Nhã Ái Thành Tính

Chương 136: Cưỡng bức



Tô Lương Mạt bị Chiêm Đông Kình lôi kéo một đường lên thẳng tầng hai, Mạc Thanh cũng đi theo phía sau, "Đông Kình, hai năm trước con đẩy Lương Mạt vào tù còn chưa tính, nếu bây giờ đã biết quan hệ của ba con với Tô Khang, khoản nợ này con nên từ từ hoàn lại mới phải."

"Mẹ đây là chuyện giữa con với cô ấy."

Mạc Thanh liếc nhìn Tô Lương Mạt, bà ta ngăn cản trước mặt Chiêm Đông Kình, "Nghe mẹ một câu, cho dù thứ này thật sự là do Lương Mạt đặt lên, rốt cuộc đối với con cũng không có gì tổn thất."

"Mẹ, mẹ đừng quản." Chiêm Đông Kình không nghe lọt lời của Mạc Thanh một chút nào, hắn đưa tay mở cửa, Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn Mạc Thanh, thấy bà ta như cười như không nhìn cô chằm chằm, ý tứ hàm xúc trong mắt rất rõ ràng, Chiêm Đông Kình mở cửa ra rồi dùng sức một cái liền lôi cô đi vào trong.

Mà Mạc Thanh, tất nhiên bị chặn lại ngoài cửa.

Tô Lương Mạt xoa cổ tay bị siết đến đau nhức, quan hệ của hai mẹ con này từ trước đến giờ không thân mật, Chiêm Đông Kình mới có thể không thèm nghe lời của Mạc Thanh như vậy.

Người đàn ông cầm thứ mang theo kia ném lên tủ đầu giường, Tô Lương Mạt tiến lên mấy bước, "Rốt cuộc đây là cái gì?"

"Em đặt lên em thật không biết?"

Tô Lương Mạt trước tiên muốn xác định, thứ này rốt cuộc là máy nghe lén, hay là giống như lời Lưu Giản nói, "Tôi chỉ là muốn nghe xem nội dung của các anh trong phòng bao, đồ là tôi đặt lên."

Cô nói gì cũng không dám chỉ ra Mạc Thanh.

"Em có Ngu Nhạc Thành của em, việc làm ăn của tôi chẳng lẽ em cũng thấy hứng thú, Lương Mạt, bản lĩnh nói dối của em ngược lại càng ngày càng lợi hại."

"Không phải, là người khác bảo tôi làm như vậy."

Đỉnh chân mày Chiêm Đông Kình nhướn lên, "Là ai?"

"Tôi không biết, buổi tối ở Ngu Nhạc Thành có người đưa cho tôi chi phiếu bốn trăm vạn, còn có vật này, nói chỉ cần đặt vào người anh, số tiền kia liền cho tôi, tôi tra qua, chi phiếu là thật."

"Lại vì bốn trăm vạn, em bán đứng tôi?!" Người đàn ông tức giận đến mức thanh âm cơ hồ muốn xuyên thủng vách tường.

Tô Lương Mạt ngược lại rất tỉnh táo, "Đối với anh mà nói đây chỉ là số tiền lẻ, nhưng đối với tôi lại không phải con số nhỏ, lại nói tôi đây cũng không tính là bán đứng anh, tôi với anh vốn không phải là cùng một phe, vì lợi ích của mỗi người mà thôi."

Tô Lương Mạt gần như có thể xác định, đây chẳng qua chỉ là máy nghe lén bình thường, về phần lời nói của Lưu Giản, chắc hẳn là một thứ khác.

Chiêm Đông Kình vì một hành động lần này của cô mà cứng rắn đem lạnh lùng biến thành nóng nảy, "Bốn trăm vạn, bốn trăm vạn! Tôi con mẹ nó trong mắt em chỉ đáng giá bốn trăm vạn?"

Tô Lương Mạt hạ mi mắt xuống, "Nếu nói là bán đứng, so sánh thế nào cũng còn kém lúc đó anh đối với tôi, không phải là anh muốn trả món nợ này sao? Thời gian một năm rưỡi đó của tôi, cứ tính sáu trăm ngày là được rồi, mỗi một ngày bị dày vò ở trong tù chỉ đủ cho anh trả một lần, như vậy tính ra, anh còn thiếu nợ tôi năm trăm chín mươi chín lần, Chiêm Đông Kình, khoản này anh muốn tính cho tôi thế nào?"

