Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 45: Nhật ký của Yu Mina



Nhật ký, ngày tháng năm.

Hôm nay, mình đã gặp được một tên rất chi là ngố tàu. Tên này cứ nghĩ rằng hắn đã lừa được mình, nhưng thật ra thì làm sao mà mình có thể mắc mưu hắn được đây. Nhìn cái biểu cảm mà hắn nói dối kìa, lại còn rất mạnh miệng nữa chứ, trông thật là tức cười.

Nhật ký, ngày tháng năm.

Mình không hiểu làm sao mà mình, lại có thể nhận lời đi làm bảo kê cho hắn được cơ chứ? Nhưng cũng không biết từ đâu mà hắn lại có thể mang ra rất nhiều những món ăn vô cùng ngon miệng. Thôi thì tạm chấp nhận vậy!

Nhật ký, ngày tháng năm.

Tên này trông thế mà cũng ra dáng đàn ông phết! Không có làm gì mình trong lúc ngủ cả. Mà kể cả như vậy, thì cũng hãy cẩn thận cậu em út của hắn đấy.

Nhật ký, ngày tháng năm.

Tên này có phải là nam nhân không vậy, đến khẩu súng mà cũng không cầm nổi? Thật không biết tên này làm thế nào mà có thể sống sót được ở thế giới này từ trước đến giờ cơ chứ?

Nhưng mà tên này cũng nhanh thích ứng thật, mới có một lúc thôi mà đã dần quen thuộc với súng đạn rồi, cũng thuộc tuýt người có tiềm năng đấy!

Nhật ký, ngày tháng năm.

Hắn vẫn còn muốn giấu bí mật của mình nữa sao? Mặc dù, không phải là quen biết từ lâu, thế nhưng ít ra thì cũng đã sát cánh cùng nhau trong một khoảng thời gian dài cơ mà.

Chẳng lẽ, hắn không thể tiết lộ một chút được hay sao?

Nhật ký, ngày tháng năm.

Mình kể cho hắn nghe tất cả về quá khứ của mình rồi! Chẳng lẽ hắn ta vẫn còn muốn giấu mình nữa sao?

Thật là đáng buồn và thất vọng, hay là hắn thật sự không có ý gì với mình cả?

Nhật ký, ngày tháng năm.

Hôm nay, xuýt chút nữa thôi là mình đã mất mạng rồi, nhưng cũng chính vì thế mà hắn đã bắt đầu nói thật với mình.

Sau đó, tên này còn tỏ tình với mình nữa chứ. Mặc dù, vẫn còn có chút ngây ngô và buồn cười nhưng mình vô cùng hạnh phúc.

Cảm ơn vị thiên thần đã bước vào cuộc đời em!

...

“Này này Yu Mina! Em đang viết cái gì vậy? Có thể cho anh xem một chút được không?” Nam Phong nhìn thấy Yu Mina đang loay hoay viết viết cái gì đó thì vô cùng tò mò.

“Hừ! Không cho anh biết! Đây là bí mật riêng của phụ nữ, cấm anh được táy máy nhìn trộm.” Nghe thấy Yu Mina nói vậy, thì trí tò mò và tưởng tượng của hắn lại trỗi dậy, nhưng hắn cũng không dám làm bừa, vì hắn biết rằng khi nàng tức giận thì vô cùng đáng sợ.

“Ừm! Biết điều thế là tốt, cấm anh được động vào đấy!” Nhìn thấy biểu hiện khép nép của Nam Phong khiến cho Yu Mina cảm thấy vô cùng thoả mãn, sau đó nàng nói tiếp: “Thế còn cuốn nhật ký của anh đâu rồi? Sao em lại không thấy anh dùng nó lần nào vậy?”

(t/g: Anh thất vọng về chú! Chưa cưới về mà đã bộc lộ cái bản tính sợ vợ rồi! Anh mày đây cũng vậy! ToT)

Khoé miệng của Nam Phong có chút co giật, hắn nói: “Đâu có! Anh vẫn đang dùng đấy thôi, chỉ là anh cũng đã cất nó ở một chỗ bí mật rồi!”

Nghe thấy câu trả lời của hắn thì nàng gật đầu và nói: “Ừm! Thế thì tốt, cấm anh được nói dối đấy!” Sau đó, nàng nhìn Nam Phong với một ánh mắt tình từ và nói: “ Anh yêu, hôm nay anh định làm món gì vậy?” Thấy Yu Mina chuyển sang một câu chuyện khác làm cho Nam Phong thở phào nhẹ nhõm.

Câu chuyện là như thế này. Trong một lần, sau khi hắn giới thiệu cho nàng về thế giới của mình, thì nàng đã phát hiện ra một đồ vật vô cùng thú vị, đó chính là hello kitty. Và đó cũng chính là lúc mà ác mộng của hắn bắt đầu.

Cô nàng này dường như là fan cuồng của con mèo màu hồng đó và liên tục bắt hắn phải mua những thứ liên quan đến nó về cho nàng, một trong số đó là sổ tay hello kitty.

Nếu chỉ là như vậy thì đã không có chuyện phải nói. Đây nàng đã bắt hắn phải mua sổ tay, lại còn là sổ tay đôi nữa chứ, hắn một cái nàng một cái.

Mẹ nó! Đã thế nàng còn bắt hắn phải dùng cùng nàng nữa chứ! Nếu mà không dùng nó thì nàng sẽ vô cùng khó chịu.

Với một thằng đàn ông như hắn, nếu mà dùng cái sổ tay hello kitty kia, thì còn ra cái thể thống cống rãnh gì nữa chứ. Tệ hơn nữa, nếu mà để cho bọn bạn biết được hắn đang viết nhật ký trong một cái sổ tay hello kitty, thì đúng là “bách nhục xuyên tâm”, nước sông hoàng hà cũng không tẩy sạch được ô nhục này.

Đã thế, lâu lâu nàng còn bắt hắn phải viết trước mặt mình nữa chứ. Thế mà khi hắn đòi xem nhật ký của nàng, thì nàng lại nhất quyết không cho. Đúng là đàn bà mà, thật là khó chiều.

Đôi lúc, hắn còn không biết được quyết định trước đó của mình, khi rước cái bà chằn này về nhà là đúng hay sai nữa. Nhưng sau khi nghĩ lại thì hắn phải đành phải chấp nhận.

“Cuộc sống này thật là khó khăn! Gái xinh không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được? Có đôi khi đó còn là trap đấy!” Nam Phong tự nhủ với mình. Hắn như là đã đúc kết được một kinh nghiệm để đời, mà sau này hắn vẫn mắc phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.