Ngón tay Tô Lương Mạt cầm vá xới cơm siết chặt, lúc ý thức được phải chuyển
kênh thì không kịp, nữ phát thanh viên quen thuộc dùng tiếng nói ôn nhu
trong trẻo từng câu từng chữ thông báo tin tức, "Theo tin tức cảnh sát
tiết lộ, hôm nay cảnh sát đang tích cực tìm vớt thi thể ông ta, sau đây
để mọi người xem qua vụ án dính líu đến Tô Khang..."
Rầm..
Tô canh Tống Tử Căng đang bưng rơi xuống đất, một nửa canh trong tô đổ hết xuống chân bà, cổ họng Tô Lương Mạt cứng lại, "Mẹ!"
"A..."
Tống Tử Căng khó có thể tự chủ, điên loạn gào khóc thành tiếng, Tô Trạch còn chưa hiểu khái niệm "chống lệnh bị bắn chết", nhìn thấy mẹ như vậy bị
dọa khóc lớn oa oa, Tô Lương Mạt khống chế tâm tình, trước giờ như một
cây cung bị kéo căng, giờ đây bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén một phát cắt đứt, cô không cách nào bỏ mặc bi thương trong lòng, đi tới ôm lấy
bả vai Tống Tử Căng, "Mẹ, mẹ."
"Tại sao lại như vậy? Ba con cẩn
thận như vậy, cũng không liên lạc với chúng ta, làm sao lại bị người ta
tìm được?" Bà quỳ sụp dưới đất, hai tay ôm chặt cánh tay con gái, Tô
Lương Mạt nghe vậy trong lòng càng bế tắc, "Mẹ, có lẽ còn có hy vọng,
bọn họ còn chưa tìm được thi thể của ba."
Tuy là nói như vậy,
cũng chỉ là muốn an ủi Tống Tử Căng, lúc đó Tô Lương Mạt ở hiện trường,
nếu quả thật có khả năng, Tô Khang cũng sẽ bị cảnh sát bắt lên bờ trước.
Cơm tối tất nhiên là không ăn vào được, Tô Lương Mạt tắm rửa cho Tô Trạch,
lại ôm nó vào phòng của mình ngủ, tìm trong tủ thuốc trong nhà bình
thuốc trị bỏng, lúc Tô Lương Mạt đẩy cửa phòng ngủ, tiếng khóc khàn đặc
vẫn không che dấu được xông vào tai cô.
"Mẹ." Cô đi tới mép
giường, đem hai chân Tống Tử Căng để trước ngực, Tống Tử Căng dựa vào
đầu giường, ánh mắt rã rời, trong miệng nói mấy lời suy đoán lờ mờ Tô
Lương Mạt nghe không hiểu.
Đầu ngón tay cô dè dặt bôi thuốc mỡ
lên bàn chân Tống Tử Căng, thật vất vả làm Tống Tử Căng ổn định tâm tình mới ngủ được, buổi tối Tô Lương Mạt ngủ cùng phòng với bà, cũng tiện
chăm sóc.
Trải qua chuyện này, Tống Tử Căng hoàn toàn suy sụp, ngày hôm sau cũng không thể dậy được.
Lúc Tô Lương Mạt ra khỏi cửa vừa vặn gặp được bác gái ở sát nhà đưa theo cháu nội đi nhà trẻ, cô chào hỏi.
Bộ dạng bác gái muốn nói lại thôi, "Lương Mạt à, tin tức tối hôm qua chúng ta đều xem được."
"Vâng." Tô Lương Mạt không biết mình còn có thể nói gì.
Bác gái lắc đầu, sau đó dắt tay cháu nội đi xuống dưới, nhóc con kia tuổi
không kém Tô Trạch bao nhiêu, quay đầu lại ngoắc ngoắc Tô Trạch, "Nhanh
lên a, cùng đi tới trường."
"Nhanh lên nào, ba con còn đang đợi dưới lầu." Bác gái kéo cháu nội đi, sau đó cũng như chạy trốn vội vàng tránh đi.
