Tô Lương Mạt nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như đang nói giỡn, hơn
nữa viên thuốc vào miệng của hắn rồi, cũng không thấy phun ra nữa.
Chiêm Đông Kình đưa tay chùi khóe miệng, mới vừa rồi là bị sặc nuốt vào, cho
nên căn bản không có cách nào phản ứng kịp, hắn ngẩng đầu nhìn đến động
tác của Tô Lương Mạt đang từng bước từng bước lẻn ra ngoài, "Lúc dược
tính của nó phát tác thì như thế nào?"
"Tôi làm sao biết được,"
Tô Lương Mạt nhớ đến lần đó ở kho hàng, thật sự là không chết cũng mất
nửa cái mạng, "hay là anh mau mau đến bệnh viện đi."
"Uống thứ thuốc này không phải là nên lập tức nghĩ cách dập lửa à? Sao phải đến bệnh viện."
Tô Lương Mạt đang dời bước tới phía cửa, thình lình thấy Chiêm Đông Kình
đứng bật dậy, cô kinh hoảng dán sát người lên vách tường chỉ về phía
hắn, "Đừng tới đây!"
"Em không nên chịu trách nhiệm với tôi hả?"
Tay Tô Lương Mạt đã sờ đến tay cầm cánh cửa, "Chiêm Đông Kình, có phải bây
giờ anh cảm thấy tôi mở Ngu Nhạc Thành, đó lại là nơi anh có thể gây sự, cho nên anh nói cái gì chính là cái đó, đừng nói là ở Ngự Châu, cho dù
là ở nơi khác, chỉ cần bị anh để mắt tới cũng đừng mong có cơ hội chạy
thoát, anh mượn thế lực một tay che trời của anh muốn làm gì thì làm,
nhưng tình cảm không phải là anh muốn thì tôi nhất định phải đưa cho
anh, anh càng tìm tôi gây chuyện, tôi lại càng xem thường anh, tôi cũng
có thể đối với anh kính cẩn, nhưng muốn tôi tiến đến gần anh, không có
cửa đâu!"
Chiêm Đông Kình đứng bên mép giường, thâm thúy trong
đáy mắt gần như là bao phủ cả người cô, thân thể bắt đầu có phản ứng,
dược tính của thuốc này thật mẹ nó mãnh liệt!
Nhưng những lời này của Tô Lương Mạt, không khác gì một chậu nước dội tới, vẫn là lạnh băng đến thấu xương, hắn bây giờ nếu thật cứ miễn cưỡng vẫn còn muốn tiếp
tục, hắn thật sự chính là cầm thú!
Đánh rắn phải đánh dập đầu, Tô Lương Mạt cũng nắm đúng ý nghĩ trong lòng Chiêm Đông Kình, hắn nhìn cô, sắc mặt có phần giãy giụa mâu thuẫn, "Tôi chỉ hỏi em nên chịu trách
nhiệm thế nào, em có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?"
Tô
Lương Mạt đưa tay muốn vặn mở tay cầm, Chiêm Đông Kình đưa tay đè lên
bụng mình, không cho cô thời gian từ chối, "Chuyện này truy đến cùng là
người của em quậy ra, tôi như bây giờ, xin em đưa tôi đến bệnh viện một
chuyến không quá đáng chứ?"
"Tôi có thể giúp anh gọi Tống Các bọn họ tới."
"Em muốn để cho bọn thuộc hạ của tôi đều biết, tôi là bị sặc nuốt phải một
viên xuân dược, sau đó còn phải đi bệnh viện rửa ruột phải không?"
Tô Lương Mạt không muốn cùng hắn dây dưa lằng nhằng, "Tôi sẽ không đưa anh đi đâu."
"Em không đưa tôi đến bệnh viện, tôi đây liền đến Ngu Nhạc Thành, mấy em
gái kia của em không phải là công khai hành động sao? Đêm nay tôi liền
khiến bọn họ phá bỏ quy tắc này."
"Đi thôi," Tô Lương Mạt mở cửa, tức giận đi ra ngoài, "anh đến bãi đậu xe chờ tôi."
