Nhã Ái Thành Tính

Chương 109: Chương 104: Giúp em một chút!!



Tô Lương Mạt cũng tự mình đoán được, thứ thuốc này không phải thuốc độc, so với thuốc độc còn tàn phá tâm trí con người hơn.

Hai chân cô không ngừng đạp lung tung, sau lưng thấm đầy mồ hôi, mười ngón tay khó chịu xoắn chặt một chỗ.

Lưu Giản giắt súng lại bên hông, "Có chịu đựng được không?"

Tô Lương Mạt lúc này đến lời nói của người đàn ông cũng không nghe được, cô gập cong hai chân, mồ hôi từng đợt từng đợt như vòi nước đã mở van trượt qua gò má nhỏ giọt xuống cần cổ, Lưu Giản cũng không dám đụng vào cô, "Mẹ kiếp, lão cầm thú này."

"Lưu Giản, anh đi đi."

"Đi, anh bây giờ có thể đi đâu?" Lưu Giản chán nản dựa ở bên cạnh, "Em đừng có đợi lát nữa chịu đựng không nổi liền nhào về phía anh."

Tô Lương Mạt lúc này còn có thể nói được vài câu hoàn chỉnh, "Yên tâm, em có thể khống chế được, anh trước đó tìm xem có lối ra hay không, nếu không em thật khó chịu đến chết ở đây."

Lưu Giản nhìn quanh bốn phía, anh đứng dậy đi tới trước hai cánh cửa sắt, lại tìm kiếm khắp nơi, chỉ tìm thấy một cái cửa sổ, "Bên ngoài đều được hàn lan can sắt, cho dù có bò cũng không bò ra được."

"Xem ra là nhốt chúng ta như chim để chơi rồi."

Lưu Giản suýt chút nữa bật cười, "Những lời này của em, có thể ở trong không khí căng thẳng thế này chọc anh cười, cũng chỉ có mình em."

Tô Lương Mạt không nói gì nữa, một đợt lại tiếp một đợt sóng khô nóng cuốn tới, thân thể càng lúc càng hư không, cổ như bị người ta bóp nghẹt vô cùng khó chịu, cô chưa bao giờ biết loại thuốc này còn có tác dụng mạnh như vậy.

Cô bắt đầu xuất hiện phản ứng khó chịu, khom lưng nôn khan không ngừng, Lưu Giản lúc này mới luống cuống hoang mang, "Xem ra đây không phải là thuốc bình thường."

Huống hồ là tiêm vào trong cơ thể, so với uống bằng miệng còn kịch liệt hơn.

Tô Lương Mạt che miệng lại, càng nôn, thân thể càng nóng cháy, Lưu Giản đứng bên cạnh không giúp được bất cứ việc gì.

Tivi treo ở trên cao lại lần nữa hiện lên hình ảnh, Hoắc lão gia tử xem ra vẫn còn rất yên ổn xuất hiện, trên mặt lão ta vẫn bày ra nụ cười như trước, "Tô tiểu thư, dược tính phát tác rồi chứ?"

Lưu Giản muốn đứng dậy, bị Tô Lương Mạt kéo lại.

Hoắc lão gia tử thật ra nhìn thấy hai người, "Tô tiểu thư, cô cũng đừng gắng gượng chống đỡ nữa, dược tính của thuốc này không phải cứ gắng nhịn một chút liền có thể qua được, nó nhất định phải được phóng thích mới được, cho dù bây giờ ta thả các người ra ngoài, cho dù đến bệnh viện cũng không có tác dụng, cô với lão Nhị cũng nên "tình đầu ý hợp" chứ? Sao không dứt khoát thành toàn chuyện tốt này, hơn nữa ở sau lưng rốt cuộc có làm hay chưa cũng không có ai nói tiếng nào."

Lưu Giản nhìn Tô Lương Mạt ở bên cạnh, thấy cô ôm chặt hai vai hai cánh tay không ngừng run rẩy, Hoắc lão gia tử nói tiếp, "Chờ công dụng của thuốc này phát huy đến mức cường liệt nhất, nếu như cô ta còn không phóng thích mà nói, Lưu Giản, cậu liền nhìn cô ta chết trước mặt cậu đi."