Đứa bé con không hiểu, "Bà nội, cháu với Tô Trạch..."
Bác gái hạ thấp giọng, "Ba của Tô Trạch là người xấu, sau này cháu ít chơi với Tô Trạch thôi."
Tô Trạch hai mắt ửng đỏ, sợ hãi kêu lên, "Chị."
Tô Lương Mạt đưa tay xoa xoa đầu Tô Trạch, cố nén chua xót trong lòng, "Đi thôi, chúng ta đến trường."
"Mẹ vẫn còn đang khóc sao?"
Tô Lương Mạt nắm chặt tay em trai, "Tô Trạch phải ngoan, mẹ rất mệt, mấy
ngày nay chúng ta để mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không làm nũng với mẹ
được không?"
Mấy ngày tiếp theo Tô Lương Mạt đều ở nhà với Tống Tử Căng, khóc cũng đã
khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, không ít người thân quen đi đến thăm hỏi cho
có, Tống Tử Căng cũng phải kiên cường, chỉ đơn thuần chịu đựng không ở
trước mặt người khác rơi một giọt nước mắt.
Tô Trạch bên kia, cũng không làm cho người trong nhà yên tâm.
Tô Lương Mạt nhận điện thoại của cô giáo vội vàng chạy tới trường, lại không thấy Tô Trạch đâu.
Cô giáo nói Tô Trạch bị người khác đón đi rồi, đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, nhận là bạn trai Tô Lương Mạt, mà Tô Trạch cũng ưng
thuận.
"Cô giáo Cố, Tô Trạch ở trường học có ổn không?"
"Vẫn ổn," Cô giáo Cố bận đưa mấy bạn nhỏ đi ra ngoài xếp hàng, nói chuyện
không được rõ ràng, "chỉ là hôm nay đánh nhau với mấy bạn nhỏ, nhưng mà
trẻ con cãi nhau cũng là chuyện bình thường."
Tô Lương Mạt trong
đầu nghĩ đến đầu tiên là Chiêm Đông Kình, thậm chí cũng bỏ qua cả Vệ
Tắc, vì bây giờ Vệ Tắc đang gặp phiền phức đầy mình, có lẽ không thể
xuất viện đưa Tô Trạch đi.
Cô có số điện thoại Chiêm Đông Kình, bấm nút gọi nhưng không ai nhận.
Tô Lương Mạt khó nén sốt ruột, cho tới tối, mới nhìn thấy trước cửa tiểu khu có xe lái tới.
Trong tay Tô Trạch giơ cái kem ly từ trong xe đi ra ngoài, Tô Lương Mạt giận
tím mặt, đứa em này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá tham ăn, rất dễ
bị dụ dỗ.
Người đàn ông anh tuấn cao lớn vận bộ đồ đen, liền đột ngột như vậy dung nhập vào tầm mắt Tô Lương Mạt.
Cô đưa tay vẫy vẫy Tô Trạch tới bên cạnh, khi nhìn thấy rõ mặt của nó, Tô
Lương Mạt không khỏi kinh hô, "Sao lại biến thành như vậy?"
"Không nhìn ra được sao, nó bị người ta đánh." Chiêm Đông Kình nói.
Tô Lương Mạt đau lòng ôm chặt Tô Trạch, "Đã xảy ra chuyện gì, nói cho chị biết."
Tô Trạch liếm liếm kem, xoay đầu nhìn Chiêm Đông Kình, hai người có vẻ như rất ăn ý, Tô Trạch lắc đầu sau đó kéo tay Tô Lương Mạt, "Chị, bị trầy
da, hai ngày nữa là lành thôi, chúng ta về nhà đi."
Trẻ con nóng
tính, thỉnh thoảng còn đánh nhau, Tô Lương Mạt đưa tay kéo Tô Trạch đến
bên cạnh, sau lần bị ghi hình đó, cô cũng là lần đầu gặp lại Chiêm Đông
Kình.