Lúc Chiêm Đông Kình lên xe, liền xuất hiện phản ứng, Tô Lương Mạt mở cửa xe ra, cũng tận lực xem nhẹ biến hóa xuất hiện trên người hắn, lái xe đến
bệnh viện gần nhất, bác sĩ điều trị liếc mắt nhìn hai người, "Vừa nãy
cũng có người đến đây khám, nói là ăn nhầm đồ," Sau đó ngẩng đầu sang
nhìn Tô Lương Mạt, "cô là gì của cậu ta?"
Thần sắc Tô Lương Mạt tự nhiên, "Tôi là tài xế của anh ta."
Chiêm Đông Kình cũng không bận tâm mấy cái này, bác sỹ bảo hắn đi vào, vẫn
không quên lầm bầm thêm một câu, "Bây giờ áp lực của con người ta càng
ngày càng nhiều phải không, đều phải dựa vào thuốc để duy trì năng lực,
uống thì uống rồi, còn muốn đến bệnh viện."
Tô Lương Mạt không
cần biết rốt cuộc là điều trị như thế nào, thật ra cùng một loại xuân
dược, chắc hẳn chỉ cần phóng thích ra là được, Chiêm Đông Kình cũng
không phải không có phụ nữ, lại còn ở đây giả vờ làm xử nam ngây thơ gì
chứ?
Tô Lương Mạt nghĩ tới đây, nháy mắt sau khi Chiêm Đông Kình đi vào trong, cô liền tự lo đi ra ngoài.
***
Trở lại Ngu Nhạc Thành, đám Tống Các quả thực thiếu chút nữa lộn ngược đáy bên trong lên trời.
Tô Lương Mạt mới dừng hẳn xe, liền nhìn thấy cửa lớn Ngu Nhạc Thành có
không ít hộ vệ đứng trấn giữ, nhìn thấy cô, một tên trong đó cầm điện
thoại gọi cho Tống Các.
Người của Ngu Nhạc Thành toàn bộ bị tập
trung trong đại sảnh, Lý Đan sắc mặt xanh mét nhìn xem tỷ muội của mình
bị người ta dùng súng chỉa lên đầu tra hỏi, "Các người như thế này là có ý gì đây?"
"Người là biến mất ở chỗ này, cô ngược lại nói thử xem, tôi còn có thể tìm ai?" Tống Các lúc này thần sắc cũng lạnh lẽo.
Lý Đan tiến lên trước mấy bước, "Anh ta có tay có chân, tôi làm sao biết được?"
Hộ vệ cầm súng, vẻ mặt hung hăng tiến lên, Tống Các ném qua một ánh mắt,
hắn đè thấp tiếng nói, "Cô đừng lắm miệng, nhanh liên lạc với Tô tiểu
thư."
Lý Đan nhìn quanh bốn phía, cô cũng coi như là được đối đãi đặc biệt, "Các người như vậy cũng quá khi dễ người khác rồi."
"Tôi cũng không có khi dễ cô."
Lý Đan liếc hắn, "Hừ, khẩu phật tâm xà."
"Cô đây là đang khen người sao?"
Lý Đan không có nói thêm gì nữa, cúi đầu thử gọi điện thoại cho Tô Lương Mạt lần nữa.
Lúc Tô Lương Mạt đi vào đại sảnh, nhìn thấy trận chiến này, cô còn may là
không có để cô nàng vừa rồi tùy ý làm bậy, bằng không phải kéo bao nhiêu người chôn cùng cô ta.
"Kình thiếu của các người ở trong bệnh viện."
Tống Các vừa nghe, ngũ quan lập tức lạnh thấu xương, "Ngài ấy bị làm sao?"
Tô Lương Mạt nhìn xem đám hộ vệ này đem thuộc hạ của cô vây lại thành một
vòng, có vài tiểu cô nương thực cái gì cũng không hiểu, lúc này bị dọa
đến nguyên một đám ôm chặt nhau run lẩy bẩy, trong lòng cô không khỏi
tuôn lên một hơi nóng, ánh mắt Tô Lương Mạt chống lại Tống Các, "Oh,
không cần gấp, không có chuyện gì lớn, anh ta uống xuân dược, có lẽ bây
giờ đang rửa ruột."