Tô Lương Mạt rút súng, bắn liên túc mấy phát lên màn hình tivi.

Lưu Giản tiếp nhận súng từ trong tay cô, nhắm ngay camera ở bốn góc, bắn trúng hết toàn bộ sau đó lại bắn vỡ hết đèn trong kho hàng.

Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt nhàn nhạt từ ngọn đèn bên ngoài chiếu qua cửa sổ, ý thức Tô Lương Mạt bắt đầu không rõ ràng, Lưu Giản nhìn đến gò má cô, cô giương nhẹ cái cằm, khó khăn nuốt nước bọt, đưa tay giống như muốn kéo quần áo, Lưu Giản lưỡng lự một hồi, vẫn là vương tay đè tay Tô Lương Mạt lại, "Nếu không gắng gượng được nữa, em cứ nói với anh."

"Lưu Giản..." Thanh âm Tô Lương Mạt như đang thì thầm, rất nhẹ rất nhẹ, "Em, em rất khó chịu."

"Cách có thể giúp được em chỉ có một, em có thể để anh giúp em không?" Giọng nói Lưu Giản không khỏi khàn đặc, "Có lẽ, lão đầu tử kia cũng chỉ là gạt chúng ta."

Tô Lương Mạt gập cong hai chân, Lưu Giản ngồi ở bên cạnh không nói gì nữa.

Ước chừng khoảng mười phút sau, Tô Lương Mạt lật người ngã mạnh xuống một bên, Lưu Giản vội vàng đứng lên kéo cô dậy, "Sao rồi?"

Môi có tái xanh, "Khó chịu quá, thân thể trướng quá."

***

Ngoài bến tàu, một đoàn xe lái đến gần cổng sắt khóa chặt.

Hàn Tăng với Tống Các lần lượt xuống xe, hai người nhìn cổng sắt khóa chặt, bên trên còn có xích sắt quấn quanh mấy vòng.

Tống Các trở lại trước xe, khom lưng nói với người đàn ông bên trong, "Kình thiếu, cửa khóa rồi."

"Phá đi." Chiêm Đông Kình không nhanh không chậm trả lời.

Tống Các gọi người đến bắt đầu hành động, hắn chống cánh tay lên mui xe, "Kình thiếu, chúng ta như vậy có quá trắng trợn không?"

"Lão đầu tử mượn bến tàu của Tứ Phong Đường chuyển hàng, sao không nói lão ta trắng trợn, lúc trước trên bàn họp nói hay lắm, lão an an định định ở nhà không nhúng tay vào chuyện bang hội, cũng không cho phép dùng bến tàu chuyển hàng, lão được lắm, còn muốn lô vũ khí này, ta thấy lão là ngại mạng của mình quá dài đi!"Giữa kẽ răng Chiêm Đông Kình phát ra âm lệ, Tống Các gật gật đầu, "Ngài nói đúng."

Tiếng xích sắt rơi xuống đất truyền đén, Hàn Tăng cho người đẩy mở cổng.

Hắn nhanh chóng trở lại trước xe. "Kình thiếu, làm xong rồi."

Chiêm Đông Kình gật đầu, Tống Các với Hàn Tăng ngồi vào hai bên xe, một đường lái thẳng vào trong.

***

Hai chân Tô Lương Mạt không ngừng quẫy đạp loạn xạ, lại hao phí chút khí lực cuối cùng sót lại, bộ dáng như vậy không khác nào vũng vẫy giãy chết, Lưu Giản kéo một cái thùng gỗ chuyển đến bên cạnh cô, đạp lên mép thùng gỗ nhìn ra ngoài.

Xe của Chiêm Đông Kình dừng lại, Hàn Tăng với Tống Các xuống xe trước, Hoắc lão gia tử vốn không ngờ Chiêm Đông Kình sẽ chen vào trong này một cước, nghe trước cửa có động tĩnh lập tức có kẻ đi mật báo, Hoắc lão gia tử liền vội vội vàng vàng chạy tới.

"Đông Kình, ngọn gió nào thổi cậu tới đây vậy."

"Lão gia tử, chúng ta cũng đừng quanh co, tôi đến xem thử hàng."

Sắc mặt Hoắc lão gia tử rõ ràng rất khó coi, "Hàng gì?"

