Nhận điện thoại, Cố Lãng
chỉ muốn đi ngay lập tức. Đột ngột thắng gấp làm cho chiếc xe đang chạy nhanh
quay đầu lại, khó khăn lắm mới vượt qua chiếc xe trước mặt, thẳng đến quán
rượu. Xe lao nhanh khiến bánh xe ma sát với mặt đường kéo theo đám bụi mù mịt.
Quán rượu Nghê Thường,
tại một phòng VIP, rượu cùng với tiếng nhạc lớn vô cùng kích thích, nam nhân y
phục không chỉnh tề đã hiện nguyên hình lang sói. Đuổi mấy viên quản lý ra
ngoài, bắt đầu khi dễ mấy nữ nhân trong phòng.
Tần Tiểu Mạn tham ăn,
nghĩ thật khó khăn mới có thể đến nơi cao cấp như thế này ăn cơm. Thực đơn hải
sản ở chỗ này đã bị cô ăn mất phân nửa, cũng vô tình bị người ta chuốc không ít
rượu. Cô chỉ nhớ rằng, lúc đầu là uống bia, sau chẳng biết thế nào lại thành uống
rượu. Lúc sau, khi cô ý thức được thì cả người đã bị đặt nằm trên ghế dài, quần
áo trên người xộc xệch.
Hải sản với bia nhanh
chóng phát huy tác dụng. Tần Tiểu Mạn cảm thấy nửa người trên có cảm giác khó
chịu nên ra sức giãy giụa. Nam nhân nằm trên người chính vì vậy mà càng thêm
hưng phấn, nắm lấy vạt áo của cô hung hăng xé rách, chiếc áo hàng hiệu mà cô
cắn răng mới dám mua đã tơi tả.
Nhìn người dưới thân hai
mắt mê ly, cảnh xuân phơi phới, nam nhân thở dốc, đang định đem cô ăn luôn thì
cửa bị người bên ngoài một cước đá văng ra.
Thấy cảnh sát xông vào,
nam nhân lang sói kia chỉ hận không thể lập tức biến thành chó Nhật dập đầu cầu
xin thương xót.
“Tổng, tổng giám đốc,
ngài tới rồi, thật tốt quá!” Trần Thần, khi thấy tình hình xấu đã sớm trốn vào
toilet vội vàng chạy đến, làm bộ quan tâm lo lắng.
Thấy hắn, Cố Lãng đang
giận giữ nhất thời tìm được nơi phát tiết, không chút khách khí giơ chân đạp
cho hắn một phát. Trần Thần kêu lên một tiếng ngã rạp xuống. Nhe răng trợn mắt
ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Cố Lãng. Trời ơi, thường ngày Cố tổng tao nhã vậy mà
cũng có lúc hành động dã man như thế này, anh ta thực sự phát hỏa rồi! Trần
Thần lúc này đang khiếp sợ hơn cả đau đớn.
“Cởi áo của ngươi ra” Cố
Lãng lạnh lùng nhìn Trần Thần nói, mắt lóe lên đầy vẻ tức giận.
Trần Thần nhăn nhó đứng
lên, mặt bắt đầu đỏ. Tuy là người ta ngưỡng mộ anh lâu rồi, nhưng mà, Trần Thần
lo lắng nhìn trước mắt chướng khí mù mịt, chỗ này hình như không thích hợp ah
nha!
“Cởi ra!”
“Vâng vâng”. Trần Thần
khẽ run, cuống quýt cởi quần áo trên người. Ngẩng đầu lên nhìn Cố Lãng đã cởi
áo, lộ ra bắp thịt đều đặn tinh tráng, cảm thấy miệng khô nóng, không tự chủ
nuốt nước bọt.
Cố Lãng túm quần áo trên
tay Trần Thần mặc vào, cũng không để ý đến ẩn tình trong mắt hắn, cầm quần áo
của mình tới chỗ Tần Tiểu Mạn đang mê man, cúi người bọc lấy cô rồi ôm cô đi ra
ngoài.
Trần Thần tiễn Cố Lãng ra
cửa, “Cố tổng cứ nghỉ ngơi đi, để tôi đưa cô ta đi là được rồi.”
Cố Lãng dừng lại, lạnh
lùng nhìn hắn một cái nói: “ Không cần. Anh chịu trách nhiệm đưa những người
khác trở về cho tôi. Mau!”
