Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 151: Mạc Chân nhân thất bại



Cả hai đều bùng nổ chân khí trong cơ thể chuẩn bị chiến đấu.

“Xem đây, ngự kiếm quyết! Khởi!” Mạc chân nhân niệm chú xong rồi chỉ tay về phía Nam Phong hét lớn.

Thanh kiếm nằm yên lặng sau lưng y bỗng rục rịch có dấu hiệu muốn thoát khỏi vỏ, bỗng một bàn tay vô hình nhấc bổng nó lên cao và đảo một vòng quanh người y.

“Linh thuật!” Nam Phong ngạc nhiên thốt lên.

Hắn biết cái này, đó gọi là “Khu vật thuật” một phép thuật cấp thấp trong giới tu tiên được ghi lại trong điển tịch, mặc dù là cấp thấp không đáng nhắc đến thế nhưng thuật pháp của những Linh giả cổ đại đều đã bị thất truyền, một thứ đáng lẽ ra không đáng để vào mắt cũng khiến cho hắn ngạc nhiên không thôi.

“Đoán không nhầm, người này không thuộc hệ tu luyện Linh vũ song tu mà chính là hệ phái Linh tu đã thất truyền vạn năm về trước!”

Linh giả cổ đại bao gồm bốn đại cảnh giới trong đó gồm khai mạch (cửu tầng nhưng tùy theo khả năng của Linh giả mà khai thông được bao nhiêu mạch), luyện khí (cửu tầng), trúc cơ (gồm chín cấp, từ một đến ba là hạ phẩm, từ bốn đến sáu là trung phẩm, còn từ tám đến chín là cao phẩm, trên cao phẩm là tuyệt phẩm, tiên phẩm, âm dương nhị kính), kết đan (trúc cơ gì kết thành đan đó), cuối cùng là Nguyên Anh, sau nguyên anh thì có Hóa Thần giống như Linh vũ song tu cũng là cảnh giới trong truyền thuyết.

Sở dĩ Nam Phong biết được những điều này vì phải trải qua khóa đào tạo của lão cái bang lần trước, những gì hắn chưa biết nay đã được củng cố hơn nhiều.

“Nếu nói như vậy thì thanh kiếm kia chính là một món pháp bảo hạ cấp còn xa mới đạt đến Linh bảo nhưng nếu để ở nơi này cũng đáng được xem là một thanh tuyệt thế thần binh, nhưng đối với ta thì vô dụng!” Nam Phong nghiền ngẫm nhìn thanh pháp bảo đang đảo xung quanh lão đạo sỹ mặc áo bào trắng.

Mạc chân nhân vận dụng khẩu quyết xong thì cười cợt nhìn Nam Phong nói: “Tiểu tử, mặc dù ta chỉ đạt đến luyện khí lục tầng thế nhưng cũng đủ để đối phó với nhà ngươi rồi! Xem đây!”

Nói xong, người này búng tay về phía Nam Phong, thanh pháp bảo đang lơ lửng trên trời xé gió đâm thẳng về phía hắn.

Mọi người xung quanh nhìn thấy vậy thì ngạc nhiên không thôi, mặc dù họ nắm giữ công nghê sinh học, noãn ngọc nhưng những thứ thần kỳ như vậy không phải lúc nào cũng được nhìn thấy, nhất là trong thời đại hòa bình, chỉ có loạn lạc như lúc này mới khiến cho những cao nhân không màng thế sự nhập thế.

Nam Phong cười lạnh, luyện khí lục tầng, nếu đem so sánh với hắn thì tương đương với cảnh giới phá khí kỳ.

Có thể giai đoạn đầu Linh giả vẫn nhỉnh hơn những người tu luyện Linh vũ song tu thế nhưng nói đi nói lại cảnh giới của Nam Phong vẫn hơn người này một đại cấp bậc, cùng với võ công mà hắn tu luyện không phải một hai cái phép thuật cấp thấp của Linh giả có thể so sánh được.

Nếu như vị Mạc chân nhân này được tu luyện những phép thuật cấp cao thì có khi chống lại hắn một hai, thế nhưng trên đời này không hề có nếu như.

Hạ phẩm pháp bảo xé gió mà đến mà Nam Phong vẫn đứng yên bất động như bị choáng váng, mọi người xung quanh nhìn thấy vậy thì đều lắc đầu ngao ngán, thần thông của vị Mạc chân nhân này đã hơn hẳn người thường trừ phi huy động tên lửa đạn đao nếu không khó có thể ngăn cản được, vậy thì một người tuổi đời còn trẻ lý nào có thể ngăn cản được chứ.

Khí đầu mũi kiếm gần chạm vào Nam Phong thì hắn mới đưa hai ngón tay của mình ra kẹp chặt lấy nó khiến cho nó không thể cựa quậy nổi.