Hắn tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, nói cho cùng vẫn là nợ Tô Lương Mạt, "Nếu ngày nào đó em hại chết tôi rồi, em vẫn còn muốn tính nợ với tôi sao?"

Tô Lương Mạt là đang ở hang sói, những lời nào nên nói lời nào không nên nói cô vẫn là biết rõ.

Sau khi cô ra tù, chuyện cô đối phó với Chiêm Đông Kình đây cũng không phải là lần đầu, còn có lần ở kho hàng vì để thu hút chú ý của người khác mà đả thương Tống Các, Chiêm Đông Kình có thể nhịn đều nhịn hết, trong lòng cũng nghĩ là nợ cô, cần phải như vậy.

Hắn cầm cái "máy nghe len" nhỏ xíu kia lên, "Em có biết không, em hại mất không chỉ là tiền của tôi, còn có thể là mạng của tôi?"

Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình liếc nhìn thứ trong tay, giống như là vừa mới phát hiện ra cái gì đó cầm lấy đưa đến trước mắt, trái tim cô vốn dĩ là đã yên định lại lần nữa bị treo lên, Chiêm Đông Kình phất ngón tay qua, sắc mặt đột nhiên đại biến, "Đây rốt cuộc là cái gì?"

"Tôi, tôi không biết."

Nghĩ đến vẻ kỳ quái của Tô Lương Mạt vừa rồi, Chiêm Đông Kình cũng là không có để ý kỹ, nên chỉ coi nó như là cái máy nghe lén, hắn nâng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm về phía Tô Lương Mạt, "Tôi hiểu rồi, em vội vội vàng vàng chạy đến muốn lấy thứ này đi, cũng bởi vì nó không phải là máy nghe lén."

"Không biết anh đang nói cái gì."

"Được." Chiêm Đông Kình giữ chặt cô kéo ra sân thượng, hắn lại trở vào phòng tắm lấy ra một đống khăn lông bọc lại, hắn xách súng đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình ném khăn lông ra phía đằng xa, lúc ném lên đến chỗ cao nhất, hắn nổ súng.

Tô Lương Mạt nín thở ngưng thần, trước khi còn chưa kịp có phản ứng gì ra hồn, một đợt tiếng nổ mạnh ngột ngạt truyền vào lỗ tai, khăn lông biến thành một khối lửa, từ giữa không trung rơi thẳng xuống.

Chiêm Đông Kình thu súng lại, hai mắt trực tiếp móc thẳng về phía đằng xa.

Uy lực này cũng đủ đem con người nổ chết tại chỗ, lòng bàn tay Tô Lương Mạt tất cả đều là mồ hôi, toàn thân lạnh buốt, cánh môi cô run rẩy, tâm tình lại càng thay đổi nhanh.

Hai mắt bị mấy thứ lửa khói kia đâm vào rất đau, một khi chính thức nghiệm chứng lại, làm thế nào cũng khó mà tin chỉ đơn giản như vậy?

Ngoài cửa phòng truyền tới tiếng đập cửa vang dội, Chiêm Đông Kình rút súng lại, vài bước đi tới.

Lúc Tô Lương Mạt đi vào phòng trông thấy Mạc Thanh đang tiến đến, "Xảy ra chuyện gì, là tiếng gì vậy?"

Chiêm Đông Kình đặt khẩu súng lên tủ đầu giường, Mạc Thanh nhìn quanh bốn phía, "Nói chuyện đi chứ!"

"Mẹ, ở đây không có chuyện của mẹ."

"Cái gì gọi là không có chuyện của mẹ?"

Tô Lương Mạt thật không ngờ tới còn có người có thể giả vờ thành cái bộ dáng hoàn toàn không liên quan đến mình, cô từ trong mắt Mạc Thanh không nhìn ra một chút hoang mang hay thấp thỏm lo lắng, cô thật hoài nghi, nếu như Chiêm Đông Kình chết rồi, lúc này bà ta nhất định có thể khóc lóc thương tâm hơn bất kỳ người nào khác, "Vật kia không phải máy nghe lén, sẽ phát nổ."

