Động tác của Chiêm Đông Kình đột ngột cứng đờ, toàn thân giống như hóa đá
đứng yên tại chỗ, Đường Khả khom lưng nửa người trên gần như dán xuống
sàn, "Anh cũng chưa bao giờ đối xử tốt với em, đưa em ra ngoài cũng là
vì muốn bồi dưỡng em thành công cụ giết người, là bản thân em ngốc, mới
muốn đi theo anh."
Hai chân Chiêm Đông Kình chống đỡ mép ghế sofa, rồi nặng nề ngồi xuống.
Tống Các tiến đến, ngồi xổm trước người Đường Khả, "Đường tiểu thư, cánh tay này cô thật không cần nữa sao?"
Đường Khả che miệng khóc, Chiêm Đông Kình bực bội vung tay, "Đi, đưa cô đến bệnh viện."
Tống Các lôi kéo cánh tay Đường Khả, bị cô ta dùng sức hất ra, "Đừng đụng vào tôi."
Tống Các nhẫn nại, động tác níu cánh tay cô ta càng thêm chặt, "Chẳng lẽ cô
muốn bị đuổi đi sao? Nhân lúc này để Kình thiếu suy nghĩ lại thật kỹ
càng."
Đường Khả nghe vậy, lúc này mới để Tống Các đỡ dậy.
Tống Các đưa Đường Khả ra ngoài, cho người đích thân hộ tống cô ta tới bệnh
viện, lúc Tống Các trở lại phòng khách Chiêm Đông Kình vẫn ngồi ở vị trí lúc nãy, hắn không nhanh không chậm tiến lên, "Kình thiếu, cái chết của Đường Tâm năm đó, ngài không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Sao tôi lại
không thấy," Chiêm Đông Kình thở dài một hơi, "cô ấy bình thường cũng
coi như là nhu thuận, lại dính đến ma túy, nếu không phải có người cố ý
dụ dỗ, cũng không xảy ra chuyện sau đó."
"Đúng vậy, Đường Tâm
tiểu thư thế nhưng lại khá hơn vị Đường tiểu thư này nhiều, hai chị em
này quả thật là một ở trên trời, một ở dưới đất."
Chiêm Đông Kình chống hai tay lên trán, cô ấy tốt, nhưng lại chết trong tay người đàn ông cô ấy yêu nhất.
Ký ức phủ đầy bụi của Chiêm Đông Kình giống như hồng thủy vỡ đập, muốn
ngăn cản cũng không được, cảm giác thân thể gầy yếu chỉ còn mỗi khung
xương kia nằm trong lồng ngực hắn trước lúc chết, hắn đến giờ vẫn không
quên được.
Đường Khả ở trong bệnh viện nửa tháng, lúc xuất viện
gọi điện thoại cho Tống Các, từ trong giọng điệu của hắn không nghe thấy bất kỳ ý tứ nào muốn để cô ta rời đi, lúc này cô ta mới yên tâm.
***
Tô Lương Mạt luôn ở trong sòng bài, lúc nhận được điện thoại của Tô Uyển
cô thấy bất ngờ, cô không nghĩ Tô Uyển sẽ gọi điện thoại cho cô.
Trong điện thoại, Tô Uyển hình như rất gấp, nói là Lưu Giản xảy ra chuyện, bảo cô nhanh đến đó.
Tô Lương Mạt chỉ nghe được đại khái, không kịp nghĩ ngợi liền cầm lấy chìa khóa xe chạy đến biệt thự chỗ Lưu Giản ở.
Mới đi vào phòng khách, liền nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh đồ đạc
bị đập phá, Tô Uyển với Tống Phương đều ở dưới lầu, Đậu Đậu bị hù dọa
nằm trên vai Tô Uyển không dám động đậy. Thấy cô tới, Tô Uyển vội vàng
bước đến, "Lương Mạt, cô mau đi xem thử anh ấy, chúng tôi ai cũng không
khuyên được."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng
không biết, buổi sáng có người đến đây, ở trên lầu nói chuyện với anh ấy rất lâu, sau đó anh ấy liền nổi điên như vậy, ai cũng không khuyên can
được."
