử dụng đòn sát thủ, sau đó, đêm nay ăn luôn nàng ta! Trừ phi nàng là một người —-“ Trác lão bản vừa dứt lời, gã sai vặt vừa biến mất lúc nãy chạy đến, ném một viên hỏa cầu vào kim thuẫn của ông ta.
Mọi người đồng thanh hỏi: “ Trừ phi là ai?”
“Thượng Quan Thấu sớm đã công bố thiên hạ, có một nữ nhân, hắn sẽ không bao giờ tính kế nàng.” Trác lão bản xoa thắt lưng, lớn tiếng cười, “Nữ nhân này, chính là Trọng Tuyết Chi, oa ha ha ha ha!!”
Mọi người bỗng nhiên im lặng.
Mục Viễn quay người lại nhìn Tuyết Chi, nhân tiện nói: “Thiếu cung chủ.”
Lúc này, Thượng Quan Thấu vừa đến, nghe thấy ba chữ này, kinh ngạc nhìn Tuyết Chi, nói: “Nàng thật là … Trọng Tuyết Chi?”
Chất đốt của hỏa cầu không đủ, dần hết đi, Trác lão bản thở mạnh một hơi, làm âm thanh vọng ở trong mũ sắt: “Cho nên, đã nói chuyện ngoài lề rồi, chỉ là hư cấu! Tính ta thích nói bừa thôi!”
Vừa dứt lời, kim thuẫn nổ mạnh, một cái bàn nhỏ nâng Trác lão bản lên cao, hướng đến lỗ thủng lúc nãy trên trần nhà.
Mọi người nhìn lên không trung, thấy Trác lão bản đã thành một điểm nhỏ, trầm mặt thật lâu.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng có người nói:
“Ta thật không hiểu ông ấy làm vậy có mục đích gì.”
“Xem ra, trong một thời gian ngắn, chắc Trác lão bản không về được đâu.”