"Hoắc lão giư tử, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, sao ông lại đến đây?"

"Ta, ta đến bến tàu xem xét, mấy ngày nữa có nhóm thương buôn bên ngoài đến đây, ta cũng muốn học hỏi người ta chút việc buôn bán, cậu cũng biết, chuyện bang hội ta sớm đã không quản."

Chiêm Đông Kình không chút che dấu nụ cười lạnh lẽo trên mặt, tầm mắt quét qua từng kho hàng một, "Vậy sao tôi lại nghe nói, đêm nay có lô vũ khí phải cập bến?"

Cũng không biết là kẻ nào tiết lộ tin tức, Hoắc lão gia tử vốn là muốn dụ Lưu Giản vào lưới, cho nên che giấu tin tức cực kỳ cẩn mật, "Lại là có kẻ nào ở đâu đó nói mò, đêm nay Tứ Phong Đường thật có mấy lô hàng, nhưng mà có phải là vũ khí đạn dược hay không thì ta không biết, hơn nữa bến tàu này lúc trước cậu cũng đã phân cho Tứ Phong Đường rồi, trong mắt cậu giao dịch vũ khí cũng là chuyện nhỏ nhặt bình thường, Đông Kình, mở một mắt nhắm một mắt bỏ đi."

Lời bọn họ nói, bởi vì cách xa, một chữ Lưu Giản cũng không nghe được.

Lưu Giản chỉ nhận ra bóng dáng của Chiêm Đông Kình.

Tâm tình Lưu Giản nặng nề ngồi xuống lại bên cạnh Tô Lương Mạt, anh nghiêng đầu nhìn Tô Lương Mạt đang khó chịu, "Chiêm Đông Kình tới rồi."

Tô Lương Mạt không có chút phản ứng nào, chỉ còn lại khí lực thở dốc.

Lưu Giản rủ cánh tay chạm xuống mặt đất, nền xi măng lạnh lẽo có vết sắt rỉ loang lổ chạm lên mu bàn tay anh, người đàn ông từ từ siết chặt tay, cực lực ẩn nhẩn, Lưu Giản nghe thấy âm thanh của mình, xa lạ mà quen thuộc, lại giống như không phải từ trong miệng mình nói ra, "Lương Mạt, hay là tìm cách cho Chiêm Đông Kình biết."

Tô Lương Mạt hình như nghe không hiểu lời của anh, cũng không còn khí lực dư thừa, cô chớp chớp mắt, muốn hỏi cho rõ lời này của Lưu Giản là có ý gì.

Lưu Giản không nhẫn tâm nhìn vào mắt cô, "Anh không muốn nhìn em khó chịu như vậy đến chết, Lương Mạt, hay là... để hắn tới đây đi."

Nói xong, tự mình cắn chặt răng sít sao, anh không nhìn thấy phản ứng của Tô Lương Mạt.

Tô Lương Mạt nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn cười, cô khẽ cong khóe miệng, cô biết Hoắc lão gia tử không có nói dối, hiện giờ ngọn lửa ở trong người gần như đốt cô sắp chết rồi, nhưng chính cô là không có cách nào phóng thích.

Khổ sở hai năm như vậy cô cũng qua được, Tô Lương Mạt không muốn chết ở đây.

Cô dùng sức đập đầu lên vách tường, Lưu Giản nghe thấy tiếng động, vươn tay ra che đầu cô lại, "Em điên rồi!"

Tầm mắt Tô Lương Mạt lờ mờ, cũng không thể nhìn rõ gương mặt trước mắt này, "Em khó chịu."

Thấy Lưu Giản không nói lời nào, Tô Lương Mạt lại nói, "Nếu như... nếu như là anh ta, em, em tình nguyện chết."

Khóe miệng Lưu Giản run rẩy, nhìn thấy bộ dạng của cô so với chính bản thân mình bị còn khó chịu hơn.

Giọng nói Tô Lương Mạt lộ ra mê hoặc vô cùng, thanh êm kiều mị mềm mại, "Giúp em."

Lưu Giản cả kinh, toàn thân giật mình cứng ngắc tại chỗ!

Không được đáp lại, lời nói Tô Lương Mạt mang theo chút thiếu kiên nhẫn, "Giúp em một chút."