"Cái gì?" Mạc Thanh giật mình kinh ngạc, "Lương Mạt, thứ đó cô rốt cuộc là từ đâu có được?"

Tô Lương Mạt thật muốn cứ nói toạc ra, Chiêm Đông Kình nghe thấy câu trả lời của cô, cũng cảm thấy bất ngờ, Chiêm Đông Kình là không muốn kéo thêm Mạc Thanh vào đây, dù sao mọi chuyện được phơi bày ra, làm gì có người mẹ nào đối với việc con trai mình bị hại có thể ngồi nhìn không quản?

Mạc Thanh tất nhiên cũng vậy, cho nên vẻ mặt đầy lo lắng cùng phẫn nộ, "Lương Mạt, có phải có người bảo cô làm như vậy không?"

Tô Lương Mạt không giấu được nụ cười lạnh lẽo cong lên nơi cánh môi, "Phải, là có người bảo tôi đem cái thứ đó đặt lên người Chiêm Đông Kình."

"Là ai?"

Lời nói trên cánh môi Tô Lương Mạt xoay tới xoay lui mấy vòng, Mạc Thanh chặn tầm mắt Chiêm Đông Kình lại, bà ta đứng trước mặt Chiêm Đông Kình, "Tôi cũng không ngờ, dựa vào quan hệ của ba cô với Tùng Niên, vẫn luôn muốn chiếu cố cô thật tốt, nhưng cô hiển nhiên lại muốn hại con trai duy nhất của tôi, tôi đây là không biết tin tức của ba cô, bằng không tôi nhất định hỏi thử ông ta, ông ta là thế nào dạy ra được đứa con gái như cô?"

Tô Lương Mạt nghẹn một hơi ngay giữa cổ họng, Mạc Thanh đã nói đến nước này, cũng chỉ có chính bản thân hai người họ là hiểu rõ ràng nhất.

Tô Lương Mạt giấu đi thần sắc, "Người đó cho tôi bốn trăm vạn, bà ta nói là máy nghe trộm, tôi để ý nhìn kỹ, phát hiện trên mặt có chữ cái B, sau khi tôi bỏ vào người Chiêm Đông Kình tôi gặp Lưu Giản, tôi thử hỏi một tiếng, anh ấy nói với tôi thứ này là mới xuất hiện ở chợ đen, gặp phải hơi lửa sẽ phát nổ, tôi ý thức thấy tính nghiêm trọng của chuyện này, lúc đó mới đuổi theo định lấy nó về lại."

Mạc Thanh đứng đối diện Tô Lương Mạt, sau khi cô nói xong những lời này, có thể nhìn thấy trong mắt Mạc Thanh tóe ra tia âm hạ, Mạc Thanh bây giờ là nhận định cô làm hỏng chuyện tốt của bà ta, nhưng nếu như Tô Lương Mạt không nói như vậy, Chiêm Đông Kình làm sao buông tha cô được?

"Thật không ngờ, vì chút tiền đó cô có thể hạ thủ được."

Thần sắc Chiêm Đông Kình lúc này đã khôi phục lại chút thanh tĩnh, hắn ngồi bên mép giường nhìn sang, "Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi."

"Con định giải quyết chuyện này thế nào?"

"Tự con có cách của mình."

Mạc Thanh đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt, lúc này mới đi ra khỏi cửa.

Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình đứng dậy, "Tôi đã nói rõ ràng hết mọi chuyện rồi, cùng lắm thì ngày mai tôi đưa bốn trăm vạn đó cho anh, chuyện này là tôi sai rồi, tôi không ngờ tới cách thức người ta ra tay."

