Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 52: Gà nướng dụ cao nhân



Con gà mà Nam Phong bắt được lúc nãy, kết hợp với những gia vị mà hắn mang theo bên mình, cùng với một chút mật ong rừng, đã tạo nên một món gà nướng vô cùng đẹp mắt và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Từng lớp mỡ chảy đều xung quanh con gà, khiến cho món gà nướng này thật thơm phức và béo ngậy.

“Thế này mới xứng là món ăn chứ! Chứ cứ như vài ba cái món không mặn thì nhạt kia, thật sự là không thể nuốt nổi” Nam Phong tự mãn yy nghếch mũi của mình lên trời. Hắn cảm thấy mình là một con người đa tài đa nghệ, vừa biết chiến đấu giỏi lại vừa nấu ăn ngon nữa chứ, còn đâu để có thể tìm thấy một người đàn ông lý tưởng như hắn nữa đây.

Thật ra món gà nướng này cùng với một vài món khác, thì là những món mà Nam Phong khá là tâm đắc. Thế nhưng cái điệu bộ yy tự mãn, cùng với thái độ coi trời bằng vung của hắn thì không một ai có thể chấp nhận được.

Sở dĩ Nam Phong dám giữa rừng nhóm lửa nướng thịt mà không sợ dã thú nào tiến lại gần, là vì hắn đã nắm bắt được đặc điểm của những loài dã thú. Hắn cũng biết rằng bọn dã thú này sẽ không bao giờ hoạt động vào ban ngày, mà chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Thế nên, cho dù hắn có nướng thịt nhiều đến đâu, thì cũng chẳng có dã thú nào thèm đoái hoài đến.

Sột soạt.

Một tiếng động lạ phát ra từ trong bụi cây khiến cho Nam Phong vô cùng hốt hoảng, hắn nghĩ: “Không phải chứ! Chẳng lẽ mồm mình lại thiêng đến vậy! Vừa mới nói xong thì đã có dã thú xuất hiện!”

Nam Phong rút nhẹ khẩu súng laze trong người mình ra và từ từ chuyển về thế phòng thủ. Chỉ cần có biến động gì đó thì ngay lập tức hắn sẽ hành động.

Vù vù vù!!!

Một vật thể lạ lướt qua trước mặt Nam Phong giống như một cơn gió. Nó nhanh đến nỗi khiến cho Nam Phong phải nhắm mắt lại vì gió bụi tạt vào. Khi hắn còn chưa kịp cảm nhận ra điều gì, thì nó đã xuất hiện phía sau lưng hắn rồi.

“Chết tiệt!” Nam Phong cắn răng nói. Sau đó, hắn nhanh chóng quay người lại và chĩa khẩu súng về chỗ vật thể lạ phía sau lưng mình.

“Nằm rãnh! Cái gì thế này!”

Trước mặt hắn lúc này là một ông lão ăn mặc vô cùng rách rưới, tóc tai bạc trắng và có chút hỗn loạn. Nhìn người này thì Nam Phong liên tưởng đến ngay hình tượng lão cái bang trong những bộ phim kiếm hiệp mà hắn đã từng xem.

“Này chàng trai! Món ăn này cậu làm tên là gì vậy? Làm sao mà nó lại thơm đến như thế vậy?” Ông lão cái bang này hít hà từng mùi hương ngào ngạt toát ra từ gà nướng và nước miếng của lão có phần chảy ra ngoài.

Nam Phong không vì ngoại hình của ông lão này mà lơ là cảnh giác. Một người có tốc độ như vậy, thì là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Thế nên, hắn lại càng khẳng định, người trước mắt mình lúc này không hề giống như vẻ bề ngoài chút nào, mà là một cao nhân thâm bất khả chắc.

Việc một cao nhân giấu nghề và cải trang thành bộ dạng ăn mày, thì hắn cũng không còn xa lạ gì nữa, trên phim ảnh truyền hình cũng đã chiếu rất nhiều rồi.

Thật ra, không phải lúc nào phim ảnh cũng hoàn toàn đúng. Thế nhưng phim ảnh cũng một phần nào đó dựa trên sự thật. Mấy nghìn năm tinh hoa của loài người được tái hiện trên phim ảnh, thì làm sao mà không đúng được đây.