Chút phòng tuyến cuối cùng mà Lưu Giản cố giữ vững bị thanh âm của cô đánh sụp, "Anh là ai?"

"Lưu Giản."

Anh cơ hồ có thể cảm giác được tế bào toàn thân vui mừng nhảy lên, Lưu Giản vươn tay kéo tới một cái, để cho Tô Lương Mạt ngồi dán chặt lên trên thắt lưng mình.

Thân thể cô càng thêm không kiên nhẫn vặn vẹo, hai tay Lưu Giản cố định trên eo cô, "Lương Mạt, em không hối hận chứ?"

Tô Lương Mạt đưa tay ôm chặt cổ anh, "Em không muốn chết."

Lưu Giản đẩy cô ra một chút, môi mỏng áp lên môi Tô Lương Mạt, đây không thể nghi ngờ là một kiểu thuốc độc kích tình khác, lý trí còn sót lại của Tô Lương Mạt toàn bộ bị nghiền nát, nụ hôn này là cô chủ động, khóe môi run rẩy biến thành cắn xe, bàn tay Lưu Giản trượt đến khóa quần của cô.

Đã có thể chạm đến đầu khóa kéo, anh do dự một chút, sau đó kéo xuống dưới.

Tô Lương Mạt thở dốc nồng đậm, dược tính đang đến lúc vùng vẫy giãy chết cực hạn, mồ hôi cô rơi như mưa, đầu tóc dính ướt áp chặt lên gò má, cũng dán lên gò má Lưu Giản, hơi thở Tô Lương Mạt nóng hổi, bàn tay trần trụi bên ngoài càng thêm nóng cháy làm người ta khiếp đảm.

Lưu Giản dần dần không thể không chế được, giống như chính mình cũng trúng thuốc kích dục.

***

Chiêm Đông Kình cho Tống Các dẫn theo thuộc hạ tới bến tàu lục soát đến cùng, phần lớn người đều rời đi, chỉ còn lại bóng dáng của hắn trong khoảng sân to như vậy, có vẻ trống vắng mà thưa thớt.

Dường như cảm thấy có gì đó khác thường, Chiêm Đông Kình giương mắt nhìn về phía kho hàng ở đằng xa, bên trong một màu đen kịt, ngọn đèn lộ ra chỉ nhìn thấy cánh cửa sổ.

Hoắc lão gia tử căng thẳng nhìn chằm chặp bến tàu, vừa rồi lão cho người nhanh chóng chuyển hàng hóa xuống, chỉ là còn chưa kịp chở ra ngoài, Chiêm Đông Kình đã tới.

"Đông Kình, lẽ nào trong tay cậu còn thiếu chút hàng này sao?"

"Lão gia tử, ông rốt cuộc muốn làm cái gì?" Chiêm Đông Kình nhìn về phía lão.

Da mặt Hoắc lão gia tử co rúm lại, "Những lời này của ta là nói thay cho Tứ Phong Đường, phân biện cho người cũng là phân biện cho bản thân."

"Lão gia tử, nếu như những lô hàng kia không phải của ông, vậy tôi cũng ngả bài với ông, tôi nhìn trúng." Chiêm Đông Kình kéo môi cười, trong mắt hiện lên sắc mặt khó coi của Hoắc lão gia tử.

***

Lưu Giản sau cùng, vẫn là đem khóa kéo của Tô Lương Mạt kéo lên.

Hai tay anh để hai bên đè chân Tô Lương Mạt lại, rồi sau đó lần lượt động động thắt lưng.

Bọn họ thân mật dán chặt lại một chỗ, Tô Lương Mạt có thể cảm giác được phần kia thuộc về người đàn ông cương cứng, trán Lưu Giản cùng tựa lên trán cô, đến cả lông mi Tô Lương Mạt cũng đều ướt đẫm, anh nghĩ, anh cần phải đợi lúc cô trong trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh mới có thể muốn cô.

Anh tăng nhanh động tác, cọ sát cách một tầng vải vóc, lúc này đối với Tô Lương Mạt mà nói đặc biệt có tác dụng kích thích y như vậy, hai tay cô mềm nhũn rũ xuống sau lưng Lưu Giản, tư thế như vậy, cũng giống hệt như hai người chân chính hợp lại làm một.

