Tô Uyển ở trong bệnh
viện từ từ khôi phục, Tô Lương Mạt đã nói không tới nữa, kể từ đó thật
sự một lần cũng không đến lại đó nữa.
Cô ở trong sòng bài, sòng
bài này cũng vì có Tô Lương Mạt trấn giữ mà làm ăn càng lúc càng tốt,
Lưu Giản kéo kéo ống tay áo từ trên tầng hai đi xuống, chuyện Tô Lương
Mạt đồng ý với anh cô đều làm được, gần một tháng qua, cô hầu như đều ở
sòng bài, chưa từng đến bệnh viện nửa lần.
Lý Đan thì ngược lại,
gần đây thời gian ở sòng bài cũng không nhiều. Giống như đang bận chuyện khác, Lưu Giản cũng không hỏi nhiều.
***
Thời tiết càng lúc càng trở nên nóng nực, làm người ta cơ hồ chống đỡ không nổi.
Ngày hôm nay Tô Uyển xuất viện, bác gái gọi điện thoại đến.
Tô Lương Mạt với Lưu Giản vừa đúng lúc đang tra xét các khoản thu chi của
sòng bài gần đây, Tô Lương Mạt liếc nhìn màn hình điện thoại, do dự nhìn về phía Lưu Giản, cuối cùng vẫn là nhận điện, "Alo?"
"Hôm nay Uyển Uyển xuất viện, mấy ngày nay bận rộn quá, cũng không cám ơn
cháu đàng hoàng, Uyển Uyển nói là sau này cơ hội gặp mặt sẽ ít, muốn ăn
với cháu bữa cơm."
Tô Lương Mạt biết, Tô Uyển đã nói rằng sau này sẽ không xuất hiện trước mắt Lưu Giản nữa, cô ấy là rất muốn ra đi, lần gặp mặt tiếp theo không biết là khi nào, Tô Lương Mạt nhìn Lưu Giản,
thấy ánh mắt anh vô thần vô sắc nhìn mình chằm chằm, "Không được," Cô
cũng chỉ biết cự tuyệt nói, "bác gái, cháu không có ở Ngự Châu, nhất
thời cũng không về được."
Bác gái không thể che giấu hết thất
vọng, "Vậy được rồi, còn nữa, Lương Mạt, chuyện trước kia đừng để trong
lòng, gặp được mẹ cháu thay bác nói một câu xin lỗi, chúng ta vốn dĩ là
người một nhà."
"Được rồi."
Tô Lương Mạt ngắt điện thoại di động.
Lưu Giản sau đó liền nói, "Sao lại phải nói dối?"
"Em không tìm được lý do gì khác để từ chối."
"Em muốn đi có thể đi."
"Giản, em không muốn đi." Tô Lương Mạt hướng tay về phía con chuột, "Anh xem khoản chi này..."
Tâm tư Lưu Giản cũng không ở trên giấy tờ, "Anh muốn bảo em làm gì, em đều
đang nỗ lực làm, Lương Mạt, anh bảo em quên đi Chiêm Đông Kình, em làm
có được không?"
Tô Lương Mạt dừng tay lại, hướng ánh mắt về phía Lưu Giản, "Quyết tâm muốn ở bên anh của em, anh nhìn vẫn chưa hiểu sao?"
"An muốn không phải là cái quyết tâm đó."
"Vậy anh muốn cái gì?"
Lời trong miệng Lưu Giản không nói ra được, bởi vì ngay cả anh cũng không biết rốt cuộc anh muốn cái gì?
Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài, Tô Lương Mạt nghe được tiếng đóng cửa
truyền đến, tay cô ở trên con chuột ra sức nhấn, trong lòng buồn bực đến cực hạn, nhưng không có chỗ phát tiết, cô đẩy con chuột ra, hai tay
chen vào mái tóc.
***
Vết thương của Chiêm Đông Kình cũng
hồi phục khá ổn rồi, vốn dĩ Tô Lương Mạt đâm vào không sâu, chút lực đạo này là tự bản thân hắn đè xuống, không bắt Tô Lương Mạt thử ra được cái gì, ngược lại khiến bản thân mình bị thương.
Tống Các từ bên ngoài đi trở lại, thấy Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, "Kình thiếu, tra ra được rồi."
"Nói thế nào?"
"Ngài đoán không sai một điểm."
Sắc mặt Chiêm Đông Kình mở mịt không rõ, bảo mẫu tiến lên đưa trà cho Tống
Các, Chiêm Đông Kình cũng không ngẩng đầu lên nói, "Đi gọi Đường Khả
xuống đây."