"Cái gì?" Hàn Tăng ở bên cạnh quát lên một tiếng, "Lời này của cô có ý gì?"
Tô Lương Mạt đi đến bên cạnh Lý Đan, nói về phía Tống Các với Hàn Tăng,
"Anh ta cũng không cho tôi gọi điện cho các người, nói anh ta uống thứ
đồ chơi kia, vốn là muốn dẫn một cô ở Ngu Nhạc Thành của tôi ra ngoài
thuê phòng, không ngờ là người ta không nguyện ý..."
Tô Lương Mạt là không có nói rõ "người ta" ở đây là ai, nhưng đám Tống Các lại tưởng rằng là cô gái kia không nguyện ý, làm gì nghĩ đến là Chiêm Đông Kình
chứ?
Cô nói cho Tống Các biết tên bệnh viện, Hàn Tăng đem tất cả
đám người rời đi, cả bọn cứ như vậy tầng tầng lớp lớp chạy hết đến bệnh
viện.
***
Chiêm Đông Kình đi trên hành lang, giương mắt
nhìn một cái, ngoại trừ một hàng ghế trống rỗng, ngay cả một bóng người
cũng không có.
Hắn khó tin chống người lên vách tường, hắn thật
là không ngờ tới Tô Lương Mạt sẽ đem hắn một mình lẻ loi nhét ở bệnh
viện, cô dù hận hắn, nhưng dưới tình cảnh như vậy, cô lại chuồn mất,
Chiêm Đông Kình cố nén khó chịu, ngồi xuống ghế một lát mới nghiêng
người đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này đã quá nửa đêm, trong bệnh
viện hiếm có người qua lại, hắn đứng trước cổng lớn, nhìn thấy cái bóng
của mình dán trên dãy bậc thang, bị gãy khom thành từng đoạn một, đầu
tóc đạp lên trán, Chiêm Đông Kình nhếch môi mỏng, trong đôi mắt của hắn
rất hiếm khi toát ra cô tịch như đêm nay, ngày thường bị che dấu vô cùng tốt. Lúc này một khi bị kích thích, khắp người đều là buồn bã như thế,
bao trùm hai đầu vai, ánh trăng chiếu đến bóng dáng của hắn cũng vỡ tan
dưới nền đất u ám.
Chiêm Đông Kình giơ tay lên, hướng lên trán gõ vài cái.
Hắn cũng không có lái xe, đi ra khỏi bệnh viện chưa được mấy bước, lại nhìn thấy một đoàn xe dài tít tắp đang từ đằng xa tốc hành mà đến, hắn tất
nhiên là nhận ra, chiếc xe dẫn đầu dừng hẳn, Tống Các với Hàn Tăng cuống cuồng tiến lên, "Kình thiếu, không sao chứ?"
Chiêm Đông Kình vừa nhìn tình cảnh này, không cần đoán cũng có thể biết được là Tô Lương Mạt nói cho bọn họ biết hắn ở đây.
"Không việc gì, về thôi."
Tống Các không nói lời nào đi theo bên cạnh hắn, Hàn Tăng thế nhưng lại
thẳng ruột ngựa, "Kình thiếu, ngài uống xuân dược gì vậy, thứ này có
phải cần rửa ruột không? Ngài sớm liên lạc với tôi cùng Tống Các, tôi
nhất định tìm một nữ nhân xinh đẹp ở bên ngoài đến cho ngài, cũng không
đáng đện bệnh viện chịu cái tội này a."
Tống Các muốn chặn những
lời đã đến bên miệng, bất đắc dĩ cái miệng Hàn Tăng quá nhanh, bước chân đi ra ngoài của Chiêm Đông Kình chỉ đơn giản là dừng lại, sắc mặt một
hồi rét lạnh ngó qua Hàn Tăng, "Ai nói với cậu?"
"Tô Lương Mạt nói, không tin ngài hỏi Tống Các đi, các huynh đệ lúc ấy đều ở đó, tất cả đều nghe thấy."
Tống Các ngước hai mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, chỉ có thể câm nín.
Chiêm Đông Kình gật gật đầu, cười lạnh một tiếng rồi đi thẳng ra xe.