"Em cho rằng chuyện thực sự đơn giản như vậy?" Chiêm Đông Kình vài bước tiến lên, "Tôi đối với em dung túng hết lần này đến lần khác, nói cho cùng là em nói không sai, là muốn đền bù cho em, cho dù có trả không hết, tôi lại không ngờ có một ngày em muốn đến hại mạng của tôi, nếu như lúc mới ra tù em đối với tôi căm thù đến xương tủy, tôi cũng tưởng rằng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng tôi phát hiện tôi làm cái gì cũng vô dụng, tim của em đã sớm đóng băng thành đá, vì tôi mà mở ra thêm một chút chút cơ hội nữa cũng không cho tôi. Nếu như đã không thể quay đầu lại, Tô Lương Mạt, tôi còn dung túng em như vậy còn đền bù tổn thất cho em như vậy làm cái gì? Sáu trăm lần, e là đến kiếp sau em vẫn còn hận tôi, nếu đã như vậy, có trả hay không cũng vô dụng."

Tô Lương Mạt bị hắn dồn đến góc trường, "Tôi vốn chưa từng bảo anh phải trả, cũng chưa từng nói với anh, anh trả sạch rồi thì có thể quay lại từ đầu, Chiêm Đông Kình, kiếp này vẫn còn chưa trả xong, chuyện kiếp sau ai biết được chứ?"

"Em cố tình chọc tức tôi phải không?"

"Còn có một cách, anh vĩnh viễn đừng có xuất hiện trước mặt tôi..."

Chiêm Đông Kình hung hăng hôn tới, chỉ đơn giản là đem câu nói kế tiếp của Tô Lương Mạt chặn ngay giữa cổ họng cô, nói cái gì làm hắn không chấp nhận được, hắn liền quen dùng chiêu này, Tô Lương Mạt bị hắn giữ chặt đầu không thể cựa quậy, hai người dây dưa như sắp bắt đầu ẩu đả, Chiêm Đông Kình nhấc Tô Lương Mạt lên rồi mang về hướng giường lớn, "Không phải muốn trả sao? Tôi một lần trả đủ cho em."

"Cút ngay."

Phần lưng Tô Lương Mạt áp vào mặt giường, thân thể lập tức kinh hãi giật nảy lên, Chiêm Đông Kình đè chặt lên trước, "Tôi đối với em mềm không được, dụ dỗ cũng không được, khuyên cũng không được, xem ra nhất định phải dùng sức mạnh, phải không?"

"Anh dám cưỡng bức tôi!"

"Nói thật, vẫn chưa có chuyện tôi không dám làm," Chiêm Đông Kình xé mở quần áo Tô Lương Mạt, "cách gì tôi cũng đều thử qua, chỉ còn lại cách này, chúng ta bây giờ đi cũng đủ xa rồi, tôi không còn gì để sợ nữa."

Nếu như nói Chiêm Đông Kình trước kia còn chịu đựng, vậy thì lần này Tô Lương Mạt rõ ràng cảm giác được lực đạo trong tay hắn rất lớn, áo bị xé rách cởi ra, hai tay Tô Lương Mạt liều lĩnh đánh đấm, "Anh cặn bã!"

"Tôi nếu không phải là cặn bã, cũng là cầm thú, tùy em thích nói thế nào, nhưng dù sao vẫn nên làm chút chuyện không phụ lòng cái danh xưng nay."

Tô Lương Mạt vươn một tay ra mò về phía thắt lưng, Chiêm Đông Kình trước một bước bắt được súng của cô, Tô Lương Mạt xoay người nhổm dậy, tay trái Chiêm Đông Kình nắm ngực cô hung hăng dùng sức, cô đau đến ngã nằm trở lại.

Nếu như hắn muốn, cho dù cô liều mạng cũng không có cách nào ngăn cản, lần này không có may mắn như lần trước, Tô Lương Mạt không mang dao găm, Chiêm Đông Kình cũng là quyết tâm.

Súng bị ném xuống dưới đất, Tô Lương Mạt không quên giãy giụa lần cuối cùng, "Anh còn có thể muốn tôi sao? Đêm đó ở kho hàng anh là thấy rất rõ ràng rồi đấy."

Sắc mặt Chiêm Đông Kình xanh mét, từ trên cao nhìn Tcô Lương Mạt chòng chọc, "Tôi không quan tâm, tôi cho em biết, tôi muốn khiến em quay đầu lại, trước giờ cũng sẽ không vì chuyện này mà buông tha em, tôi muốn em, năm lần bảy lượt buông tha em cũng không phải là vì mấy cái lý do này của em, nhưng hôm nay, cho dù em có lấy cái cớ em là "con gái" của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em!"