Tô Lương Mạt nhìn về phía đầu cầu thang, dè dặt đi lên trên.
Đi đến phòng của Lưu Giản, có thể nhìn thấy trước cửa một đống hỗn loạn,
thứ có thể đập được xem ra cũng không còn bao nhiêu, mảnh thủy tinh vụn
tung tóe ra bên ngoài, ngay cả hộ vệ cũng đều bị Tống Phương rút đi hết.
Tô Lương Mạt đi vào, Lưu Giản nhặt lên một cái ghế ném tới, cô vội vàng
nghiêng người, mới may mắn tránh được, cái ghế kia đập trúng vách tường
văng ra lại, Tô Lương Mạt chưa hoàn hồn, cái ghế kia văng ra liền rơi
xuống dưới chân cô.
Lưu Giản nhìn thấy cô, bước nhanh tới phía trước, xác định cô không bị thương sau đó trở lại trước giường không nói một lời nào.
Tô Lương Mạt theo Lưu Giản đi vào, lúc này mới phát hiện cô phán đoán
không sai, quả nhiên trong phòng bị đập phá chỉ còn lại cái vỏ trụi lủi, ngay cả ghế sofa với giường cũng không may mắn trốn thoát.
Lưu
Giản ngồi bên mép giường, hai tay cắm sâu vào mái tóc dày đậm, động tác
khom lưng khiến cơ bụng và da thịt trước ngực căng cứng.
Tô Lương Mạt đi đến bên cạnh anh, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Giản không mở miệng, cũng không xua đuổi cô, vẫn chìm đắm trong thế
giới của mình, Tô Lương Mạt khom lưng định thu dọn, ánh mắt Lưu Giản dán lên hai tay của Tô Lương Mạt.
"Người hại chết Chính ca, quả nhiên là Hoắc lão gia tử."
Động tác của Tô Lương Mạt cứng nhắc, cho dù đã từng phỏng đoán đến phương
diện này, nhưng trong lòng luôn hy vọng có thể may mắn, "Là vì Thẩm Tâm
Lê sao?"
Lưu Giản trầm mặc, Tô Lương Mạt đứng lên, trời đất xoay chuyển, "Nói như vậy, cái chết của anh ta có liên quan tới em."
"Không, không liên quan gì tới em," Lưu Giản gạt cô ra ngoài, "là anh, Thẩm Tâm Lê là anh giết, Hoắc lão gia tử cũng là nhắm tới anh."
Trong
lòng Tô Lương Mạt càng thêm khó chịu, "Nhưng anh là vì em, Lưu Giản, anh đừng như vậy, anh càng nói những lời thế này em ngược lại càng khó mà
dễ chịu."
Một hồi bước chân từ cửa truyền tới, Tống Phương nước mắt tràn mi nhìn hai người, "Các người nói, đều là sự thật?"
Ánh mắt Tống Phương lạnh thấu xương, như mũi dao nhọn sắc bén hiện rõ, chị
ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Lương Mạt với Lưu Giản, "Chu Chính lại
thành kẻ chết thay các người?"
"Chị dâu, không phải như vậy," Lưu Giản cuống cuồng muốn giải thích, "chuyện nay Lương Mạt vốn không biết, Thẩm Tâm Lê cũng là em giết."
Tống Phương đưa tay che miệng,
nhưng tiếng khóc không kìm nén được vẫn truyền ra giữa kẽ tay, "Lão Nhị, Chu Chính bình thường đối với cậu không tốt sao?"
"Chị dâu, chị đừng như vậy."
"Tôi như thế nào?" Tống Phương tiến lên chỉ vào Tô Lương Mạt, "Anh ấy lại vì cô ta mà chết, Đậu Đậu đáng thương vẫn còn ở trong bụng, đến cả ba cũng chưa được gặp, lão Nhị, cậu thật sự bị mê muội rồi, loại phụ nữ như thế này cậu còn dám lưu lại?"
Tô Uyển ôm Đậu Đậu cũng vội vội vàng
vàng chạy lên, đứa nhỏ vốn đã bị kinh hãi, lúc này thấy Tống Phương
khóc, càng gào thét vỡ giọng.