Hàn Tăng vỗ đầu một cái, "Tống Các, tôi thấy Kình thiếu là vẫn chưa tan hết thuốc này."
"Cậu nói sai rồi, là cậu nên đi uống thuốc."
Chiêm Đông Kình ngồi vào trong xe, Hàn Tăng mở cửa ra cũng muốn đi vào, người đàn ông không thèm ngẩng đầu lên, "Ra xe đằng sau ngồi."
Hàn
Tăng liếc mắt thấy Tống Các đã ngồi vào trong rồi, nhưng lời Chiêm Đông
Kình nói lại không thể không nghe, chỉ có thể thu hồi một chân lại.
***
Sau khi xảy ra chuyện này, Tô Lương Mạt lập tức bảo Thụy đi tìm cho ra cô
gái kia, Ngu Nhạc Thành là không thể giữ lại cô ta, Chiêm Đông Kình có
câu nói rất đúng, thưởng phạt không phân minh, thì sau này càng không
quản được.
Người cũng là do Thụy mang tới, Tô Lương Mạt liền giao lại cho Thụy.
Chiêm Đông Kình mấy ngày không thấy xuất hiện ở Ngu Nhạc Thành, Tô Lương Mạt theo thường lệ mười giờ tối lại đến Ngu Nhạc Thành.
Kể từ sau chuyện của Chiêm Đông Kình, Ngu Nhạc Thành càng lúc càng thắt chặt quy củ.
Tô Lương Mạt đi qua Hoàng Các Nhị Lầu, thấy có người từ trong một phòng
bao đi ra, cô cũng không có để ý, chỉ là lơ đãng liếc mắt một cái, cảm
thấy người ngồi bên trong có vài phần quen mắt.
Cô không phải là
người thích xen vào chuyện người khác, Tô Lương Mạt nhấc chân định đi,
mới đi khỏi vài ba bước đã bị người khác gọi lại, "Lương Mạt."
Cô xoay người, nhìn thấy Mạc Thanh đứng trước cửa.
Tô Lương Mạt có chút kinh ngạc, "Bác gái."
"Có thời gian không? Cùng tôi nói chuyện một chút." Mạc Thanh nói xong, xoay người đi vào trong phòng.
Tô Lương Mạt đi theo sau lưng bà ấy, bên trong cũng không có người nào
khác, nhưng những người vừa rời đi lúc nãy, vừa nhìn liền biết không hề
đơn giản.
"Ngồi đi."
Tô Lương Mạt cười cười ngồi xuống, "Đã trễ thế này, hơn nữa cháu tưởng bác không thích những nơi như thế này."
"Mấy người bạn cũ, hẹn nhau ra gặp mặt."
"Không nên tìm vài phòng trà hoặc là nhà hàng sao?"
Mạc Thanh cười cười rót cho Tô Lương Mạt ly rượu, "Hai ngày nay Đông Kình
không có ở Ngự Châu, tôi mới có thể ra ngoài buổi tối, đã sớm nghe nói
cháu mở một Ngu Nhạc Thành, đến góp vui náo nhiệt."
Tô Lương Mạt kéo miệng cười không thành tiếng, đối với bà ta cũng chỉ có đề phòng.
Ngón tay Mạc Thanh mơn trớn mép ly, "Lương Mạt, một cô gái làm ăn kiểu này
không phải dễ dàng, Đông Kình không có làm khó dễ cháu chứ?"
Cô đắn đo nói, "Vẫn ổn."
"Vẫn ổn vậy là có rồi, cũng không biết chuyện lần trước tôi nói với cháu, cháu suy nghĩ thế nào?"
Xem ra Mạc Thanh vẫn chưa buông tha sự việc kia, Tô Lương Mạt không muốn bị cuốn vào, "Bác gái, bác là nói tới chuyện gì? Gần đây Ngu Nhạc Thanh
của cháu bận không làm hết việc, hận không thể phân thân mỗi người ra mà làm."
"Lương Mạt, mấy ngày trước ba cháu có gọi điện thoại cho tôi."
Tô Lương Mạt không giấu được khẩn trương trong mắt, "Ba mẹ cháu có khỏe không?"
"Rất khỏe, ông ấy ngược lại muốn trở về, chỉ là sợ Đông Kình, cho nên vẫn dây dưa kéo dài."