"Vâng."
Bảo mẫu lên lầu, rất nhanh Đường Khả liền đi theo xuống, "Đông Kình, anh tìm em có chuyện à?"
Chiêm Đông Kình đáp nâng chân dài, ra hiệu Đường Khả ngồi xuống đối diện, hắn châm thuốc lá, "Tô Uyển là cô cho người tông?"
Hắn đi thẳng vào vấn đề khẩu khí quả thực làm Đường Khả chống đỡ không
được, cô ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Ai nói chứ, em mắc gì phải
tông cô ta."
"Tên tài xế lái xe kia cũng đã bị Tống Các tìm ra rồi, cô còn không chịu nói thật?"
Đối mặt với người khác còn được, nhưng đối phương là Chiêm Đông Kình, Đường Khả ở trong mắt hắn từ trước đến giờ là không qua mặt được chuyện gì,
"Đông Kình, anh không tin em sao?"
"Tôi không tin." Chiêm Đông Kình nói kiên quyết dứt khoát.
Đường Khả ngước mắt lên nhìn hắn, "Tô Uyển với anh là có quan hệ thế nào, cô
ta bị đụng xe cũng không tới phiên anh khó chịu, sao anh lại phải giúp
cô ta tìm ra kẻ tông cô ta là ai?"
"Nếu như tôi đoán không sai, hẳn là chuyện ở nghĩa trang kia, cô biết Tô Uyển đã lừa cô."
"Đúng thì sao, ai dám bán đứng bản thân mình, kẻ đó liền chết không tử tế,
những thứ này không phải đều là anh từng dạy em sao?" Đường Khả dứt
khoát ngả bài, "Lại nói em không có làm gì Tô Lương Mạt cả, tính nợ trên đầu Tô Uyển, không quá phận chứ?"
"Tống Các, đưa cô ta đi." Chiêm Đông Kình nói xong, bóp tắt điếu thuốc chỉ mới hít một hơi rồi đứng dậy.
Đường Khả thấy Tống Các tiến lên, cô ta nghiêng người tránh đi, "Đưa em đi đâu?"
"Đi rồi cô sẽ biết."
"Em không đi!" Đường Khả hất tay Tống Các ra, "Em không có làm sai, huống
hồ Tô Uyển kia cũng không có chết, Đông Kình, anh đây là muốn dẫn em đi
đâu?"
"Xảy ra chuyện gì vậy, ầm ầm ĩ ĩ?" Mạc Thanh vừa vặn mới
ngủ trưa dậy, Đường Khả thấy thế muốn đứng lên, lại bị Tống Các đè bả
vai lại, "Bác gái cứu cháu."
"Đông Kình, sao vậy?"
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng quản." Chiêm Đông Kình nói xong, xoay người đi thẳng ra ngoài.
Đường Khả hướng Mạc Thanh không ngừng cầu khẩn, Tống Các níu cánh tay cô ta
lại kéo ra ngoài, vẻ mặt Mạc Thanh giống như lực bất tòng tâm, bà ta đi
đến sofa ngồi xuống, "Ồn ào chết mất, so với chị nó còn lăn qua lăn lại
nhiều hơn."
Bảo mẫu đứng ở bên cạnh chen miệng vào, "Đường tiểu thư so với cô ấy tốt hơn nhiều, Đường Khả tiểu thư làm loạn quá."
Mạc Thanh hướng mắt sang bảo mẫu quét một vòng, "Đã sớm bảo bà quản tốt cái miệng."
Bảo mẫu nghe vậy, đưa tay vỗ nhẹ lên miệng, "Dạ dạ, lần sau không dám nữa."
***
Tống Các nhét Đường Khả vào trong xe, cho đến khi tới nơi, cô ta mới phát hiện lại bị đưa đến sòng bài của Tương Hiếu Đường.
Lúc xuống xe Đường Khả còn kéo lại cửa xe, mặt mũi đầy khó tin, "Đông Kình, anh dẫn em đến đây là có ý gì?"
"Đi vào."
"Em không muốn!"
Tống Các giữ chặt cô ta lôi vào trong, Thụy vừa nhìn điệu bộ này, tưởng rằng lại là tới quậy sòng bài, vừa vặn Lưu Giản với Tô Lương Mạt đều ở đây,
Thụy vội vàng chạy lên lầu hai thông báo.