Tô Lương Mạt nghẹn hong nhìn trân trối, Chiêm Đông Kình đến những lời như vậy là cũng đã phun hết ra rồi.

Lúc hắn đi vào, Tô Lương Mạt có loại cảm giác xé rách đau đớn, cô gập cong hai đầu gối, loại run rẩy chỉ ở trong mộng mới có được này làm Chiêm Đông Kình gần như mất khống chế, hai tay hắn kìm chặt kéo căng đầu gối Tô Lương Mạt, bao lâu không làm dịu, khô khốc khó mà tin được.

Tất nhiên cũng là từng bước gian nan, gặp phải khó khăn, Tô Lương Mạt giơ tay lên che kín mi mắt, Chiêm Đông Kình muốn làm cho cô nhớ lại cái loại hòa hợp đó, hắn nỗ lực làm chuyện lấy lòng cô, Tô Lương Mạt lại giống như khúc gỗ nằm trên giường, nơi này có hồi ức hai người từng thủy nhũ giao hòa, hắn ra sức "cày cấy" vận động, đè người xuống, khó có thể tự kiền nén tiếng nói lượn lờ quanh tai Tô Lương Mạt, "Lương Mạt, em gọi tên của tôi một tiếng đi."

"Cầm thú!"

Chiêm Đông Kình liếm hôn vành tai của cô, Tô Lương Mạt nhịn không được toàn thân run lên, Chiêm Đông Kình lại khẽ cắn cần cổ của cô, một hồi tê dại từ nơi đó tản ra, người đàn ông cảm nhận được biến đổi của cô, "Em vẫn là nhạy cảm như vậy."

"Anh muốn làm thì làm đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!"

Chiêm Đông Kình cũng là muốn mặc sức thỏa thích một lần, thanh âm ngột ngạt của Tô Lương Mạt từ dưới người hắn truyền đến, "Mang mũ đi."

"Chỗ tôi đây không có đồ chơi đó."

Thân thể của cô ở phía dưới nơi bị hắn dồn ép đong đưa kịch liệt, đến khi điểm nào đó trong cơ thể chật cứng, Chiêm Đông Kình chợt cảm thấy một hồi hư không đánh tới, hắn đè ép Tô Lương Mạt, cần cổ dán chặt nhau, Tô Lương Mạt có thể nghe được tiếng hít thở của người đàn ông, cô đưa hai tay đẩy nhẹ, "Được rồi chứ, có thể tránh ra chưa?"

Chiêm Đông Kình nhân thể lật người sang một bên.

Áo sơ mi trên người hắn cũng không cởi, quần là kéo xuống một mảng lớn, Tô Lương Mạt đứng dậy cũng không thèm quản trên người mình có bao nhiêu chật vật, cô đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra mặc bộ quần áo lúc đến kia, Chiêm Đông Kình thì cởi không một mảnh vải che thân chuẩn bị đi về phía phòng tắm.

Tô Lương Mạt đứng ở đó, đầu tóc sau khi tắm chưa sấy khô, ướt nhẹp dán chặt trên cần cổ, cô hướng tầm mắt sang Chiêm Đông Kình, "Trước kia tôi chỉ là không muốn thấy mặt anh, nhưng mà đêm nay, anh làm tôi cảm thấy rất buồn nôn."

Chiêm Đông Kình khóa chặt đầu lông mày, Tô Lương Mạt không đợi hắn trả lời, kéo cửa ra cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Có giọt nước trượt khỏi hốc mắt, Tô Lương Mạt lau đi mấy cái, cô giống như chạy trốn đi xuống phòng khách, Mạc Thanh tất nhiên vẫn chưa ngủ, lúc này đang xem tivi, âm lượng điều chỉnh vô cùng lớn, nhìn thấy Tô Lương Mạt xuống, hướng về phía cô cười cười nói, "Phải đi rồi?"

Tô Lương Mạt bước chân đi về phía ngoài, Mạc Thanh cũng không có ngăn cản, "Tôi dự liệu không hề sai, cho dù cô có như thế nào, Đông Kình cũng sẽ không giết cô, đây này, vẫn còn có thể yên ổn rời đi?"