"Chiêm Đông Kình không phải là đã biết chân tướng sao? Vì sao còn phải sợ anh ta."
Mạc Thanh dựa vào ghế sofa, "Lời này không phải giả, nhưng ba cháu là khó
khăn lắm mới trốn ra ngoài được, năm đó ngay cả cháu bị ngồi tù ông ta
cũng không trở lại, ông ta cẩn thận đến vậy, lại nói Ngự Châu bây giờ bị Đông Kình nắm trong tay, ông ta lại càng không dám, Lương Mạt, tính ra
người nhà các cháu cũng đã hai năm không gặp mặt?"
"Vâng."
"Nếu nói không muốn nhất định là giả, biện pháp duy nhất..."
Tô Lương Mạt nhìn Mạc Thanh, sau lần trước bà ta thử dò xét, Tô Lương Mạt
trở về có ngẫm nghĩ qua, nhưng nếu Mạc Thanh với Chiêm Đông Kình là quan hệ mẹ con, dù có hiềm khích thế nào, cũng không thể làm ra loại chuyện
như cô đã suy đoán, "Ý của bác là, Chiêm Đông Kình không có cách nào cầm quyền, ba cháu liền an toàn?"
"Cháu nghĩ thế nào?"
"Bác gái, cháu không hiểu."
Trong mắt Mạc Thanh chợt lóe lên tia đau thương, "Tôi đã từng tiết lộ với
cháu, tôi chỉ có đứa con trai này, tôi không muốn nó càng đi càng xa,
Đông Kình so với cha của nó dã tâm còn lớn hơn nhiều, làm mẹ ai không hy vọng con mình bình bình an an qua cả một đời chứ?"
"Là như vậy."
"Còn có chuyện có lẽ cháu không biết, Đường Khả có một chị gái tên là Đường
Tâm, trước kia đi theo Đông Kình, sau đó là chết trong tay Đông Kình, nó đối với Đường Tâm cũng coi như là tốt, nhưng dù vậy vẫn có thể hạ thủ
được, sau này ba nó mất rồi tôi cũng không quản nó nữa, nhưng rốt cuộc
vẫn là con trai mình, ngẫm lại không thể bỏ nó như vậy, tôi vẫn là trở
về đó thôi."
Thì ra là Chiêm Đông Kình từng nói người đầu tiên hắn giết là người phụ nữ đầu tiên của hắn, chính là chị gái của Đường Khả.
Xem ra đây là chuyện rất lâu trước đây.
Mạc Thanh thấy cô thất thần, lại nói tiếp, "Tôi cho rằng hai năm nay nó có
thể bớt phóng túng một chút, sau này mới biết được cháu bị nó đẩy vào
tù, cháu nói thử xem, Đông Kình có hỗn đản không?"
"Con người anh ta đã như vậy, thì có ai dám chọc vào?"
Mạc Thanh biết rõ lo lắng trong lòng Tô Lương Mạt, "Cháu không cần sợ, cũng không tra đến trên đầu cháu đâu."
Bà ta nói một đống đạo lý cao cả, Tô Lương Mạt làm gì nghe lọt tai được,
nếu như nói là vì tốt cho Chiêm Đông Kình, lý do như vậy không khỏi quá
gượng ép đi.
Nhưng Tô Lương Mạt không có vạch trần Mạc Thanh, đây đều là nội chiến giữa bọn họ, hơn nữa bên nào cô cũng không đắc tội được.
"Bác gái, cháu là thực không giúp được gì."
"Lương Mạt, suy nghĩ trong lòng cháu tôi cũng có thể đoán được, nhưng cháu
nghĩ thử xem, tất cả suy tính trong lòng tôi cháu đều đã biết, nhưng
cháu không giúp tôi, bo bo giữ mình chỉ e không có đơn giản như vậy
chứ?"
Tô Lương Mạt không khỏi nhẹ nheo khóe mắt, Mạc Thanh nhìn
bộ dáng này của cô, cười cười nói, "Đừng khẩn trương, tôi chỉ là nói đùa với cháu một chút, lại nói quan hệ của tôi với ba mẹ cháu không tệ,
cũng thường xuyên liên lạc, làm sao sẽ làm cháu khó xử chứ?"