Hai người trước sau đi
ra khỏi phòng nghỉ, đối diện nhìn thấy Chiêm Đông Kình dẫn theo người
đến, Tống Các mở cửa phòng Chiêm Đông Kình ra, thuộc hạ của Chiêm Đông
Kình thì đi tới mời Lưu Giản với Tô Lương Mạt vào.
Hai người mắt nhìn mắt, ai cũng không nói một lời, đi theo vào trong.
Chiêm Đông Kình đi vào ngồi xuống ghế sofa, đợi đến khi Tô Lương Mạt hoàn
toàn đi vào giữa phòng rồi đứng lại, lúc này hắn mới chỉ vào Đường Khả
nói, "Kẻ muốn giết Tô Uyển tôi mang đến cho em rồi đây, là cô ta vì phẫn hận chuyện ở nghĩa trang lần trước mới có thể hạ độc thủ."
Tô
Lương Mạt đứng sựng ngay tại chỗ, không thể không lúng túng, bên này còn có Lưu Giản đứng đó, ngữ điệu Chiêm Đông Kình thân thiết giống như vì
cô làm những việc này đều là chuyện rất đương nhiên, mà nghe được tin
tức này, Tô Lương Mạt không thể không kích động, "Cô lại muốn tông chết
chị ấy?"
Đường Khả lúc này nản lòng thoái chí, "Đúng, chẳng lẽ cô ta không nên chết à? Lưu Giản, anh tốt nhất cũng nên để cô ta chết đi,
nghĩ muốn thế nào liền như thế ấy, anh cần gì vì Tô Lương Mạt mà nhân
nhượng chứ, bây giờ tốt rồi, lần này là tôi giúp anh một chuyện lớn."
Lưu Giản cười lạnh, khóe miệng hiện lên một tia tàn ác, "Nếu cô thực muốn
giúp, thì cô đừng tìm mấy thứ phế vật, sao không dứt khoát trực tiếp
tông chết cô ta đi?"
Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn anh, lời nói này của Lưu Giản, dường như lại khiến cô không còn chút chỗ đứng.
Đường Khả nghe vậy, đột nhiên bật cười, "Anh xem xem, hai người chúng ta
ngược lại đều muốn Tô Uyển chết, nhưng hai người bên ngoài thì sao, liều mạng muốn bảo vệ, thật là một trò hề."
Chiêm Đông Kình ngồi ở đó không lên tiếng, hắn đã có thể nhìn ra giữa Tô Lương Mạt với Lưu Giản
đã hình thành một khoảng cách ranh giới không có cách nào vượt qua
được, đây không phải là một tay hắn thúc đẩy ra, mà vốn dĩ là hai người
họ không thích hợp bên nhau.
Ánh mắt Lưu Giản chống lại Chiêm Đông Kình, "Anh đưa cô ta tới là có ý gì?"
"Người tôi giao cho Tô Lương Mạt, muốn xử trí như thế nào tùy cô ấy."
Không khí chung quanh lâm vào nặng nề rồi trầm trọng đông lạnh, Đường
Khả nếu đã có thể vào ở Thanh Hồ Đường, quan hệ với Chiêm Đông Kình tất
nhiên không đơn giản, Tô Lương Mạt làm sao ngờ tới hắn sẽ đích thân áp
giải cô ta đến đây.
Tầm mắt Lưu Giản ở giữa hai người băn khoăn,
đột nhiên rút súng ra nhắm ngay trán Đường Khả, "Xử trí thế nào, tôi
thay Lương Mạt lựa chọn vậy, trực tiếp một phát bắn bỏ thôi."
"Này, Lưu Giản!" Đường Khả bị dọa đến mắt cũng không chớp, "Anh đừng có cắn
loạn người, chẳng lẽ anh không muốn Tô Uyển chết à? Tôi cũng chỉ là giúp anh thôi."
"Câm miệng cho tôi!" Nòng súng Lưu Giản nhắm ngay trán cô ta hung hăng chọc chọc mấy cái.
Chiêm Đông Kình hướng Tống Các nháy mắt, Tống Các tiến lên đè súng của Lưu Giản lại.
"Lão Nhị, người là tôi muốn tự tay giao cho Lương Mạt, có giết hay không
phải nhìn cô ấy, nhưng nếu anh nổ súng, thì khoản nợ này tôi có thể tính trên đầu anh." Ý tứ của Chiêm Đông Kình chỉ có điều quá trắng trợn, ân
huệ này, hắn là tặng không cho Tô Lương Mạt.
Đường Khả vừa nghe, lập tức hoảng lên, "Đông Kình, anh không thể như vậy!"