Ông lão này lướt nhẹ một cái đã tiến lại gần Nam Phong và tước đi khẩu súng trên tay của hắn. Ông lão cái bang này cầm hờ hờ, vung tay nghịch ngợm và nói: “Cái thứ đồ chơi này có hình dạng thật là kỳ quái!”

Nam Phong toát mồ hôi, đây là súng laze thế hệ mới đấy, đừng có mà cầm vung vẩy lung tung như thế chứ, cẩn thận lại gây ra án mạng không chừng.

Đúng như những gì mà hắn nghĩ, ông lão này đã vô tình cướp cò súng, khiến cho khẩu súng phát ra một tia sáng xanh xuyên thủng và tạo ra một lỗ nhỏ 2 cm ngay trên thân cây đằng sau lưng Nam Phong.

“Mẹ nó! Tý nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên rồi!” Nam Phong đứng hình một lúc, đùa à, hắn vừa mới thoát khỏi diêm vương hỏi thăm đấy, không sợ hãi làm sao được.

“Oa! Cái thứ đồ chơi này thật là thú vị! Này chàng trai, đây là thứ ám khí gì vậy hả?” Ông lão lại càng hứng thú hơn với khẩu súng laze của Nam Phong, nhưng đã không còn bất cẩn như trước nữa. Thứ sức mạnh mà khẩu súng này mang lại, thì lão vẫn dễ dàng hoá giải. Thế nhưng, nếu mà để sát lại gần người, thì vẫn khiến lão bị trọng thương được.

“Mẹ nó! Hỏi cái cc đấy!” Nghĩ là như vậy nhưng Nam Phong không dám nói ra ngoài. Hắn sợ rằng một khi mình buột miệng nói ra, thì cũng chính là ngày tàn của hắn.

Nam Phong thận trọng đáp lại: “Tiền bối cứ nói đùa! Cái thứ đồ chơi này thì đã là gì so được với ngài cơ chứ! Nó chỉ là một vật phòng thân mà gia tộc của vãn bối đưa cho khi hành tẩu bên ngoài mà thôi!”

Nam Phong cố nhấn mạnh hai chữ “gia tộc” để cảnh cáo lão ta rằng hắn cũng có thế lực đằng sau và khiến cho lão biết sợ mà không dám làm gì quá đáng.

Còn lão cái bang lại nghĩ: “Một gia tộc như thế nào mà lại có thể đưa cho một tên vãn bối một thứ binh khí đáng sợ như vậy chứ?”

Ông lão ăn mày vứt lại khẩu súng cho Nam Phong và nói: “Ta trả lại cho ngươi thứ đồ này! Dù sao thì lão phu đây cũng không thích lấy đồ của vãn bối.”

Nam Phong kinh hỷ bắt lấy khẩu súng, hắn còn tưởng rằng lão cái bang này nổi lên tâm tư chiếm đoạt, thì hắn khóc không ra nước mắt a.

Dường như, lão cái bang này cũng không quá quan tâm đến khẩu súng của Nam Phong, mà chỉ tay vào con gà đang nướng trên lửa và hỏi: “Đây là là món gà nướng mà ngươi đang làm đấy hả? Ta đây chỉ mới ngửi thôi mà đã thấy thèm rồi!”

“Khà khà! Đã đến lúc rồi!” Gen ẩn Mr. Food Professor của hắn nhanh chóng được kích hoạt, Nam Phong lại thao thao bất tuyệt giới thiệu về món gà nướng mật ong của mình.

Nam Phong biết rằng, những vị cao nhân như lão cái bang này thường hay khinh thường lễ tiết thiên hạ. Nếu mà hắn càng tỏ ra thoải mái thì họ lại càng cảm thấy thư thái và dễ chịu hơn với mình. Còn nếu mà hắn càng tỏ ra thận trọng, thì đổi lại cũng là sự xa cách của đối phương.

“Ừm ừm! Lão phu sống đã không biết bao nhiêu tuế nguyệt rồi, mà không nghĩ ra được nướng gà lại có cả một nghệ thuật như thế?” Ông lão vuốt râu của mình phối hợp với phong thái tiêu sái, khiến cho lão ta càng giống như một cao nhân đắc đạo.