Tiếng rên rỉ của Tô Lương Mạt bị nghiền nát vụn, Lưu Giản cũng không chịu nổi, hai tay anh siết chặt eo của cô, môi mỏng áp tới gần cắn cắn vành tai nhạy cảm của cô.

Tô Lương Mạt bấu chặt mười ngón tay lên bả vai người đàn ông, cảm giác trống rỗng đợt sau cao hơn đợt trước bị đẩy lên đến tầng cao nhất, đột nhiên kéo căng rồi nổ tung, cảm giác choáng váng đánh tới, ngón tay Lưu Giản bóp chặt da thịt của cô, cũng không cầm giữ được vượt qua đỉnh điểm.

Cả người cô run rẩy một hồi, sau đó không nhúc nhích nằm trên người Lưu Giản.

Anh lui người tựa ra sau, phần lưng chống lên vách tường, từng hồi từng hồi tiếng thở dốc rõ rệt trộn lẫn nhau, mái tóc Tô Lương Mạt che mờ tầm mắt, sau khi phóng thích, cảm giác trỗng rỗng càng lớn trong người lưu luyến trằn trọc không muốn rời, Lưu Giản vòng hai tay ôm chặt cô, "Dễ chịu hơn chút nào không?"

Tô Lương Mạt vẫn ngồi trên thắt lưng người đàn ông, cô gật gật đầu, một câu cũng không nói được.

Lưu Giản giúp cô vuốt đầu tóc gẩy toàn bộ ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng của Tô Lương Mạt, cô nhắm hai mắt lại, "Để em dựa một lúc."

Lưu Giản không quên đề phòng, hai mắt thi thoảng nhìn bốn phía, toàn thân Tô Lương Mạt ướt át khó chịu, nhưng bây giờ mạng sống đều là tham vọng xa vời, càng không cần trên người sạch sẽ thoải mái.

Hai người ai cũng không lên tiếng, khô nóng trong cơ thể Tô Lương Mạt cũng từ từ có thể rút bớt, cô lui người, từ trên người Lưu Giản trượt xuống, hai người sóng vai dựa vào nhau, Tô Lương Mạt nhìn quanh, "Chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài."

"Anh đã xem xét qua rồi, nếu không có công cụ, chỉ dựa vào súng trong tay căn bản không mở được cửa."

Tô Lương Mạt chỉ ngồi một lát, đợi thể lực khôi phục lại rồi đứng lên.

Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, "Bên này cũng bị bịt kín?"

"Ừ."

Tô Lương Mạt trèo lên thùng gỗ, phải nhón chân lên mới có thể nhìn ra ngoài.

Phóng tầm mắt ra bên ngoài rộng lớn như vậy, vừa vặn có thể nhìn thấy Chiêm Đông Kình với Hoắc lão gia tử đứng ở đằng xa.

Hai tay Tô Lương Mạt chống lên bệ cửa sổ, "Lưu Giản, anh nói Hoắc lão gia tử có biết Chiêm Đông Kình sẽ đến không?"

"Có lẽ là không biết, lão ta mua bán vũ khí là chuyện có thật, khẳng định không muốn Chiêm Đông Kình chen vào một cước."

Tô Lương Mạt nhìn xung quanh, bây giờ Hoắc lão gia tử tập trung đối phó với Chiêm Đông Kình, chờ lão trì hoãn thời gian đến đây thì cơ hội sống của bọn họ không còn nữa.

Lưu Giản đứng trên thùng gỗ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có cách nào không?"

"Lấy súng bắn tỉa ra."

Lưu Giản liếc nhìn, nhảy xuống thùng gỗ cầm súng bắn tỉa nhắm vào đằng xa, "Nếu như sớm muộn cũng phải chết, thế nào cũng phải giết chết lão đầu tử kia."

Tô Lương Mạt đè súng lại, cô tiếp nhận súng bắn tỉa từ tay Lưu Giản, "Bây giờ vẫn chưa phải lúc chờ chết, lão đầu tử kia sau này còn nhiều cơ hội."