Nên biết Tô Lương Mạt cũng là người cái gì cũng có thể làm ra được, hơn nữa Tô Uyển lại là chị của cô, bây giờ Chiêm Đông Kình không bảo hộ Đường
Khả, nói không chính xác được Tô Lương Mạt sẽ làm ra chuyện gì.
Vấn đề nan giải này đẩy trở lại vào tay Tô Lương Mạt, cô cắn chặt răng, tầm mắt không khỏi hướng về phía Lưu Giản, khuôn mặt người đàn ông hung
hiểm, căn bản không có nhìn cô.
Cô là không muốn ra tay với Đường Khả, Chiêm Đông Kình người này âm tình bất định, nếu như nói vì báo thù thay Tô Uyển, cô thực giết Đường Khả rồi, nói không chừng về sau sẽ hắn mượn cái lý do này mà đến đòi nợ dây dưa không dứt, hơn nữa bây giờ Tô
Uyển đã hồi phục, Tô Lương Mạt là muốn chuyện này nhanh chóng trôi qua
đi.
Nhưng thái độ của Lưu Giản lại trái ngược, vừa rồi anh dùng
súng nhắm ngay Đường Khả, chắc hẳn là vì câu nói "tùy cô ấy xử trí" của
Chiêm Đông Kình khiến anh nhất thời xúc động.
Hôm nay đâm lao
phải theo lai, nếu cô không động thủ, như vậy cùng với hành động của Lưu Giản vừa rồi muốn giết Đường Khả là bất đống, Tô Lương Mạt rốt cuộc là
vẫn muốn đứng bên phía Lưu Giản.
Đường Khả thấy cô đang do dự,
"Tô Lương Mạt, tôi chưa từng làm chuyện gì tổn hại tính mạng của cô, cho dù cô thật muốn giết tôi, cô cũng nên sờ thử lương tâm của mình, cô dù
sao cũng không được coi là kẻ đại ác..."
Chiêm Đông Kình gập cong ngón tay chống lên gò má, Tô Lương Mạt không khỏi nhìn về phía Lưu
Giản, thấy ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, ý tứ hàm xúc đối chọi
gay gắt rất căng thẳng.
"Lúc cô muốn giết Tô Uyển, cô cũng không
có nghĩ qua, chị ấy chẳng qua là gạt cô một lần lại phải trá giá bằng
mạng sống của mình."
"Đó là cô ta đáng đời!"
Tô Lương Mạt tất nhiên cũng cho rằng, Chiêm Đông Kình đưa Đường Khả đến, còn không phải vì muốn ly gián cô với Lưu Giản sao?
Cô rút súng từ bên hông, nhanh chóng kéo mở chốt an toàn, bước ba bước
tiến lên trước, Đường Khả kinh hãi lui thẳng ra sau, nòng súng Tô Lương
Mạt đè lên hướng trán cô ta, Lưu Giản nhìn thấy ngón trỏ của cô đang bóp cò súng, trong mắt Tô Lương Mạt có đấu tranh giãy giụa, cô nhắm hai mắt lại, nghiêng mặt đi không đành lòng nhìn, cắn răng từ từ ấn ngón trỏ
xuống.
Ánh mắt Chiêm Đông Kình xuất thần nhìn chằm chằm cảnh tượng này, Đường Khả phía đối diện hét chói tai không chịu hợp tác.
Vào lúc Tô Lương Mạt cho rằng tiếng súng vang lên, cánh tay của cô bị người khác đẩy mạnh ra, ngay tiếp đó bước chân cũng loạng choạng, cô mở mắt,
lại nhìn thấy Lưu Giản sắc mặt xanh mét đứng trước mặt cô, "Chiêm Đông
Kình đem người đưa tới cửa cho em, bảo em giết em liền giết, có phải em
cho rằng như vậy rất đương nhiên đúng hay không? Em có nghĩ qua rằng hắn vì sao lại làm như vậy? Hắn dựa vào cái gì đem phụ nữ của mình đến tặng cho em?"
Tô Lương Mạt không chỉ một lần nhìn thấy bộ dáng Lưu
Giản nổi giận, gân xanh nơi cần cổ anh bị kéo căng, ngũ quan tuấn lãng
kiệt xuất lại càng vặn vẹo, Tô Lương Mạt trợn tròn mắt hạnh, đáy mắt
tràn ra ủy khuất cùng mờ mịt, đây không phải là kết quả cô nghĩ rằng
mình sẽ nhận được, "Anh không muốn em giết cô ta?"