Ý tứ trong lời nói này, chỉ có điều lại quá rõ ràng.
Cửa phòng bao là khép hờ, Lý Đan đi ngang qua, thấy Tô Lương Mạt ở bên trong, cô đẩy ra rồi mới nhìn thấy Mạc Thanh.
"Lương Mạt?"
"Lý Đan, mình ở đây có chút chuyện, đêm nay cậu vất vả một chút."
"Được." Lý Đan liếc mắt nhìn Mạc Thanh, lúc đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Tô Lương Mạt đứng dậy rót cho Mạc Thanh ly rượu, "Vậy bác muốn cháu làm thế nào?"
"Không cần cháu động thủ, tôi chỉ cần cháu giúp một chuyện nhỏ từ bên trong là được, đến lúc đó tôi sẽ cho người thông báo với cháu."
Tô Lương Mạt chống lại ánh mắt bà ta, "Bác gái, cháu có một câu không biết có thể hỏi không."
"Cháu nói xem."
"Thật sự chỉ là đơn giản như vậy?"
Mạc Thanh bật cười, "Lương Mạt, cháu cho rằng còn có thể thế nào, chẳng lẽ tôi muốn mạng của con trai tôi sao?"
"Cháu chỉ là không nghĩ ra được, phải như thế nào mới có thể đạt được mục
đích mà bác nói, liếm máu trên đầu lưỡi đao không tránh khỏi nguy hiểm,
nếu như vạn nhất có chuyện gì thì sao?"
Khóe miệng Mạc Thanh hàm chứa nụ cười ý vị thâm trường, "Cháu vẫn còn lo lắng cho nó."
"Cháu là lo cho bản thân mình, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, cháu không muốn bị chôn cùng anh ta."
"Tôi nói rồi, chuyện này tôi sẽ sắp xếp, cháu chỉ cần phối hợp tốt là được."
Mạc Thanh liếc nhìn đồng hồ không còn sớm nữa, cũng không có ở lâu.
Mạc Thanh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình Tô Lương Mạt, cô nhìn về
phía mấy thứ ly chén mất trật tự trên bàn, tâm tình cũng phiền loạn vạn
phần, Mạc Thanh là cố ý lôi kéo cô, nếu như từ chối, sau này nhất định
sẽ không ngừng phiền toái.
Cô nhấc ly rượu lên uống một ngụm, ánh mắt từ từ lộ ra hoang mang.
Ước chừng một tiếng sau, Lý Đan mới gõ cửa đi vào.
Tô Lương Mạt hoàn hồn bảo cô ấy đi vào, Lý Đan tiện tay đóng cửa lại, "Lương Mạt, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tô Lương Mạt ra hiệu Lý Đan ngồi xuống bên cạnh, "Lý Đan, cậu nói sẽ có người mẹ nào muốn đối phó với con trai mình không?"
"Có ý gì," Lý Đan suy nghĩ một chút, "chẳng lẽ?"
"Mình có chút nghĩ không thông."
"Không thể nào, không phải bà ta vẫn luôn không quản chuyện trong bang hội sao?"
"Chưa từng nghe qua phu nhân còn có người con trai khác chứ?" Tô Lương Mạt hỏi.
"Chưa từng có."
Lý Đan với Tô Lương Mạt nhìn mắt nhau, chuyện này tất nhiên cũng không thể nói cho người khác biết, "Lương Mạt, cậu cần phải suy nghĩ kỹ, mặc dù
trước kia Chiêm Đông Kình đối với cậu như vậy, nhưng cái này dù gì cũng
là đại sự liên quan tới mạng người."
"Liên quan tới mạng người?"
"Chẳng lẽ không phải sao? Nếu không còn có thể thế nào, người trong hắc đạo có kẻ nào không phải cẩn thận sống qua ngày, xảy ra một chút chuyện đều
dính đến mạng người, cậu xem Chính ca, trước kia nhiều phong quang vẻ
vang, cũng cho rằng không ai có cách nào đụng vào anh ta, nhưng đến cuối cùng thì sao, có đôi khi chỉ là trong một cái nháy mắt."