"Tôi cũng thật không ngờ, bác gái, tôi xem như được lĩnh giáo rồi."

Mạc Thanh không có nói thẳng ra, Tô Lương Mạt cũng biết đạo lý tai vách mạch rừng, cô bước nhanh ra ngoài, cô không lái xe, bình thường xe taxi chắc là không thể tiến vào Thanh Hồ Đường, Tô Lương Mạt đứng ở đầu đường, vươn tay dụi dụi mắt rồi ngồi xổm xuống.

Trong lòng rối thành một nùi gai, cô muốn gọi điện cho Lý Đan, nhưng vội vã đi ra ngoài không có mang theo điện thoại.

Một hồi tiếng còi xe truyền đến, gần như là ở ngay bên tai, Tô Lương Mạt ngẩng đầu, hai mắt bị ánh đèn pha xe hơi đâm vào không mở ra được, cô nheo mắt lại, nhìn thấy Chiêm Đông Kình đi xuống.

Người đàn ông đã thay một thân y phục thoải mái, lúc đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt, cô có thể nghe thấy được mùi hương sữa tắm tươi mát trên người hắn giống hệt cô, Chiêm Đông Kình ngồi xổm xuống, "Tôi đưa em trở về."

"Đừng giả mù sa mưa, tôi không cần."

Chiêm Đông Kình vươn tay, lại thấy Tô Lương Mạt giống như gặp quỷ lùi lại mấy bước, bởi vì cô đang ngồi xổm, động tác lui người này lại quá nhanh, cô thiếu chút nữa ngã xuống, Tô Lương Mạt đứng dậy đi lên phía trước, Chiêm Đông Kình đuổi theo mấy bước, "Ở đây căn bản không bắt xe được, em muốn đi bộ về à?"

Tô Lương Mạt hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, Chiêm Đông Kình thấy cô càng chạy càng xa, hắn ngồi vào trong xe lái đi theo bên người cô, hắn kéo cửa sổ xe xuống, "Có lẽ là tôi đã quá kích động, ít nhất em thật sự không muốn hại chết tôi, nếu không cũng sẽ không đến lúc cuối cùng lại đến ngăn cản."

Bước chân Tô Lương Mạt cứng ngắc đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Chiêm Đông Kình âm lệ đáng sợ, "Tôi tưởng rằng vật kia chỉ là máy nghe lén, nếu như anh thật chết rồi, Tống Các rất nhanh sẽ tra ra được đến trên người tôi, đến lúc đó tôi cùng Ngu Nhạc Thành đều không thoát khỏi liên can, anh có chết hay không không liên quan tới tôi, nhưng chuyện tổn hại đến lợi ích của bản thân mình như vậy tôi tuyệt đối sẽ không làm."

Cô nói xong, cứ như vậy mà đi.

Chiêm Đông Kình giật mình, lúc kịp phản ứng cô đã đi xa mười mấy thước, tay hắn giữ vô lăng không khỏi níu chặt, bóng dáng Tô Lương Mạt từ đằng xa hắt xuống mặt đường, Chiêm Đông Kình thật muốn đánh tay lái trực tiếp rời đi, nhưng bây giờ trời tối đen như mực, hơn nữa mới vừa rồi ở trên đường còn bị đánh úp, Chiêm Đông Kình nói gì đi nữa cũng không yên tâm.

Hắn chỉ phải lái xe đi theo phía trước.

Hai người dây dưa nửa ngày, Tô Lương Mạt đem những lời nào khó nghe toàn bộ nói ra hết, "heo chó không bằng", "cầm thú", "không phải là người", Chiêm Đông Kình nghe cho bằng hết, ngược lại miễn dịch rồi, mắng cứ mắng đi, cũng không bị mất miếng thịt nào.

Hắn lợi dụng khí lực của mình từ trước đến giờ luôn lớn hơn so với Tô Lương Mạt dùng cái ưu điểm này khiêng cô lên xe, trực tiếp lái thẳng đưa cô về Ngu Nhạc Thành, lúc này sớm đã không còn người, Tô Lương Mạt đẩy cửa xe đi xuống, Chiêm Đông Kình thấy cô muốn đi, "Chuyện tối nay..."