Cổ họng Tô Lương Mạt giống như bị
nhúm bông vải chặn ngang, bộ dạng Đậu Đậu khóc đỏ cả mặt rất tội nghiệp, gần như khóc đến thở không ra hơi, Lưu Giản ngồi xuống lại mép giường,
"Tô Uyển, đưa chị dâu ra ngoài trước đi."
Tô Uyển giữ chặt cánh
tay Tống Phương, vừa rồi ở ngoài cửa cũng nghe đại khái, "Chị dâu, chị
bình tĩnh lại trước, đừng quá đau khổ, Giản vẫn luôn truy tìm hung thủ
đã hại chết Chính ca, bây giờ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng,
một tên cũng sẽ không bỏ qua."
Tống Phương khóc lóc bị đưa ra
ngoài, Tô Lương Mạt đứng trước giường anh, Lưu Giản từ từ nắm chặt tay
thành quyền, "Lão đầu tử đáng chết, anh sẽ không bỏ qua cho lão ta!"
"Vì sao chuyện hai năm trước bây giờ mới tra ra được?"
"Kẻ động thủ gần đây mới bị tra ra, nếu không có mười phần nắm chắc, chỉ
dựa vào suy đoán cũng vô dụng, anh đã sớm nghĩ đến chuyện lão đầu tử kia có liên can, nhưng nếu trả thù không thành Tương Hiếu Đường không đưa
ra được lý do thích hợp, sau đó liền xong đời." Lưu Giản trầm trọng lên
tiếng, giọng nói có chút cảm giác khàn đặc, nghe vào tai làm người ta
cảm thấy nặng nề khác thường.
"Lưu Giản, anh muốn làm cái gì, em giúp anh."
Người ngoài nhìn vào thấy các bang hội dường như không cố kỵ gì, cái gì cũng
có thể làm, thực tế cũng giống như bước trên băng mỏng, bởi vì Tương
Hiếu Đường không có cách nào thống trị được toàn bộ, một khi các bang
phái bên ngoài vì lý do nào đó mà liên hợp với nhau, đây chính là hậu
hoạn khôn lường.
Lưu Giản nghe thấy lời Tô Lương Mạt, ngẩng đầu
lên nhìn cô chằm chặp, ánh mắt mang theo tàn khốc cùng cảnh báo Tô Lương Mạt chưa từng thấy qua, "Anh không cần em giúp, em nhớ kỹ, chuyện này
không can hệ gì tới em, Thẩm Tâm Lê là chính tay anh giết chết, huống hồ cho dù không phải vì cô ta, Hoắc lão gia tử muốn ra tay với Tương Hiếu
Đường cũng không phải ngày một ngày hai."
"Lưu Giản, anh đừng an ủi em, tự em có khả năng phán đoán."
Người đàn ông đứng dậy, đá cái gối ở dưới chân, "Không phải anh an ủi em, anh là tự an ủi chính mình."
Tô Lương Mạt nghe vậy, chóp mũi tràn ra chua xót, "Lưu Giản, anh đối với em như vậy không đáng."
"Có đáng hay không anh tự biết."
Tô Lương Mạt đi vòng ra đằng sau lưng người đàn ông, anh rất cao, bả vai
rộng lớn có thể cản trở hoàn toàn tầm mắt của Tô Lương Mạt, cô từ phía
sau ôm eo anh, Lưu Giản rõ ràng ngẩn người, không nghĩ tới Tô Lương Mạt
sẽ hành động như vậy.
"Lưu Giản, là do bản thân em bất động, em
luôn đứng nguyên một chỗ không chịu nhìn thử ra đằng sau, chuyện Chu
Chính anh đừng gánh vác một mình, em giúp anh, thật đáy, anh muốn giết
Hoắc lão gia tử, em giúp anh."