Lý Đan
nói một hồi, đúng lúc làm Tô Lương Mạt thức tỉnh, "Cậu nói cũng đúng,
cũng không có cách nào khác, đến lúc đó xem lại thử xem."
***
Hai ngày sau, là Tống Các cùng Chiêm Đông Kình đến, Chiêm Đông Kình tìm Tô Lương Mạt, đem đồ từ Thái Lan về cho cô.
"Đây là Hàn tiên sinh nhờ tôi mang về cho em."
Tô Lương Mạt đưa tay nhận lấy, đứng dậy định đi.
Chiêm Đông Kình gọi cô lại, "Em cũng không hỏi xem sau khi tôi uống thuốc có bị di chứng gì hay không?"
"Nếu thực sự có di chứng, bây giờ đã mấy ngày trôi qua rồi, cũng nên tiêu hết thuốc rồi."
"Em ngồi xuống, tôi nói với em chút chuyện của Hàn tiên sinh."
Tô Lương Mạt nghe vậy, ấn tượng của cô đối với Hàn tiên sinh cũng không
tệ, hơn nữa người ta còn cố ý gửi đồ tới, cô ngồi lại xuống ghế, "Hàn
tiên sinh làm sao?"
"Anh ta có đứa con trai bị mất tích, em biết không?"
Tô Lương Mạt gật đầu, "Chẳng lẽ vẫn không có tin tức?"
Chiêm Đông Kình lắc đầu, "Mấy năm nay tôi luôn cho người đi tìm, không ngoại
trừ hai khả năng này, hoặc là thật sự mất tích, hoặc là..." Chiêm Đông
Kình không nói tiếp nữa, "Nhưng thủy chung không có tin tức, nếu như chỉ là mất tích thì còn được, cơ hội dù mong manh còn coi như là có hy
vọng, bản thân Hàn tiên sinh cũng sợ...
Tô Lương Mạt giao khấu hai tay, "Chắc sẽ không ai ra tay với một đứa bé đâu? Huống hồ nó còn nhỏ như vậy."
"Cái đó cũng nói không chắc, có nhiều kẻ thủ đoạn hung ác, hơn nữa mấy ván
bài kia của Hàn tiên sinh cũng đắc tội không ít người."
Trong
lòng Tô Lương Mạt không khỏi co rút đau đớn, cô nghĩ đến nho nhỏ thú đi
theo cô, con trai của Hàn tiên sinh chắc hẳn cũng lớn bằng nho nhỏ thú,
cũng không biết là đã biến thành cô hồn dã quỷ, hay là lưu lạc bên
ngoài, nếu như chỉ là mất tích, vẫn còn có ngày đoàn viên, nhưng nếu như là bị hại thì sao?
Tô Lương Mạt không dám nghĩ tiếp, không hiểu sao vì một đứa trẻ con lại đau lòng không thôi.
Lý Đan tựa trước cửa, Tống Các đứng đối diện, hai người cách nhau rất gần, hộ vệ thì đều canh giữ cách chừng mười bước chân.
Lý Đan mở to hai mắt, "Nhìn gì mà nhìn!"
"Cô không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cô?"
"Ấu trĩ."
Tống Các nghiêng người tỳ lên trên khung cửa, "Lý Đan, cô với em gái cô rất không giống nhau."
"Thôi bớt đi, có phân biệt được hay không cũng là vấn đề."
"Tôi cho tới bây giờ chưa từng nhận lầm cô."
Lý Đan cảm thấy trên mặt nóng ran khó hiểu, cô rủ rèm mi xuống, nghe thấy
tiếng cười khẽ của Tống Các từ trên đỉnh đầu truyền đến, "Tôi rất thích
em."
"Nói nhăng cuội cái gì đấy!" Lý Đan ngẩng đầu, thanh âm không khỏi giương cao, "Miệng chó không nhả được ngà voi."
"Vậy miệng người thì có nhả được ngà voi không?"
Lý Đan làm gì nghĩ rằng Tống Các sẽ đột ngột nói ra những lời này, tiếp
theo đó sau tai cô đều nóng như bị thiêu cháy, "Nhàm chán."