"Sau này anh làm như vậy tôi sẽ báo cảnh sát, Tô Trạch là em tôi, tôi sẽ đi đón nó."
"Như vậy không được," Chiêm Đông Kình bày ra dánh vẻ ung dung tự tại, "mấy
ngày tiếp theo tôi sẽ phái người tới nhà trẻ, yên tâm đi, trước 5 giờ
rưỡi sẽ đưa về cho cô."
"Vì sao?"
"Chị," Tô Trạch ngửa đầu lên, kéo kéo ống tay áo Tô Lương Mạt, "chị cho em chơi với chú một lúc đi, em cũng thích chú..."
"Không được." Tô Lương Mạt không nói hai lời từ chối, Tô Trạch không hiểu
chuyện, mới có thể coi Chiêm Đông Kình là người tốt, cô dắt tay Tô Trạch bước nhanh về phía cửa tiểu khu.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Tô
Lương Mạt đi tới trường cũng không đón được Tô Trạch, cô thấy kỳ quái,
nhưng không tưởng tượng ra được Chiêm Đông Kình đối với một đứa trẻ con
còn có thể có ý đồ gì.
Cô bận chăm sóc Tống Tử Căng, cũng không kịp suy nghĩ.
Nhưng, cuối cùng là xảy ra chuyện rồi.
Một cú điện thoại trực tiếp gọi cô đến bệnh viện, Tô Lương Mạt mới biết thực đã xảy ra chuyện lớn.
Tô Trạch đánh nhau với bạn học khác, một đấm một đá cộng thêm quật ngược
ra sau, đem bạn học kia đánh cho choáng váng đầu rơi máu chảy.
Lần này xem ra rất ầm ĩ, lúc Tô Lương Mạt chạy tới phòng bệnh, liền nghe
thấy tiếng la khóc quang quác của đứa bé trai từ bên trong truyền ra, Tô Lương Mạt hung hăng trừng mắt Tô Trạch đứng trước cửa, cô đưa tay gõ
cửa.
Cô giáo ở bên trong đi ra, nhìn thấy Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Tô Trạch nhà cô lần này gây ra chuyện lớn rồi."
Tô Lương Mạt đưa tay kéo Tô Trạch tới trước mặt mắng một tiếng, dù sao nó
vẫn là trẻ con, "Cô giáo Cố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đánh nhau, Tô Trạch cũng không biết bị làm sao, hung hăng đánh bạn thành như vậy."
"Cô giáo Cố, là bọn chúng lần trước đánh con, còn nói ba con làm chuyện rất xấu, con chính là tên vô lại!"
Cô giáo Cố vẻ mặt hậm hực, xem ra là sớm biết những chuyện này rồi, "Gia
đình bọn họ lát nữa sẽ tới đây, các cô tự mình thương lượng giải quyết
mọi chuyện đi."
Tô Lương Mạt thấy cô ta cầm túi xách định đi, "Cô giáo Cố, ba tôi là tội phạm, nhưng chuyện này không liên quan tới Tô
Trạch, nó vẫn còn là trẻ con, không hiểu chuyện."
"Cũng không có chuyện gì lớn, dù sao trong chuyện này nhà trường cũng không có trách nhiệm."
"Chuyện bồi thường chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm," Tô Lương Mạt ôm Tô Trạch
đứng bên vách tường màu trắng trước phòng bệnh làm nền, cả người càng
thêm vẻ đơn bạc gầy yếu, "tôi chỉ là hy vọng, sau này em tôi ở nhà trẻ
có thể yên ổn học hành, mà không phải bị ép đến học cách làm thế nào
vung quả đấm."
Cô giáo Cố muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên
miệng một chữ cũng không phát ra được, lời Tô Lương Mạt nói không sai,
mấy ngày nay sau khi tin tức được phát đi, mỗi thầy cô giáo trong trường đều thì thầm to nhỏ, chứ nói gì đến mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện
kia, bọn họ cũng không phải là lạnh mắt lạnh mặt nhìn Tô Trạch sao?