Hô hấp Lưu Giản ngưng trọng, cô
tùy ý ôm chặt eo của anh, mặt Tô Lương Mạt dán chặt sau lưng Lưu Giản,
một lúc lâu sau, người đàn ông kéo cô tới trước mặt, anh nhìn thấy tự
trách và áy náy trong mắt cô, dần dần tràn đầy vào lòng Lưu Giản, anh
đưa tay đẩy tóc dính bên gò má Tô Lương Mạt ra, "Anh để em quản lý sòng
bài, chính là không muốn trên tay em lại dính máu, Lương Mạt, trả thù là chuyện của đàn ông, đừng dễ dàng nhắc đến hai từ "giết người" nữa."
Lưu Giản với Chiêm Đông Kình rốt cuộc là khác nhau, đối xử với cô, hai người họ là hai thái độ hoàn toàn bất đồng.
Tô Lương Mạt để bàn tay Lưu Giản tùy ý dán chặt gò má mình, "Đây không
phải là cảm kích hay mặc cảm, Lưu Giản, anh có chuyện gì, em thực sự
muốn giúp anh."
Lưu Giản sáp tới gần, tì cằm trên đỉnh đầu Tô
Lương Mạt, "Đừng lo cho anh, thời gian hai năm còn có thể đợi, nếu không có kế hoạch chu đáo, anh không thể nào tự mình đi chịu chết."
Tô Lương Mạt sợ nhất đúng là anh kích động, "Được, đây là anh đồng ý với em."
"Ừ." Lưu Giản nhẹ giọng đáp.
Tô Uyển trở lại trước phòng, rón rén đi vào nhìn thấy hai người ôm nhau,
cô ta siết chặt tay, lại im lặng không một tiếng động đi ra ngoài.
Tô Lương Mạt muốn thu dọn trong phòng, Lưu Giản cầm tay cô, "Đừng động
vào, đợi chút nữa anh sai người giúp việc lên dọn, em về trước đi."
"Ừ, được."
Cô ra khỏi phòng ngủ đi tới đầu cầu thang, nghĩ tới những người có khả
năng phải đối mặt, Tô Lương Mạt không tránh được có chút hồi hộp, đại
sảnh dưới lầu có thể nghe thấy tiếng Tống Phương khóc, Tô Lương Mạt chần chừ một chút sau đó vẫn nhấc chân.
"Lương Mạt." Lưu Giản đuổi theo cô, "Anh tiễn em ra ngoài."
Anh là sợ cô bị khó xử và chỉ trích, trong lòng Tô Lương Mạt ấm áp, đi theo bên cạnh Lưu Giản xuống lầu.
Tô Uyển ngồi bên cạnh Tống Phương, Đậu Đậu thì được người giúp việc bế vào trong phòng chơi.
Nghe thấy tiếng bước chân hai người đi xuống, Tống Phương ngước hai mắt đỏ
bừng, trong mắt toát ra cừu hận cũng phẫn nộ làm Tô Lương Mạt thật lòng
có loại ảo giác chính cô là người giết Chu Chính, là cô hại bọn họ sinh
ly tử biệt.
Lưu Giản đưa Tô Lương Mạt đi ra ngoài, Tống Phương đứng dậy, "Lão Nhị, cậu đi đâu?"
"Tôi tiễn cô ấy về."
"Cậu không báo thù cho Chu Chính sao?" Tống Phương kìm nén tiếng khóc nức
nở, Tô Uyển ở bên cạnh không dám nói gì, Tô Lương Mạt càng không biện
minh gì được, trầm mặc chốc lát mới định mở miệng nói tiếng xin lỗi,
liền nghe Lưu Giản nói, "Chị dâu, Thẩm Tâm Lê là tôi giết, nếu như muốn
truy rõ căn nguyên mà nói, có phải tôi nên lấy cái chết tạ tội không?"
"Cậu!" Tống Phương tức giận chỉ thẳng tay run rẩy, "Được, lão Nhị, cậu cứ như vậy bênh vực cô ta!"
Lưu Giản đẩy Tô Lương Mạt, "Em đi trước đi."
Tô Lương Mạt nghe vậy, chỉ đành phải đi thẳng.