Tống Các với Hàn Tăng đều trở lại đứng cạnh Chiêm Đông Kình, hình như đang nói chuyện gì đó, trong lòng Tô Lương Mạt hiểu rõ, giả dụ cô một phát bắn chết Hoắc lão gia tử, vừa vặn thỏa mãn ý định của Chiêm Đông Kình, hắn cũng sẽ không tiến tới kho hàng. Càng không thể đả thương Chiêm Đông Kình, đến lúc đó Tương Hiếu Đường sẽ càng thêm phiền toái, biện pháp tốt nhất, là đả thương người bên cạnh hắn, dựa vào tính tình của Chiêm Đông Kình, nhất định không lôi cho bằng được kẻ nổ súng kia ra thì không bỏ qua.

Tô Lương Mạt dùng súng nhắm vào mục tiêu, vòng chữ thập nhắm chuẩn về phía Hàn Tăng.

Hàn Tăng đứng ở hướng có lợi cho cô nổ súng, ngón tay Tô Lương Mạt ấn theo đường cò súng, do dự một lát, sau đó lại quay khẩu súng về phía Tống Các.

Tất cả mọi kỹ năng của cô toàn bộ đều do Tống Các dạy, như vậy tính ra, hắn cũng gần như là thầy của cô.

Nhưng Tô Lương Mạt rất thù dai, những lời nói của Tống Các vào buổi tối trước khi cô vào tù Tô Lương Mạt đến giờ vẫn không quên, cô nhắm khẩu súng ngay cánh tay Tống Các, chờ đúng thời cơ sau đó bắn một phát! (Chipchip: Đã bảo chị nghe lầm rồi mà lị, mà thôi bắn chú nào cũng như nhau, hí hí)

"Pằng" một tiếng, Tống Các bị đau đè lại cánh tay, sắc mặt Chiêm Đông Kình đại biến, Hàn Tăng ở bên cạnh lập tức rút súng nhìn bốn phía, "Có tay bắn tỉa!"

Hoắc lão gia tử vừa nghe, thôi rồi, chuyện người của Chiêm Đông Kình bị đả thương chỉ e là khó mà giấu giếm cho qua.

Mặt mày Chiêm Đông Kình âm trầm quét về phía Hoắc lão gia tử, "Được lắm, ông lại dám ra tay với người của tôi."

"Không phải, tuyệt đối không thể nào." Người của lão không có mệnh lệnh, kẻ nào dám nổ súng, đầu óc Hoắc lão gia tử lờ đờ, nhất định là Tô Lương Mạt với Lưu Giản bị nhốt ở trong nhà kho.

Hàn Tăng nhìn ra đằng xa, "Kình thiếu, dựa vào phương hướng mà đoán, chắc chắn ở bên kia."

Chiêm Đông Kình cắn răng, "Lục soát cho ta!"

"Đừng!" Hoắc lão gia tử muốn ngăn cản, nhưng Chiêm Đông Kình làm sao chịu nghe lão ta, đám người lập tức kéo về phía kho hàng.

Hoắc lão gia tử chỉ đành sa sầm mặt mũi đi theo.

Tô Lương Mạt thu hồi súng bắn tỉa, Lưu Giản nhận lấy sau đó nhảy xuống khỏi thùng gỗ.

Người của Chiêm Đông Kình nhanh chóng tìm được kho hàng kia, Hàn Tăng chịu trách nhiệm lục soát kho hàng ở bên này, hắn thấy cửa kho hàng đóng chặt, "Kình thiếu?"

Hoắc lão gia tử ra hòa giảng, "Bên trong chỉ là một đống hàng hóa."

Nếu để bọn họ phát hiện Lưu Giản, có lẽ sau này sẽ rất khó cơ hội cho lão diệt trừ Lưu Giản.

"Đây không phải là kho hàng của Tứ Phong Đường sao?" Chiêm Đông Kình hỏi ngược lại, "Lão gia tử lại hiểu rất rõ thì phải?"

Tô Lương Mạt ở bên này có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Lưu Giản cầm súng bắn về phía cánh cửa sắt hai phát.

Hàn Tăng phân phó thuộc hạ, "Đem dụng cụ tới đây, cạy cửa ra!"

"Vâng."

Hoắc lão gia tử thấy không còn cách nào cứu chữa, lão gọi một tên bên cạnh tới, bảo hắn đi lấy thứ đồ gì đó.