Một lúc sau, món gà nướng mật ong cuối cùng thì cũng hoàn thành, Nam Phong xé miếng đùi thật gà to và kính cẩn dâng lên cho lão cái bang này. Dường như lão ta cũng không nhịn được nữa, mà nhanh chóng đoạt lấy đùi gà từ tay của hắn. Lão hít hà một hơi và chuẩn bị đưa lên mồm thưởng thức.

“Đợi một chút đã tiền bối!” Nam Phong bỗng dưng ngăn lão cái bang lại, khiến cho lão ta vô cùng khó chịu và nhìn hắn với ánh mắt bất thiện.

Khoé miệng của Nam Phong có chút co giật, đây là gà mà hắn nướng a, nếu mà người khác nhìn vào lại còn tưởng rằng hắn đang cướp đồ của người khác nữa đấy. Nam Phong hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn nóng giận của mình lại.

Sau đó, hắn nở một nụ cười tươi nhìn lão cái bang và nói: “Xin tiền bối hãy bình tĩnh! Món ăn này của vãn bối thật sự vẫn chưa có hoàn thiện, còn thiếu mất một công đoạn vô cùng quan trọng nữa!”

“Ồ! Vẫn còn chưa hoàn thiện sao?” Lão nghi vấn nhìn Nam Phong. Nếu mà tên tiểu tử này dám đùa giỡn lão thì hãy cẩn thận cái mạng của mình đấy. Lão mà tức lên thì dù cho có là con của thiên vương lão tử thì lão cũng không sợ. Khắp cái thiên hạ này, người có thể khiến lão phải chật vật cũng không nhiều.

Nam Phong lôi từ ba lô ra một lo tương cà và tương ngọt, hắn nhanh chóng phết đều lên miếng đùi gà và nói: “Xong rồi đấy! Xin mời lão tiền bối thưởng thức!”

Lão cái bang nhìn biểu hiện của Nam Phong thì gật đầu hài lòng. Sau đó, lão ta cho đùi gà lên miệng và cắn một miếng thật to. Nam Phong vẫn còn đang chờ biểu hiện của lão thì bất ngờ lão ta đột nhiên đứng hình.

Hắn nhìn thấy vậy thì giật mình nghĩ: “Không phải vậy chứ! Chẳng lẽ món của mình lại kinh khủng đến như thế sao?”

Nam Phong đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chạy rồi, thì bỗng dưng lão cái bang cười lớn một tiếng và nói: “Ha ha ha...! Thật là uổng cho lão phu thưởng thức sơn hào hải vị khắp thế gian, mà một món “kinh thiên động địa” thế này lại chưa từng được biết đến! Thật là vô cùng uổng phí, vô cùng uổng phí a!”

Sau đó, lão ăn mày quay sang phía Nam Phong và nói: “Này chàng trai! Món ăn của cậu làm đúng thật là độc nhất vô nhị từ cổ chí kim! Lão ta đây cũng thật là vinh hạnh khi được thưởng thức nó!”

“Mẹ nó! Hoá ra là ngon quá đứng hình. Ta đây còn tưởng rằng đang định giết người giệt khẩu nữa cơ!” Sau đó, hắn lại nghĩ: “Lão ăn mày này nhìn tướng tá như thế, mà văn phong lại kinh khủng thật. Khen như hát hay vậy!”

Nam Phong nhìn lão cái bang và nói: “Lão tiền bối nói đùa! Vãn bối chỉ là có chút tài lẻ mà thôi, đã khiến cho ngài phải chê cười rồi!”

Lão cái bang trở lại hình tượng “Cao thâm mạt chắc” của mình và nói: “Cậu không cần phải khiêm tốn nữa đâu! Với tài nghệ này của cậu, dù cho có vào trong hoàng cung thì vẫn có đất dụng võ!”

Trò chuyện một hồi lâu, lão cái bang rung bộ râu của mình và cười sung sướng, bởi vì lão vừa được ăn ngon, lại vừa được Nam Phong ngồi ở bên cạnh vuốt mông ngựa.

Còn Nam Phong lúc này thì nói đến khát khô cả họng rồi. Hắn cảm thấy rùng mình, vì không nghĩ ra sẽ có ngày hắn lại có thể nói ra được những câu nói mỹ miều đến như vậy.

Bởi vì nó quá là võ hiệp rồi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.