Sau lưng, truyền tới tiếng Tống Phương đập phá đồ đạc, Tô Lương Mạt tăng
nhanh bước chân về phía trước, bực bội trong lòng thủy chung không gạt
đi được.
***
Mấy ngày tiếp theo, Lưu Giản trở nên trầm mặc ít nói, Tô Lương Mạt biết trong lòng anh có chuyện, nhưng mấy lần cô
nói bóng nói gió, Lưu Giản đều nói chỉ là chuyện trong bang hội quá bận.
Cho đến nửa tháng sau.
Tô Lương Mạt rõ ràng cảm nhận được trạng thái tinh thần của Lưu Giản không giống với trước kia, người khác có lẽ nhìn không ra, nhưng trong lòng
Tô Lương Mạt vẫn để ý, lúc cô ở gần bên Lưu Giản, có thể cảm thấy rõ rệt trong mắt Lưu Giản có thứ gì đó bắn ra tung tóe, giống như cơ hội mà
anh tìm kiếm lâu ngày, cuối cũng phải từ bỏ trước mắt.
Lưu Giản không nói với cô, Tô Lương Mạt cũng không hỏi.
Trong lòng hai người lại đè nặng cùng một vấn đề.
***
Hôm nay, Tô Lương Mạt từ sòng bài đi ra, tìm một vòng cũng không thấy Lưu
Giản, cô kéo Lý Đan sang một bên, "Nhìn thấy Lưu Giản không?"
"Không thấy, từ buổi sáng đã mất tăm rồi."
Tô Lương Mạt gật đầu, bảo Lý Đan tiếp tục làm việc.
Cô tìm đến vài tên thuộc hạ của Lưu Giản, cũng đều nói không nhìn thấy anh đâu, Tô Lương Mạt luôn cảm thấy có gì đó không ổn, "Gần đây có tin tức
gì về Hoắc lão gia tử không?"
"Thực sự là có," Người đàn ông
thường ngày đi theo Lưu Giản nói, "nghe nói đêm nay bến tàu ở Tứ Phong
Đường có một lô vũ khí đạn dược cập bến, là Hoắc lão gia tử cầm cố toàn
bộ gia sản mới lấy được, có khả năng là muốn làm ra chuyện gì đó."
"Ông ta không phải là gác kiếm rồi sao? Còn mua bán vũ khí?"
"Cắt, lão bất tử kia là bị dồn ép đến mất đài mới nói là muốn gác kiếm, kỳ thực dã tâm lão ta rất lớn."
Tô Lương Mạt cho bọn họ rời đi trước, "Chuyện hôm nay đừng nói với ai cả."
"Vâng."
Hôm nay vừa vặn là ngày trời đầy mây, Tô Lương Mạt trở về phòng thay bộ đồ
khác, áo thun bó sát còn bên ngoài là một chiếc áo khoác dài màu đen,
che quá gối, cô lại đổi đôi giày bốt cổ thấp sau đó mới ra khỏi cửa.
Cô đem theo mình một cái rương để ở chỗ ngồi phía sau xe, cô định liệu Lưu Giản cho dù thực sự muốn động thủ cũng sẽ chọn lúc trời tối, Tô Lương
Mạt canh đúng thời gian, tới khoảng sáu giờ lúc này mới lái xe xuất
phát.
Bến tàu ở Ngự Châu Tô Lương Mạt gần như đều biết rõ, cô
không lái xe vào, xách theo cái rương đi một đoạn, lúc này trời bắt đầu
mưa, mưa không lớn lắm, nhưng rơi trên đầu vai không bao lâu liền cảm
thấy ướt át.
Tô Lương Mạt ngồi xổm trước cửa một nhà kho, bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, ước chừng nửa giờ sau, một tiếng còi rất to
từ mặt biển phía xa truyền tới.
Là tàu sắp cập cảng.
Tô Lương Mạt mở cái rương, từ bên trong lấy ra một khẩu súng bắn tỉa.
Toàn bộ mấy kho hàng đột nhiên đều bị người bên ngoài khóa trái, Hoắc lão
gia tử xuất hiện trong tầm mắt Tô Lương Mạt, cô nhìn cánh cửa bị khóa
kín, lo lắng trong lòng bị tiếng còi truyền tới che lấp.