Gió cuối thu mát mẻ bỗng
trở nên lạnh lẽo khiến cõi lòng Trần Thần như hóa đá, nhìn thân ảnh cao lớn
khuất trong bóng tối, hắn rên rỉ một tiếng: Quả nhiên là anh ta thích nữ nhân
a!
Cố Lãng nén giận, vừa lái
xe vừa thỉnh thoảng trừng mắt liếc nhìn Tần Tiểu Mạn đang bất an ngồi ở ghế
phụ.
Trên người tựa như có
hàng ngàn con sâu nhỏ đang bò hết sức ngứa ngáy, miệng khô như thể nước trong
miệng bị hút hết, cô lầm bầm vài tiếng, bắt đầu không nhịn được gãi. Móng tay
để lại trên người những vệt đỏ.
Cố Lãng giơ tay ra chặn
cô lại, cuối cùng cũng đã về tới nhà, nhanh chóng đem cô vào nhà.
Tần Tiểu Mạn và Cố Lãng
có thể nói là thanh mai trúc mã. Cha mẹ hai người đều làm viên chức bình thường
ở cùng một công ty. Cô kém anh năm tuổi. Từ nhỏ, Cố Lãng anh tài xuất chúng
trong khi Tần Tiểu Mạn cô lúc nào cũng lề mề, chậm chạp.
24 năm sống trên đời, Cố
Lãng chính là người cô vừa ra đời đã quen biết, hơn nữa, cha mẹ cô không nề hà,
luôn đem anh ta ra làm chuẩn mực cho cô.
“Tần Tiểu Mạn, sao con
còn không học đi, Cố Lãng nhà người ta đã sớm viết bài xong rồi!”
“Con thi thế nào mà được
có nhiêu đây điểm? Cố Lãng nhà người ta bằng tuổi đã là thủ khoa rồi!”
Học tập, thể thao, bao
gồm cả việc nhà, Tần Tiểu Mạn mọi thứ đều không bằng Cố Lãng… cái này thì còn
nhịn, thế nhưng, còn có -----
“Tần Tiểu Mạn, Cố Lãng
nhà người ta mặc gì nhìn cũng đẹp. Sao mua cho con toàn đồ hàng hiệu mặc trên
người lại như đồ đổ đống bán vỉa hè a!”
Tần Tiểu Mạn hoàn toàn
nổi giận. Anh ta là con trai, cô là con gái, dù quần áo thế nào cũng là không
thể so sánh! Cô nghi ngờ, Cố Lãng thực sự mới là con mẹ cô, nên mẹ cô mới phát
điên đến mức này, muốn cô ngay cả tướng mạo cũng phải giống anh ta!
Cũng may, Cố Lãng lớn hơn
Tần Tiểu Mạn năm tuổi, nghĩa là suốt mấy năm đại học, cô không phải chịu ảnh
hưởng từ cái bóng của anh ta. Như vậy, thống khổ dày vò cũng không duy trì lâu.
Tần Tiểu Mạn sau khi tốt
nghiệp đại học liền vào làm kế toán cho một công ty nhỏ, ngày ngày chăm chỉ làm
việc. Sau này, Tần mẹ lúc chơi bài trở về nhà bắt đầu nổi giận, Cố mẹ lúc đánh
bài đã khoe khoang, nói con trai bà ta ở bên ngoài mở công ty, làm quan to, rất
có khí phách.
Tần mẹ một mặt ngấm ngầm
ghen tị, mặt khác lại tươi cười bắt Tần Tiểu Mạn mặc dù không tình nguyện, đem
lễ vật sang nhà hàng xóm. Sau đó, 24 tuổi, cô đã bị mẹ đóng gói gửi đến công ty
của Cố Lãng. Làm nhân viên quèn bị người khác coi thường, Tần Tiểu Mạn không
được phân ký túc xá, lại cũng không muốn tốn tiền thuê phòng trọ, liền mặt dày
chạy đến ở cùng một chỗ với Cố Lãng.
Kỳ thực không hề tệ! Ba
phòng ở một phòng làm việc, nhà bếp, nhà vệ sinh, ga-ra, đầy đủ tiện nghi. Tần
Tiểu mạn bất quá chỉ chiếm dụng phòng khách “nho nhỏ” mà thôi.
Tần Tiểu Mạn không mất
tiền ở, phí đi lại cũng không, tiền lương hàng tháng của cô để dành được không
ít. Vì vậy, cô rất cam tâm tình nguyện ở lại, dựa dẫm vào Cố Lãng đại nhân.
Tác
giả nói ra suy nghĩ của mình: Đào mỏ vô liêm sỉ.