Nếu đã như vậy, thì tại sao lúc nãy anh muốn giết Đường Khả?
Lưu Giản nghe thấy những lời này của Tô Lương Mạt, giận quá hóa cười, "Em hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì sao?"
Nhiều người nhiều cặp mắt như vậy đang quét tới, Tô Lương Mạt kiên cường tự
kiềm chế khó chịu, càng không muốn ở trước mặt mọi người ầm ĩ với anh.
Tầm mắt Chiêm Đông Kình xuyên qua bên người Lưu Giản, khuôn mặt Tô Lương
Mạt nhỏ nhắn ẩn dưới ánh sáng tối tăm không rõ trắng đen, ở trước mặt
hắn, cô chưa bao giờ ẩn nhẫn như vậy, cô luôn có cái tính khí phát điên
ngay tại chỗ, Chiêm Đông Kình nheo nhẹ mi mắt, trong lòng chợt thấy khó
chịu, hắn vốn nên bảo hộ che chở cô thật tốt, để cô không phải dè dặt
xét nét như vậy, khóe miệng của hắn mím căng, đau lòng vô cùng.
Cánh tay Tô Lương Mạt cầm súng rủ xuống bên người, Đường Khả trải qua một
phen kinh hãi này, không dám mở miệng nữa, tốt nhất để bọn họ quên đi sự tồn tại của cô ta mới tốt.
Lưu Giản thấy cô không nói lời nào,
hỏa khí trong lòng lại càng không có chỗ phát tiết, "Hắn đưa Đường Khả
tới, sau đó em giết rồi, Lương Mạt, em có từng nghĩ tới em đem anh đặt ở chỗ nào hay không?"
Tô Lương Mạt lắc đầu, nhưng căn bản vô lực giải thích, "Em cũng là bởi vì nghĩ đến anh..."
"Nếu trong lòng em có anh, sẽ không vì muốn thay Tô Uyển báo thù mà nôn nóng tiếp nhận giúp đỡ của Chiêm Đông Kình, em ngay cả một câu cự tuyệt cũng không có, cho dù lần này không giết Đường Khả, chúng ta gạt bỏ quan hệ
với Tô Uyển qua một bên, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh vẫn như cũ
cũng có thể giúp em đem Đường Khả đưa tới trước mặt em, nhưng mà em,"
Tình cảm không cách nào hòa hợp được cuối cùng bùng phát, cái loại không cam lòng và đem tình yêu tưởng tượng quá mức tuyệt đẹp bất đắc dĩ làm
Lưu Giản đau lòng vô hạn, "Lương Mạt, em cứ không đếm xỉa đến anh mà nôn nóng như vậy."
Súng trong tay Lưu Giản nện một cái hướng tới mặt tường, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Tô Lương Mạt giật mình đứng chết trân một chỗ, nhiều lời muốn nói bị cô
chặn ngang giữa cổ họng, giữa cô với Lưu Giản đã đi lệch nhau quá xa,
không phải một hai câu giải thích là có thể đả thông.
Tống Các liếc nhìn Chiêm Đông Kình, Lý Đan cũng ở đay, cô tiến lên nhận lấy súng trong tay Tô Lương Mạt.
Tô Lương Mạt ngước mắt lên, trong mắt có tầng mông lung, "Chiêm Đông Kình, anh hài lòng chưa?"
"Tôi chỉ là đem người giao cho em, không nghĩ tới giữa em với Lưu Giản lại như vậy... không chịu nổi một kích."
Tô Lương Mạt không lưu lại một lời nào, cô xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
Cô bảo Lý Đan đừng đi theo cô, Tô Lương Mạt lao ra khỏi sòng bài, mùa hè
là âm tình bất định nhất, mặc dù vẫn chưa mưa, nhưng lúc này cuồng phong gào thét, khí trời mờ mịt, ngay cả đèn đường cũng được bật sáng trước
giờ, Lưu Giản lái xe thể thao tuyệt trần rời đi, bão cát tùy ý cuốn bay, một dòng hung ác nóng nảy đối diện gào thét mà đến, Tô Lương Mạt chợt
cảm thấy hai mắt đau nhức đến không mở ra được.
Cô đưa tay ngăn trở tầm mắt, vạt áo cũng bị thổi cuộn bay lên cao.
Hai mắt không mở ra được, nước mắt không khống chế nổi chảy ra ngoài, trong mắt đau rát, hạt cát bay vào trong rồi.