Lão gia
tử được một đám người hộ tống đi về phía bến tàu, gần như cùng một lúc,
một loạt tiếng sung vang lên, ngay sau đó, cục diện giống như bị mất
không chế, hộ vệ hộ tống lão gia tử nhanh chóng rút lui về gần kho hàng, Tô Lương Mạt nhìn thấy người của Tương Hiếu Đường từ trong chỗ ẩn nấp
tràn ra, dẫn đầu rõ ràng là Lưu Giản.
Cô không vội đi ra ngoài,
Tô Lương Mạt cầm súng bắn tỉa, địa hình bên này cô đã sớm quan sát hết,
cô lẳng lặng đi đến dưới một gốc cây đại thụ, vừa mới định trèo lên cây, lại nhìn thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, Tô Lương Mạt dán
chặt cả lưng lên thân cây, ngẩng đầu nhìn phía trên.
Đây chắc chắn cũng là tay súng bắn tỉa.
Cách đó không xa, vài người của Tương Hiếu Đường bị bắn chết.
Xem ra đây là do Hoắc lão gia tử đã sắp đặt từ sớm.
Tô Lương Mạt thấy Lưu Giản sốt ruột trả thù, cô rút khẩu súng ở bên hông, nhắm vào chân tên đàn ông.
Tên đàn ông bị bắn trúng rơi từ trên cây xuống, Tô Lương Mạt bồi thêm trên
người hắn một phát, sau đó kéo thi thể của hắn sang một bên, cô quan sát bốn phía, xác định không có người nào, lúc này mới trèo nhanh lên cây.
Tô Lương Mạt chọn một chỗ khá cao, lại có vài người Tương Hiếu Đường bị
bắn chết, tay bắn tỉa phân bố ở nhiều hướng khác nhau, cũng may lúc nãy
Tô Lương Mạt tiến vào không có chọn cổng lớn, nếu không đã sớm bị nhắm
trúng.
Lưu Giản dẫn người xông vào kho hàng Hoắc lão gia tử lẩn
trốn, Tô Lương Mạt vừa lo vừa sốt ruột, cô dựa vào tiếng súng bắn tỉa
phát ra mà phán đoán vị trí, nhưng mục tiêu xem ra quá nhỏ, cô chỉ gắng
gượng bắn rơi hai tên, Tô Lương Mạt nghĩ tới Lưu Giản, biết không thể ở
đây lãng phí thêm thời gian, cô vác súng bắn tỉa nhảy xuống khỏi cây, đi xuyên thẳng qua lối đi hẹp giữa thùng đựng hàng, không để đối phương có cơ hội hạ thủ.
Tô Lương Mạt khom lưng chạy đi, trong kho hàng một chút động tĩnh cũng không có, yên lặng làm người ta cảm thấy không thích hợp.
Nhưng cho dù như vậy, Tô Lương Mạt vẫn nhấc chân nhẹ nhàng bước vào.
Cánh cửa sau lưng bị dập mạnh xuống, âm thanh rùng rợn như khúc nhạc dạo đầu mở màn phim kinh dị vào mười hai giờ đêm, trong kho hàng bày đủ thứ
loại máy móc phế liệu, còn có mấy gian phòng thông với nhau.
Tô
Lương Mạt đi vào, bên trong không có một người nào, cô không dám lên
tiếng, nơi này cũng không coi như trống trải, bằng không bị người khác
nhắm trúng thế nào cũng không biết.
Tô Lương Mạt tìm một vòng, sau đó tiến vào gian phòng thứ hai.
Cô bước thật nhẹ nhàng, chỉ thấy cái bóng của mình bị kéo dài sau đó đập
lên mấy thùng vật liệu hình trụ được sắp xếp ngay ngắn, cô càng đi về
phía trước càng cảm thấy rùng mình, cánh tay bị người khác mạnh mẽ níu
lại, Tô Lương Mạt lảo đảo một cái, đã bị kéo vào một ngách nhỏ.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Giản, "Anh không sao chứ?"