"Tôi không bài xích tình một đêm, nhưng cảnh ngộ làm người ta buồn nôn như vậy, có lẽ cả đời này tôi cũng khó mà quên được."

Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Lương Mạt đi vào sòng bài, tay hắn vô lực đặt lên vô lăng, hắn chỉ là không tìm được một phương pháp chính xác, tựa hồ làm cái gì cũng đều vô dụng, hắn không muốn nhìn thấy Tô Lương Mạt càng lúc càng xa, chỉ cần gần như vậy, mà thôi.

Tổn thương sâu vô hạn, hắn cũng không tìm được phương thức nào có thể hoàn trả lại sạch sẽ.

Nếu như có thể, hắn cũng không muốn hai người nợ nần gì nhau rồi bắt đầu thêm một lần nữa, nhưng có lẽ khả năng được như vậy còn không bằng loại xúc động một đêm này của hắn.

Lý Đan vẫn chưa ngủ, lo lắng chờ Tô Lương Mạt trở lại, cô cũng không biết Tô Lương Mạt rốt cuộc là sẽ trở về Ngu Nhạc Thành hay là về nhà, cô ngồi trong đại sảnh, mệt mỏi nhìn về phía cửa, chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa, Lý Đan phủi đất đứng dậy, "Lương Mạt!"

Thần sắc Tô Lương Mạt mệt mỏi, "Lý Đan, sao cậu vẫn còn ở đây?"

"Mình không yên tâm cậu, thế nào, không làm gì cậu chứ?"

Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Không có."

Lý Đan kéo cô ngồi xuống ghế sofa, "Mình thấy cậu dứt khoát nói thật với Chiêm Đông Kình đi, để hai mẹ con bọn họ đi đấu với nhau."

"Lý Đan, Mạc Thanh nói là ba mình có liên lạc với bà ta, nhưng mình có dự cảm xấu, lỡ như ba mình là bị bà ta không chế thì sao? Mình càng nghĩ càng thấy bất thường, lúc ấy mình ngồi tù, ba mẹ mình cũng không thể trở về, mặc dù mình không trách ba mẹ, nhưng trong lòng luôn thấy lạc lõng, ba mình trước giờ luôn thương yêu mình, không nỡ để mình chịu ủy khuất, Chiêm Đông Kình năm đó là muốn dùng vụ án của mình ép ba mình xuất hiện, đến như vậy ông ấy vẫn không trở về, chẳng lẽ, từ hai năm trước ba mình đã mất đi tự do?"

Lý Đan nghe vậy, sắc mặt theo đó ngưng trọng, "Cậu vừa nói như vậy, cũng thật sự có khả năng, nếu không cho dù nguy hiểm thế nào, ba cậu chắc hẳn cũng không đến mức một chuyến cũng không trở về Ngự Châu."

Tô Lương Mạt đưa hai tay che kín mặt, Lý Đan nghiêng đầu, thình lình nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, trong lòng Lý Đan khẽ rơi vỡ lộp bộp, nhìn lại vẻ mặt Tô Lương Mạt thất thần, Lý Đan khó chịu ôm lấy bả vai cô, "Đi nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tô Lương Mạt chống lại tầm mắt Lý Đan, nhìn thấy thương yêu trong mắt cô ấy, "Lý Đan, trước kia mình có rất nhiều bạn bè, nhưng kể từ khi mình bước lên con đường này, toàn bộ đều cắt đứt, mình không dám liên lạc với bọn họ, sợ sẽ đem tai họa đến cho bọn họ, ở trong tù hai năm là cậu ở bên cạnh giúp đỡ mình, mình vẫn còn rất may mắn, còn có người bạn như cậu."

"Mình cũng vậy," Lý Đan cùng tựa đầu vào cô, "cho nên cậu phải kiên cường, chỉ khi cậu kiên cường, nhiều người đi theo cậu như vậy mới không bị lay động."