Cô không dám mở ra, động một chút sẽ rơi lệ đến chết.
Một bàn tay rơi xuống bờ vai cô, Tô Lương Mạt đưa tay nắm lấy, "Lý Đan, cậu nhanh thổi cho mình một chút, thật khó chịu."
Người đó đứng đối diện Tô Lương Mạt, dè dặt nâng mặt cô lên.
Đây đã là lần thứ hai Lưu Giản đối với cô chẳng hề quan tâm, một lần, đem
Tô Lương Mạt ngăn trước cổng nhà anh, còn lần này, là quyết tuyệt bỏ rơi cô mà rời đi.
Trong lòng cô so với bị một tảng đá lớn đè lên còn nặng nề khó chịu hơn, chóp múi Tô Lương Mạt chua xót, "Lý Đan, mình
muốn nỗ lực, nhưng tâm tư Lưu Giản mình thực sự không có cách nào đoán
định được, mình vẫn luôn tự nói với bản thân, cuối cùng cứ thử xem, mình không cần tình yêu, mình chỉ muốn tình cảm, nhưng mà..."
Mí mắt
bị người ta đẩy ra, một luồng gió dịu dàng ôn nhuần thổi vào mắt, Tô
Lương Mạt muốn nhắm lại, nước mắt càng chảy dữ dội, đau đớn trong mắt
cũng đồng thời được giảm bớt, cô đưa tay khẽ xoa xoa, cũng nhìn thấy rõ
người đứng bên cạnh mình.
Cô lùi lại hai bước, giống như nhìn thấy thú dữ.
Chiêm Đông Kình tiến lên kéo cô vào trong ngực, "Nếu như đã hành hạ nhau như
vậy vì cái gì còn muốn ở cùng một chỗ với hắn? Không cần tình yêu? Cả
đời này em muốn cứ như vậy mà tiêu tán đến chết sao?"
Tô Lương
Mạt vươn hai tay đẩy thẳng lên bụng hắn, rốt cuộc vẫn là có cảm giác đau đớn, Chiêm Đông Kình buông cánh tay ra, Tô Lương Mạt chỉ vào hắn nói,
"Tôi với Lưu Giản cho dù có rối rắm đến không còn gì cũng không đến
phiên anh, Chiêm Đông Kình, cho dù sau này tôi có cô độc một mình, cho
dù tôi có tùy tiện tìm một người nữa, tôi cũng sẽ không cần anh!"
Tô Lương Mạt nói xong những lời này, cũng không quay đầu lại muốn bỏ đi.
Chiêm Đông Kình đứng nguyên tại chỗ nói, "Em cứ như vậy mà cho rằng, tất cả mọi thứ tôi làm đều là có mục đích?"
"Đúng!" Cô nặng nề bỏ lại một chữ.
Đám người Tống Các đi ra, Chiêm Đông Kình đứng giữa bầu trời âm u giăng đầy gió bụi, Tống Các đi đến bên người hắn, "Kình thiếu, chuyện này Tô tiểu thư nhất định sẽ cho là ngài cô ý, ngài cũng đừng để trong lòng."
Hắn không khỏi cười nhạo một tiếng, "Trước mặt cô ấy, da mặt của tôi cũng
luyện thành tường đồng vách sắt rồi, có để trong lòng hay không, cô ấy
cũng sẽ không có cảm giác."
Tô Lương Mạt trở lại sòng bài, có người chào hỏi cô, cô ngoảnh mặt làm ngơ, một đường đi thẳng lên tầng hai.
Lý Đan đứng trước cửa chờ cô trở lại, Tô Lương Mạt nhìn thấy Lý Đan, cô gần như chạy đến ôm chặt lấy cô ấy.
Lý Đan biết rõ trong lòng cô khó chịu.
"Thật sự là mình đã làm sai điều gì rồi sao?"
Lý Đan lấy chìa khóa của cô, mở cửa mang Tô Lương Mạt vào trong, Tô Lương
Mạt ôm cái gối tựa mệt mỏi ngã xuống sofa, "Mỗi lần mình đều tự nói với
bản thân, cứ nỗ lực thêm lần cuối cùng một chút một chút...."
Lý
Đan đưa cho cô ít nước, "Mình cũng không biết cậu với Giản ca sẽ trở
thành thế này, sau khi ra tù chứng kiến anh ấy đối tốt với cậu, vẫn luôn cảm thấy nên như thế, người đàn ông như vậy mới xứng với cậu, sau này
sẽ không còn tổn hại cùng thống khổ, mặc dù mình chưa từng nói chuyện
yêu đương, nhưng mình hiểu trong sinh mệnh của con người tình yêu luôn
chiếm một vị trí quan trọng, Lương Mạt, cậu suy nghĩ kỹ càng lại đi."
Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, không để cho nước mắt chảy xuống, "Mình với
Lưu Giản ở bên nhau, không phải là mình ích kỷ muốn lợi dụng anh ấy để
quên đi Chiêm Đông Kình, Lý Đan, mình là thật sự muốn ở cùng một chỗ với anh ấy."
Lý Đan đưa tay vòng quanh bả vai Tô Lương Mạt, "Mình biết."
Cô dừng một chút, nghe thấy Tô Lương Mạt giọng mũi nồng đậm, Lý Đan tiếp
tục mở miệng, "Mình cảm thấy tình huống của cậu với Giản ca bây giờ
chính là, hai người đều chân tâm thật ý muốn ở bên nhau cùng nhau chung
sống, cũng đã nỗ lực đã thực hiện qua rồi, nhưng có cái gọi là ở bên
nhau dễ, chung đụng sống qua ngày lại khó. Nhưng cả hai người đều không
cam lòng, Giản ca không cam lòng yêu cậu mà đến cuối cùng lại phát hiện, hai người là vì không thích hợp nên không thể ở cùng một chỗ, cậu là
không cam lòng đã nhảy ra khỏi một bước này lại phải trở về một lần
nữa."
Lời này của Lý Đan, lại đem điều khó xử ngăn cách giữa hai
người họ phân tích thấu đáo triệt để, Tô Lương Mạt đem lời của Lý Đan
thầm nhẩm một lần trong đầu, không phải chính là như vậy sao?
Lý
Đan lại nói tiếp, "Nếu cậu hỏi mình phải làm gì, mình là muốn khuyên hai người nên tách ra đi, như vậy không phải là cố gắng níu giữ, là cậu với Giản ca đều đang hành hạ lẫn nhau, hai người cũng thử qua rồi, cũng đã
cho nhau cơ hồi rồi, nhưng không thích hợp chính là không thích hợp,
chuyện đã không còn cách nào khác."
Tô Lương Mạt uống hớp nước, "Để mình tĩnh tâm nghĩ lại đi."
***
Lưu Giản cho đến ba ngày sau mới xuất hiện, chuyện ngày đó phát sinh trong
phòng của Chiêm Đông Kình cũng không có bao nhiêu người biết.
Tô Lương Mạt nhìn thấy anh, cô cũng không có chủ động nói gì cả, cô là nghĩ Lưu Giản không nói, cô cũng sẽ không nói.
Thụy đi đến gọi cô lên, nói là Lưu Giản đang ở trong phòng làm việc đợi cô,
Tô Lương Mạt theo Thụy đi lên tầng ba, đi vào phát hiện bên trong cũng
chỉ có một mình Lưu Giản.
Thụy đưng trước cửa, "Tôi đi xuống trước."
"Đợi chút," Lưu Giản ngẩng đầu nhìn về phía hai cô, "Thụy, cô cũng vào đây đi."
Thụy đi theo Tô Lương Mạt vào phòng làm việc, Lưu Giản đang ngồi làm việc
trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Thụy, "Gần đây cô đang làm cái
gì?"
Thụy nhất thời không kịp phản ứng, "Chỉ làm việc của sòng bài thôi."
Lưu Giản giao khấu mười ngón tay, sau khi có được câu trả lời cũng không có phản ứng gì, anh gật đầu, "Đi ra ngoài đi."
Thụy chỉ cảm thấy kỳ quái, nhưng Tô Lương Mạt nghe ra được ý tứ bên trong.
Chờ sau khi Thụy ra khỏi phòng, Tô Lương Mạt liền mở miệng nói, "Gần đây em bảo Lý Đan với Thụy đi tìm thuê một chỗ, muốn bọn họ mang vài người
theo em."
"Làm cái gì?"
Ánh mắt như vậy làm Tô Lương Mạt
hết sức khó chịu, "Em muốn có một vài người của riêng em, nếu là vạn
nhất có chuyện gì, cũng không đến mức luống cuống tay chân."
"Lương Mạt, người của anh bên này em cũng có thể sai khiến bất cứ lúc nào."
Lưu Giản đứng dậy, vòng qua bàn làm việc đi về phía Tô Lương Mạt.
"Em muốn mang một vài..."