Tống
Các cười cười nhìn cô chằm chằm, cũng không nói gì thêm, Lý Đan bị hắn
nhìn như vậy, chợt cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cô muốn dời
đề tài, "Anh cảm thấy con người Chiêm Đông Kình thế nào?"
"Đương nhiên là tốt, tôi mới luôn đi theo ngài ấy."
"Anh ta cũng được coi là người tốt?" Lý Đan khinh thường nhổ toẹt một cái.
"Kình thiếu không có xấu như em nghĩ, ngài ấy rất trọng tình nghĩa, đã cứu mạng của tôi với Hàn Tăng."
Lý Đan không khỏi bị đả động bởi lời nói nghiêm túc chân thành của Tống
Các, cô không tiếp tục nữa, hướng ánh tầm nhìn về phía phòng bao, "Anh
đã cảm thấy anh ta tốt, vậy nếu anh ta xảy ra chuyện mà nói, anh nên làm thế nào?"
"Sẽ không có chuyện như vậy phát sinh, tôi sẽ dùng tính mạng của tôi bảo vệ Kình thiếu."
Lý Đan ngẩng đầu nhìn Tống Các, "Vậy mấy ngày gần đây anh cẩn thận một chút."
"Lời này có ý gì?"
Cô mở to mắt, tiện đà nổi giận nói, "Không có ý gì."
Tô Lương Mạt ở trong phòng bao một lát, Chiêm Đông Kình còn có khách cần
hẹn gặp, hai người nói chuyện về con trai của Hàn tiên sinh một lúc,
Chiêm Đông Kình dựa cả người vào trong ghế sofa, "Cô nàng đưa tôi ra
ngoài mấy đêm trước sao rồi?"
"Đưa đi rồi."
"Cứ như vậy để cô ta đi?"
"Thụy hung hăng dạy dỗ cô ta một trận, huống hồ huyện này nói cho cùng cũng
không biết là cố ý quyến rũ hay là là lấp lửng nửa đùa nửa thật."
Chiêm Đông Kình hạ chân dài xuống, "Ý của em tức là, vẫn muốn phủi bỏ Ngu
Nhạc Thành của em ra ngoài, Lương Mạt, có đôi khi em rất ích kỷ."
"Nói chuyện đừng có ngạo mạn như vậy," Tô Lương Mạt cầm lấy đồ đứng lên,
"tôi bây giờ chỉ có Ngu Nhạc Thành này, cái khác đối với tôi mà nói đều
không đáng tin tưởng."
"Em có thể thử tin tưởng tôi."
Tô Lương Mạt ngước đầu, nghĩ thầm, đây có lẽ là lời nói đùa đáng cười nhất mà đời này cô được nghe qua.
Cô đi ra ngoài phòng bao, giao đồ cho Lý Đan, chạm mặt một nhóm người đi
đến, Tống Các tiến lên trước chào hỏi, Tô Lương Mạt liền dẫn Lý Đan rời
đi.
***
Đêm khuya sau 11 giờ, Ngu Nhạc Thành vẫn như cũ
đèn đuốc sáng trưng, cũng chính là thời điểm cường thịnh phồn hoa nhất,
Tô Lương Mạt lẻ loi một mình đứng trước khu nghỉ ngơi, ăn ít thức ăn nhẹ Hàn tiên sinh gửi Chiêm Đông Kình mang về cho cô, Tô Lương Mạt nhìn
chằm chằm một chỗ đến xuất thần, lúc này một giọng nói truyền vào trong
lỗ tai cô.
"Tô tiểu thư."
Tô Lương Mạt nghiêng đầu, thấy là một cô gái xa lạ.
Cô gái nhìn quanh bốn phía, đem một vật nhét vào lòng bàn tay Tô Lương
Mạt, "Phu nhân nói, bảo cô nghĩ cách đặt nó vào trong người Kình thiếu,
chuyện khác phu nhân không cần cô làm, tin rằng chút chuyện nhỏ này Tô
tiểu thư sẽ không khiến phu nhân thất vọng, phải không?"
Tô Lương Mạt mở lòng bàn tay ra, thấy là thứ gì đó màu đen, cũng không phân biệt được rốt cuộc là đồ chơi gì.