Nam Phong kéo thanh pháp bảo về phía mình, vuốt ve xung quanh rồi tấm tấc nói: “Mặc dù chỉ là hạ phẩm pháp bảo dạng phi kiếm nhưng cũng hơn xa những thanh binh khí phàm nhân khác rồi, cái này ta thích, thu!”

Nói xong Nam Phong búng nhẹ vào thân kiếm, luồng Linh khí vận chuyển để điều khiển pháp bảo bị đứt đoạn khiến cho vị Mạc chân nhân kia thổ huyết, người thì loạng choạng lui xuống.

“Ngươi…ngươi, thế mà lại là một tu tiên giả cấp cao?” vừa che miệng ngăn thổ huyết Mạc chân nhân nói lắp bắp không thôi.

“Có gì đáng nói chứ, xem đây!”

Nói xong Nam Phong thả nhẹ thanh pháp bảo này về không khí, thanh pháp bảo cứ thế lơ lửng trên không như cách mà vị Mạc chân nhân kia đã từng làm.

Thực ra Nam Phong không hề biết “Khu trữ thuật”,có biết thì hắn cũng không thể vận dụng được vì hắn không hề có Linh khí.

Thứ mà hắn đang vận dụng chính là cách không khiển vật, lấy chân khí trong cơ thể điều khiển pháp bảo, nếu một Linh giả chính thống thì có thể nhẹ nhàng tước quyền khống chế của Nam Phong thế nhưng vị Mạc chân nhân này không phải, y chỉ là một con gà trong giới tu tiên mà thôi, nếu đặt ở thế tục có thể kinh hãi thế nhân nhưng nếu ở trong giới tu tiên thì người nào người nấy đều có thể chém chết hắn trăm ngàn lần.

Nói là vậy nhưng Nam Phong cũng chỉ điều khiển thanh phi kiếm pháp bảo này đâm thẳng xuống mặt đất rồi nói: “Trả lại cho ngươi, về tu luyện thêm rồi mới mang ra sử dụng, may mắn là ta nếu là kẻ khác thì ngươi đã bị chém chết trăm ngàn lần rồi!”

“Đa tạ!” nói xong Mạc chân nhân cúi người rút thanh phi kiếm lên và lững thững lui xuống, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên hắn đấu pháp thua người khác, hắn bất bại trong giới tu tiên thế mà lại bại trong tay một người trẻ tuổi hơn hắn rất nhiều, đó là điều sỷ nhục to lớn.

“Mạc chân nhân ngài…” Vị chính khách Trung Quốc vươn tay nói.

Mạc chân nhân gạt tay người này xuống thở dài nói: “Bần đạo hổ thẹn, đạo không bằng người không có tư cách ngôn luận, lần này đã phụ tâm ý của ngài rồi…”

Vị chính khách Trung Quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn người mạnh nhất bên mình bước đi mà không làm gì được, hắn cắn răng nói: “Hoa Hạ hai ngày sau sẽ tái kiến các vị, bây giờ xin được lui xuống trước!”

Nói xong người này mặt mày xám xịt lui xuống, trước khi đi vẫn không quên nhìn kỹ Nam Phong lần nữa.

Đối với thời đại thay đổi, cường giả nắm quyền chủ đạo thì một nhân tố như Nam Phong chính là mối đe dọa lớn đối với họ, thế nhưng họ cũng không biết cách giải quyết với lại kẻ thù chung Zombie vẫn chưa được loại bỏ thành ra những lợi ích cá nhân đều bị xếp sau.

Nhìn thấy đại biểu Trung Quốc đi rồi Nam Phong chắp tay lại nói: “Không biết còn người nào muốn bàn luận với tại hạ một lần?”

Nam Phong định sử dụng hình tượng trấn áp quần hùng để dễ bề hành động, hành động tưởng chừng như nông nổi nhưng lại mang đến tác dụng cực kỳ to lớn.

“Vậy thì để ta đi!” Người mặc áo bó khoác trên mình bộ giáp đen, trước ngực in hình con rơi bước ra khỏi đội ngũ và bước về phía Nam Phong.

“Batman?” Nam Phong không nhịn được thốt lên một câu.

Thomas Wayne nghe thấy vậy cũng không khỏi bất ngờ nói: “Không ngờ cậu cũng biết đến ta cơ đấy, ta cứ tưởng rằng người nơi này chỉ biết đến cái tên Owlman kia thôi!”

“Không có gì, không có gì!” Nam Phong vừa nói vừa nghĩ: “Hết Joker rồi đến Batman, không biết bọn họ có liên hệ gì với nhau?”

Kỵ sỹ áo đen thủ thế nhìn Nam Phong nói: “Cậu rất mạnh thế nhưng ta cũng không chịu thua đâu!”

Nam Phong lật bàn tay lên mặt trước thủ thế nói: “Xin mời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.