Lưu Giản biết, sau khi xảy ra chuyện của Tô Uyển, Tô Lương Mạt cũng không
tin anh nữa, lần trước bị buộc đến đường cùng, nói cho cùng vẫn là vì
sau lưng Tô Lương Mạt không có người cùng nhà. Anh đi đến trước cửa sổ,
kéo rèm cửa ra rồi nhìn về phía đằng xa.
Tô Lương Mạt đi đến bên
người anh, khuôn mặt Lưu Giản như ngọc, lúc yên lặng cũng tự có một cỗ
sức quyến rũ tĩnh tại, "Lương Mạt, em là muốn thoát ly khỏi anh rồi phải không?"
"Không, em chưa từng nghĩ như vậy."
Lưu Giản
nghiêng đầu nhìn cô, "Nếu như anh cho người chấm dứt huấn luyện của các
cô ấy thì sao? Anh hy vọng em một lòng theo anh, người của anh em có thể dùng, nhưng không cho phép em mang theo tâm phúc của mình."
Lưu
Giản chuyện chú nhìn Tô Lương Mạt chằm chằm, không buông tha dù chỉ một
chút mâu thuẫn trong mắt cô, vẻ mặt Tô Lương Mạt có phần khó khăn, cô
nghĩ đến lời của Lý Đan, nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu, "Em đồng ý với
anh."
Thật sự, thật sự là lần cuối cùng cho nhau một cơ hội.
Tô Lương Mạt đè mi mắt xuống.
Lưu Giản không biết là nên cười, hay nên khóc đây, anh vươn tay chống đỡ
mặt kính thủy tinh, tầm mắt ném về phía xa xôi, "Lương Mạt, hay là chúng ta tách ra đi."
Tô Lương Mạt trong nháy mắt cho rằng là mình đã nghe nhầm, cô đi đến trước mặt Lưu Giản, "Lưu Giản, anh nói cái gì?"
"Chúng ta tách ra đi."
Tầm mắt của anh trở về gương mặt Tô Lương Mạt, Lưu Giản nắm chặt bàn tay
rồi rủ xuống bên người, trong mắt tràn đầy hối tiếc vô hạn cùng khó
nhịn, Tô Lương Mạt không có làm loạn cũng không có phản ứng gì quá lớn,
Lưu Giản rủ đầu xuống, một hồi lâu sau vẫn không nâng lên, ánh mắt lại
có chút phiếm hồng, phát ra ướt ý làm Tô Lương Mạt trong nháy mắt có
loại xúc động muốn khóc.
Trong lòng cô, Lưu Giản không phải là như vậy.
Trong lòng anh, anh lại là yêu Tô Lương Mạt sâu đậm.
Đều đã như vậy rồi, vì sao vẫn không thể ở cùng một chỗ bên nhau chứ?
Lưu Giản đưa tay kéo Tô Lương Mạt ôm vào trong ngực, cho dù khoảng trống hư không trong lòng có thể được một vòng ôm điền khuyết, nhưng mà phần
nhiệt độ này Lưu Giản tham luyến không nổi.
Anh chôn mặt thật sâu vào cần cổ Tô Lương Mạt, cánh tay ôm lấy cô cũng càng thu chặt hơn.
***
Lời tác giả:
Bà con thân mến, tôi biết không ít người là nhìn trúng Lưu Giản cái nhân
vật này, giống như ngay từ đầu rất nhiều tình yêu đã suy đoán, nói Lưu
Giản là nam thứ, cuối cùng đoán chừng là vì Tô Tô mà chết hoặc là bị
Chiêm Đông Kình đoạt trở lại.
Kỳ thật, tôi chỉ muỗn viết một kiểu trạng thái tình cảm thật tự nhiên, yêu nhau dễ nhưng chung đụng khó,
cho dù trong lòng không nỡ thế nào đi chăng nữa, sau khi nỗ lực vẫn là
phát hiện ra không thích hợp, vậy phải làm sao? Đương nhiên chính là
tách ra thôi. Bà con cũng đừng kích động, tôi cảm thấy Tô Tô không có
làm gì sai, càng không có tồn tại cái gì gọi là vì Chiêm Đông Kình tổn
thương cô, cô liền đến tổn thương Lưu Giản, ý tưởng này khiến tôi phải
một lần oán thán ông trờii.
Có tiếp nhận được hay không, đoạn này cũng đã qua rồi, ai thích Lưu Giản mời xem tiếp, thích Chiêm Đông Kình
cũng mời xem tiếp, thích Tô Tô càng mời xem tiếp.