Trên mặt Lưu Giản có máu, con ngươi đỏ tươi hất tay cô ra, "Em tới đây làm gì?"
"Em không yên tâm."
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, cũng không thấy
những người theo Lưu Giản đi vào đây, "Những người kia đâu?"
"Không biết."
Tô Lương Mạt để súng bắn tỉa xuống, "Đây là cái bẫy, Lưu Giản, chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài."
"Lão đầu tử kia vẫn còn ở đây, đêm nay anh nhất định phải giết chết lão."
Tô Lương Mạt hạ thấp giọng, "Cửa ra cùng với lối thoát hiểm ra ngoài toàn
bộ đều bị chặn hết rồi, Lưu Giản, chúng ta nghĩ cách thông báo cho người khác đi."
Lưu Giản nhìn động tác cầm điện thoại của Tô Lương
Mạt, "Em cho rằng lão ta sẽ không dự liệu trước được chuyện này? Đừng
phí sức."
Cô nhìn thấy màn hình điện thoại di dộng hiện lên không có tín hiệu, Tô Lương Mạt nhét điện thoại lại vào túi.
"Bây giờ phải làm sao?"
Lưu Giản cho dù nôn nóng trả thù, nhưng vẫn chưa đến mức đánh mất lý trí,
"Nơi này có camera, nhất cử nhất động của chúng ta đều phơi bày dưới mắt kẻ khác, chẳng khác nào chúng ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu, thấy ở mỗi góc đều có gắn camera, ở hướng bắc vách tường còn có một cái tivi, một hồi tạp âm đột ngột truyền tới tai, tivi lóe sáng, xuất hiện hình ảnh.
Là Hoắc lão gia tử.
Lưu
Giản khống chế không xông ra ngoài, Tô Lương Mạt theo ngay bên cạnh anh, Hoắc lão gia tử cười xảo quyệt, "Lão Nhị ơi lão Nhị, hôm này là ngày
tốt của ta, cậu nói cậu có thâm thù đại hận gì mà không chịu buông tha
cho lão đầu tử ta đây?"
"Lúc trước ông hại chết Chính ca, có nghĩ tới trong bụng chị dâu tôi còn đang mang một đứa trẻ không?"
"Ta biết ngay chuyện này cậu sớm muộn cũng sẽ tìm được ta, muốn trách thì
trách người của Tứ Phong Đường kia quá ngu xuẩn, nếu sớm biết như vậy ta nên chọn người thông minh một chút để hợp tác, để cậu cả đời này cũng
không tìm được cơ hội trả thù."
Tô Lương Mạt nhìn chằm chặp khuôn mặt già nua xấu xí trên màn hình, Hoắc lão gia tử nói xong cười to ha
hả hai tiếng, "Nhưng mà bây giờ cũng không sao cả, những kẻ tới đây với
cậu cậu đừng tìm nữa, có thể Chu Chính ở dưới lòng đất đã gặp được
chúng, các người nếu đã huynh đệ tình thâm, vậy cậu "hảo hảo" đi theo
hắn đi."
"Ông chỉ vì Thẩm Tâm Lê?" Tô Lương Mạt hỏi một câu.
Ánh mắt Hoắc lão gia tử dừng trên người cô, "Tô tiểu thư cũng ở đây, thật
đúng là uyên ương khổ mệnh. Chuyện Thẩm Tâm Lê chính là một cơ hội, Chu
Chính vẫn luôn không để ta vào mắt, lão Nhị, ta gián tiếp giúp cậu một
lần, nói gì đi nữa cậu cũng không nên đối với ta như vậy."
Hoắc lão gia tử đêm nay đã chuẩn bị một trò chơi dài vô cùng thú vị, lão ta
cười cười nhìn động tác của Lưu Giản, "Lão Nhị, chuyện cậu cần cảm ơn ta kỳ thực còn chưa dừng lại ở đây, bây giờ Tô Lương Mạt đi theo cậu, thực ra cũng có công lao của ta."
Trong mắt Lưu Giản lộ vẻ nghi hoặc, "Lời này của ông có ý gì?"