Tên kia thừa dịp Chiêm Đông Kình đặt chú ý vào kho hàng, hắn lặng lẽ lui ra một bên, lách mình đi ra ngoài.

Cửa bị phá ra, thuộc hạ của Hàn Tăng kéo cánh cửa sắt lên.

Chiêm Đông Kình nhìn thấy hai đôi chân xuất hiện trong mắt, theo tầm mắt mở rộng, bóng dáng của Lưu Giản và Tô Lương Mạt dần hiện ra toàn bộ.

Chiêm Đông Kình kinh ngạc.

Chiếc áo khoác qua đầu gối của Tô Lương Mạt dính dấp đầy vệt rỉ kim loại màu vàng, đầu tóc có vẻ lộn xộn, sắc mặt tái nhợt, Lưu Giản nắm chặt súng trong tay, trong mắt đầy tàn ác như muốn ăn tươi nuốt sống Hoắc lão gia tử.

"Các người sao lại ở đây?" Chiêm Đông Kình hỏi.

Tô Lương Mạt cùng Lưu Giản đi ra ngoài, Tô Lương Mạt nhìn về phía Hoắc lão gia tử, "Ông ta hại chết Chu Chính."

Hoắc lão gia tử cười lạnh một tiếng, "Ăn nói bừa bãi!"

Cánh tay Lưu Giản cầm súng rủ xuống bên người, tùy thời đều có khả năng cho lão một phát đạn, nhưng Lưu Giản hiểu, bên cạnh đều là người của Hoắc lão gia tử với Chiêm Đông Kình, có thể anh còn chưa mở súng, đã bị bắn chết.

"Vừa rồi ở trong nhà kho, chính miệng ông đã thừa nhận." Tô Lương Mạt không thấy Tống Các, chắc là đã được đưa đến bệnh viện.

"Tô tiểu thư, cô thật biết nói đùa."

Chiêm Đông Kình nhìn khẩu súng trong tay Tô Lương Mạt, "Là cô nổ súng về phía Tống Các?"

"Đúng, tôi với Lưu Giản bị nhốt ở trong này, nếu tôi không nghĩ cách ra ngoài, chúng tôi sẽ chết." Tô Lương Mạt nói thật.

Khẩu khí Chiêm Đông Kình không tốt, "Muốn sống, cô liền đem người khác khai đao?"

Tô Lương Mạt trầm mặt một lúc, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với Chiêm Đông Kình, "Những thứ này là Tống Các đã dạy tôi."

Hoắc lão gia tử vốn không ngờ Chiêm Đông Kình lại đột ngột đến đây, kế hoạch chặt chẽ như vậy, lão càng không ngờ Tô Lương Mạt với Lưu Giản còn có thể sống sót đi ra ngoài, sợ Tô Lương Mạt nói ra chuyện không nên nói lão ta giành lời trước, "Ta thấy các người là hướng về hàng của Tứ Phong Đường mà tới đúng chứ? Làm thế nào lại bị nhốt ở trong này, nói không chừng là tìm nơi nào đó kích thích."

Vẻ mặt Chiêm Đông Kình xẹt qua tia tàn khốc, "Lão gia tử, nói không thể nói bừa."

"Đông Kình, cậu cũng là đàn ông, cậu xem xem cảnh tối lửa tắt đèn bên trong, lại nói bọn chúng bình thường không phải tình cảm rất tốt sao? Cậu dám đảm bảo bọn chúng không có lúc kiềm lòng không đậu?"

Tô Lương Mạt tiếp lời, "Chúng tôi không có hứng thú với hàng hóa của ông, Lưu Giản, chúng ta về thôi."

Chiêm Đông Kình do dự, "Lão gia tử, chuyện của Chu Chính ông che giấu cũng đủ kín kẽ rồi."

"Không, chuyện đó tuyệt đối không liên quan tới ta, Đông Kình, ta không có lý do hại chết Chu Chính, chẳng lẽ cậu hoài nghi là vì Thẩm Tâm Lê? Cô ta được tính là gì, chỉ là một người đàn bà mà thôi."