Tô Lương Mạt đêm nay không về nhà, là ngủ lại trong phòng nghỉ của Ngu Nhạc Thành, Lý Đan từ lúc bắt đầu cũng không có hỏi dấu vết trên cần cổ cô là làm sao mà có, nếu Tô Lương Mạt không nói, nhất định là vì không muốn nói.

Lý Đan chỉ ở trên ghế sofa trong phòng nghỉ trông chừng Tô Lương Mạt cả đêm, hôm sau Tô Lương Mạt thức dậy, bàn giao lại cho Lý Đan một ít chuyện của Ngu Nhạc Thành rồi liền về nhà.

Mấy ngày liên tiếp, Tô Lương Mạt cũng không đến Ngu Nhạc Thành, Lý Đan lường trước là tâm trạng cô không tốt, nghĩ thông suốt là ổn rồi.

Tống Các là cùng Chiêm Đông Kình đến Ngu Nhạc Thành, Chiêm Đông Kình cũng không trông thấy bóng dáng Tô Lương Mạt, bảo Tống Các đi hỏi một tiếng.

Tống Các có thể tìm tất nhiên chỉ có Lý Đan.

Lý Đan đối với thái độ của Tống Các lại kém ngoài dự liệu của hắn, cô cũng không ngẩng đầu lên trả lời luôn, "Không biết."

"Sao em lại không biết được?"

Lý Đan đem sổ sách hung hăng hất lên trên bàn, "Tôi làm sao mà biết được? Anh muốn hỏi đi hỏi Chiêm Đông Kình đi, đêm đó ở Thanh Hồ Đường rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Sặc thuốc súng rồi?"

"Anh đừng tìm tôi hỏi nữa, cô ấy không đến mấy ngày rồi."

Tống Các là thật không biết chuyện đêm đó, nhưng nghe qua lời Lý Đan nói như vậy, đại khái cũng có thể đoán được chút ít, "Sao em không nói Tô tiểu thư hành động như vậy, vốn là rất tổn thương người khác chứ?"

"Đằng trước là vách núi, đằng sau là hồ sâu, anh bảo cô ấy phải lựa chọn thế nào?"

Tống Các nhạy cảm phát giác ra chút manh mối, "Lời này của em có ý gì?"

"Anh tự mình đoán đi, nếu không phải là vì không thể trêu vào thế lực phía sau Chiêm Đông Kình, tôi tin Lương Mạt cũng nhất định để mặc Chiêm Đông Kình nổ chết đi, các người mạnh các người có quyền có thế, chúng tôi tự động đứng sang một bên được chưa?"

"Lý Đan, đừng nói như vậy."

Lý Đan kích động đến viền mắt phiếm hồng, "Tôi bây giờ nhìn thấy anh cũng rất chán ghét!"

Tống Các thấy cô là tích tụ hỏa khí không nhẹ, "Được, tôi không chọc giận em, tôi đi, đừng tức giận."

"Đợi chút," Lý Đan thấy Tống Các định đi, "bỏ đi, chuyện này cũng không thể trách anh, là tâm tình tôi không tốt."

Tống Các tiến lên nắm chặt tay cô, "Không sao."

Lý Đan giật mình rút tay lại, "Anh làm cái gì!"

Tống Các cười cười, "Tôi đi tìm Kình thiếu trước, em ở đây chờ tôi."

"Hôm nay tôi rất bận."

"Vậy tôi cũng sẽ chờ."

Tống Các trở lại phòng bao, Chiêm Đông Kình thấy hắn một thân một mình tiến lên, "Người đâu?"

"Lý Đan nói Tô tiểu thư mấy ngày rồi không có tới Ngu Nhạc Thành, chắc là ở nhà."

Chiêm Đông Kình nghe vậy, không nói hai lời đứng dậy, Tống Các đi theo phía sau hắn, Chiêm Đông Kình ra khỏi phòng bao, "Đừng theo tôi."

"Ngài đi đâu?"

Chiêm Đông Kình không trả lời, Tô Lương Mạt không đến Ngu Nhạc Thành nhất định là muốn tránh mặt hắn, quan hệ giữa hắn và cô cũng không vì tiếp xúc thân thể gần gũi mà kéo lại gần hơn, quả nhiên, trước mặt tình cảm, thân thể cùng trái tim là có thể tách rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.