"Nếu không phải vì cái chết của Chiêm Tùng Niên, cô ta với Chiêm Đông Kình
cũng không dây dưa với nhau đến hôm nay, như vậy các người cũng không
thể nào quen biết, có mấy lời ta không ngại nói rõ, cái chết của Chiêm
Tùng Niên... Hùng thủ rốt cuộc là ai, ta nghĩ nói ra Chiêm Đông Kình
cũng không tin."
Tô Lương Mạt nheo mắt, "Ông biết?"
"Những chuyện này, các người sẽ lập tức có cơ hội hiểu rõ, đương nhiên, trước
lúc đó ta còn có một phần đại lễ muốn tặng cho các người."
Lưu
Giản kéo cánh tay Tô Lương Mạt một phát giấu cô ra sau lưng, trên màn
hình nụ cười của Hoắc lão gia tử càng lúc càng quỷ dị, Tô Lương Mạt nhạy cảm nghe thấy có tiếng bước chân đến gần phía bên này, cô hô lên, "Lưu
Giản!"
Lưu Giản đẩy cô vào trong góc hẹp bên cạnh, tiếng súng
truy kích ở bên tai, Tô Lương Mạt che hai tai lại, thấy Lưu Giản xoay
người bắn mấy phát súng.
Hoắc lão gia tử là nay không giết chết
hai bọn họ ở đây là không bỏ qua, Tô Lương Mạt cảm thấy khói súng đuổi
theo xẹt qua bên tai, cô vươn cánh tay cản lại. Lưu Giản xử lý liên tiếp mấy tên, anh thụt người lại gần bên cạnh Tô Lương Mạt nhanh chóng đổi
băng đạn.
Hai người phối hợp chặt chẽ, nhưng mỗi một cử động đều
nằm trong mắt kẻ khác, Lưu Giản giữ chặt cánh tay Tô Lương Mạt đứng dậy, "Đi, tìm xem có còn đường ra khác hay không."
Tô Lương Mạt đi
theo sau lưng Lưu Giản, người đàn ông xoay người bắn một phát, Tô Lương
Mạt cảm giác thấy có chút đau đớn trên cổ, Lưu Giản kéo cô vào trong kho hàng bên cạnh, Tô Lương Mạt sờ lên cổ, rút ra một cây kim tiêm.
Lưu Giản cầm lấy thứ đó, "Đây là thứ rác rưởi gì?"
Tô Lương Mạt cầm trong tay đưa đến trước mắt nhìn, có dính chút máu, "Em cũng không biết."
Lưu Giản dẫn cô đến một góc nào đó yên lặng, tiếng bước chân sau lưng đột
nhiên biến mất, Tô Lương Mạt nín thở ngưng thần dựa vào vách tường, Lưu
Giản vác súng đi ra ngoài, vẫn không nhìn thấy một kẻ nào.
Một
hồi âm thanh nặng nề của cửa sát lọt vào tai, lối đi hai bên rõ ràng đã
bị bịt kín, hai người họ cứ như vậy bị bao vây trong không gian đơn độc, cũng không có kẻ đuổi giết, Lưu Giản đang cảm thấy kỳ quái, anh quay
trở lại bên cạnh Tô Lương Mạt. Vừa ngồi xuống cạnh cô nhìn sang, đã thấy hai gò má cô đỏ hồng, ánh mắt có chút mơ màng, bộ dạng hình như rất khó chịu.
Lưu Giản vươn tay, "Sao vậy, bị thương ở đâu rồi?"
Anh kéo cánh tay Tô Lương Mạt cẩn thận xem xét, cô cắn khóe miệng, nhưng
vẫn không khống chế được âm thanh vỡ vụn trong miệng truyền ra.
Hai mắt Lưu Giản sa sầm, "Có phải rất khó chịu không?"
Tô Lương Mạt hất tay Lưu Giản ra, mười ngón tay siết chặt lấy cổ áo, hai chân khép lại, nhưng vẫn khó nhịn ma sát.
Lưu Giản thầm mắng một tiếng, "Mẹ kiếp, hạ dược hạ lưu như vậy."