Tên đàn ông lúc nãy đi ra ngoài nhanh chóng quay trở lại, "Giản lão Đại, ngài muốn tiêu diêu tự tại sao không tìm một khách sạn thật thoải mái, lại nghĩ tới kho hàng rách nát của chúng tôi vậy?" Trong tay hắn cầm một thứ đồ, "Lần này hay rồi, không hiểu chuyện còn tưởng rằng bến tàu này của chúng tôi là nơi để yêu đương vụng trộm đây."

Chiêm Đông Kình mắt phượng hẹp dài quét qua, hắn đưa tay níu lấy cổ áo tên kia lôi tới bên cạnh, "Nói cho rõ ràng!"

"Kình thiếu, trong kho hàng của chúng tôi đều có camera cùng máy ghi âm, ngài thấy bên trong đen kịt như vậy, vừa rồi tôi đi tra tìm một hồi, không ngờ lại vô tình phát hiện một đoạn ghi âm."

Hoắc lão gia tử đứng bên cạnh, may mà lão đã tính trước.

Tô Lương Mạt tỉnh ngộ, thì ra lão trăm phương ngàn kế như vậy, là vì sau này không cần phải phiền phức tìm cớ.

Nghĩ đến việc nội dung ở bên trong có khả năng phơi bày, sắc mặt Tô Lương Mạt thảm trắng như tờ giấy, cho dù không có dính líu gì tới Chiêm Đông Kình, nhưng xung quanh một vòng toàn bộ đều là đàn ông. Lòng bàn tay Tô Lương Mạt rỉ đầy mồ hôi, phản ứng như vậy rơi vào trong mắt Chiêm Đông Kình nghiễm nhiên là đang chột dạ, hai mắt hắn gắt gao dán chặt thứ trong tay tên kia.

Lưu Giản tiến lên muốn lấy đi, lại bị Hàn Tăng đứng bên cạnh cản lại, Chiêm Đông Kình siết chặt rồi thả lỏng bàn tay, "Nói cho tôi biết, đây là cái gì?"

"Anh thật muốn nghe sao?" Thân hình Lưu Giản cao lớn đứng trước mặt Chiêm Đông Kình, bụi bẩn trên người trên mặt cho dù nhìn có vẻ nhếch nhác lại không thể che hết khí chất mạnh mẽ của anh, Chiêm Đông Kình bị những lời này của Lưu Giản chọc giận, "Còn có thứ tôi không thể nghe sao?"

Thanh âm Lưu Giản tĩnh mịch, "Tôi khuyên anh đừng nên nghe."

Hai người đối chọi gay gắt, Lưu Giản lui trở lại bên cạnh Tô Lương Mạt, "Cô ấy bị hạ dược."

Chỉ mấy câu đơn giản, làm Chiêm Đông Kình trong nháy mắt con ngươi bị đốt cháy đỏ, bị kẻ khác hạ dược?

Vậy đã phát sinh chuyện gì, nghĩ cũng biết.

Ánh mắt của hắn như cây đinh sắt ghim chặt lên Tô Lương Mạt, "Tôi đến đây một lúc lâu rồi, vì sao không cầu cứu sớm hơn một chút?"

"Cầu cứu cũng vô dụng," Giọng điệu Tô Lương Mạt bình thản, "hơn nữa đây là lựa chọn của tôi, không liên quan tới anh."

Chiêm Đông Kình nhìn chòng chọc thứ trong tay, Lưu Giản lên tiếng, "Nếu như anh muốn nghe, ít nhất cũng đừng nghe trước mặt kẻ khác."

Chiêm Đông Kình liếc nhìn Lưu Giản, sải bước đi ra ngoài, đứng trước cửa kho hàng tối mờ, Chiêm Đông Kình hít một hơi thật sâu, trước giờ chưa từng cảm thấy mình lại có thời điểm phải e sợ.

Hắn điều chỉnh hơi thở, sau đó nhấn nút "play".

Từng tiếng thở dốc kiều mị của phụ nữ như một cây kim nhỏ, không ngừng đâm vào màng nhĩ Chiêm Đông Kình, đây không thể nghi ngờ là cực hình tra tấn tàn khốc nhất.

"Giúp em một chút..."

"Anh là ai?"

"Lưu Giản."

Giọng nói của Tô Lương Mạt, nói cho Chiêm Đông Kình rõ ràng, cô biết người sắp trở thành người đàn ông của cô rốt cuộc là ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.