Yếu đuối nhanh chóng qua
đi, Tần Tiểu Mạn vốn dĩ từ trước tới nay chưa bao giờ có thái độ kịch liệt với
Cố Lãng.
Tỷ như về vấn đề phương
tiện về nhà nhân ngày quốc khánh. Tần Tiểu Mạn muốn ngồi xe lửa về nhà, Cố Lãng
đã giơ cặp vé máy bay ra trước mặt cô, bảo một phân tiền cũng không cần cô trả,
cô nhất quyết không chịu, chen lấn nửa ngày để mua được vé ghế cứng từ thành
phố S về thành phố A.
“Em có ý gì?” Cố Lãng
chất vấn.
Tần Tiểu Mạn khuôn mặt
nhỏ nhắn hếch lên, “Không có gì, em không giống như anh lắm tiền, bình dân như
em phải an phận đi xe lửa.”
Cố Lãng thong thả bước về
phía cửa sổ hít sâu vài lần, cảnh cáo chính bản thân mình, phải bình tĩnh, bình
tĩnh. Lấy di động ra, trả vé.
Ngồi trong khoang giường
mềm, Cố Lãng trong tay vò nát tấm vé, nhìn trước mặt giường chiếu trống không,
thật phiền muộn co cảm giác rất muốn giết người. Cô còn muốn làm trò phiền
nhiễu nữa đây! Chân bị thương còn chưa khỏi hẳn vậy mà lại để bản thân
phải chen chúc trên xe lửa, còn không thèm nhìn hắn cái nào.
Có điều, lời anh nói đúng
phải không? Tâm tư Tần Tiểu Mạn trước đến nay không thể lừa được anh. Nữ hài tử
trưởng thành thật phiền phúc! Cố Lãng bắt đầu tưởng niệm Tiểu Mạn hồn nhiên vô
tư ngày nào rồi.
Khoang ghế cứng trong tàu
rất đông, Tần Tiểu Mạn ngồi sát cửa sổ, bị hai người bên cạnh cao lớn ép ngồi
dính sát vào tường. Cô thương cảm tực đầu dựa vào cửa kính, bắt đầu hối hận,
biết vậy đã nghe lời Cố Lãng rồi. Tự nhiên đem đá đập vào chân mình. Việc gì
phải chịu khổ vậy?
Nhân viên phục vụ chen
lấn trong đám đông người, vô tình giẫm lên chân bị thương của cô, khiến cô đau
đến há hốc miệng muốn chảy cả nước mắt.
“Xin lỗi, làm ơn tránh ra
một chút được không?” nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên, Tần Tiểu Mạn
nước mắt lưng tròng quay sang nhìn, thấy Cố Lãng, ngoan ngoan giang hai tay ôm
lấy cổ anh , mặc anh ôm vào toa giường mềm.
Lúc đó đã là nửa đêm,
ngọn đèn sáng sủa ở cửa sổ xe chiếu xuống tạo thành những quầng sáng chuyển
động vun vút, lối đi nhỏ đầy kín người, vô cùng hỗn loạn thế nhưng, chỉ cần
chạm vào người anh, trong lòng cô lại thấy rất an tâm, thoải mái. Thật lâu sau
đó, Tần Tiểu Mạn nghĩ lại, phải chăng nếu lúc ấy giơ tay nắm chặt lấy bàn tay
anh thì như ước định rằng hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi chăng?
Lăn qua lăn lại lâu như vậy, Tần Tiểu Mạn sớm đã mệt
mỏi, lăn quay trên giường ngủ. Cố Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngấn nước
mắt, khóe mắt đong đầy ôn nhu. Đồ ngốc!
***
Cha mẹ Tần gia, Cố gia vì
lo lắng cho con trai, con gái nên đã sớm đứng chờ ở cửa ga rồi. Xe
lửa sáng sớm đến trạm, thời tiết thành phố A rất đẹp. Trên bầu trời lãng đãng
vài đám mây trôi được ánh mặt trời chiếu vào rực rỡ như miếng ngọc, bốn vị
trưởng bối đứng thành hàng, biểu tình hết sức vui mừng, Tần Tiểu Mạn đột nhiên
nghĩ cả thế giới này đều là một màu hồng ấm áp.
Dọc đường về nhà, Tần mẹ
đối với Cố Lãng có chút hơi quá nhiệt tình, ân cần hỏi thăm, “Cháu Cố, cháu hài
lòng với Tiểu Mạn nhà ta chứ?”
Đây là có ý gì? Tần Tiểu
Mạn căm giận trừng mắt nhìn mẹ mình. Có điều, trong mắt Tần mẹ, ngoại trừ Cố
Lãng, những người khác đều xem như không thấy.
Tần mẹ cười sáng lạn, vỗ vỗ cánh tay Cố Lãng, “Vậy là
tốt rồi. Dì đã nói mà, Dì dạy dỗ con gái, làm sao có thể sai lệch được a?”
Lời này Cố mẹ nghe không
lọt tai rồi. Thôi đi, con trai nhà mình đường đường là thủ trưởng con gái nhà
người ta, cái bà này không biết điều còn tự cao tự đại. Lúc về tới nhà, càng
nghe lời Tần mẹ càng thấy không vào, “Dì nói, Tiểu Mạn, con có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
Tần mẹ nghiêng nghiêng
đầu nhìn về phía Cố mẹ, “Bà nói xem, chi bằng hai nhà ta thông gia, gả Tiểu Mạn
cho Cố Lãng…?”
Thấy có điềm chẳng lạnh,
Tần Tiểu Mạn kín đáo khẽ nhéo cha một cái. Tần cha và Tiểu Mạn nhìn nhau, không
cần nói cũng hiểu, gật đầu, vội vàng đi vào trong nhà.
Cố Lãng cùng Cố phụ nhìn
tình hình biết phụ nữ hai nhà lại muốn ầm ĩ, đều yên lặng bỏ đi.
“Thế nào, bà hóa ra là
ghét bỏ Tiểu Mạn nhà tôi đúng không?” Tần Mẹ bắt đầu đứng lên, nói trước, “Tiểu
Mạn nhà tôi nhiều ít gì cũng là có học thức, không phải loại “Bạch cốt tinh”.
Hừ, nói không chừng còn được sếp lớn sếp bé coi trọng, Cố Lãng nhà bà còn không
bằng được!”
Cố mẹ tức giận, “Nếu Cố
Lãng nhà tôi chỉ bằng Tiểu Mạn nhà bà, làm sao có được công ty lớn như vậy?”
“Uổng công Tiểu Mạn nhà
ta mỗi ngày đều nhớ tới bà, ai ngờ bà như vậy lại coi thường chúng ta. Tôi nói,
bà đừng có làm bộ làm tịch. Năm đó cha tôi còn làm chủ nhiệm, chính cha bà còn
phải đưa lễ vật sang nhà tôi!”
Cố mẹ giọng nói tức giận càng lanh lảnh, “Bây giờ Tiểu
Mạn nhà bà cũng làm công cho Cố Lãng nhà tôi đấy thôi!”
***
Buổi trưa, hai nhà cùng
nhau ăn cơm. Tần mẹ ở phòng bếp chặt thịt, chuẩn bị buổi tối làm vằn thắn.
“Phập phập phập” cái thớt rung bần bật.
Tần Tiểu Mạn run sợ không
dám ở trong bếp. Mỗi lần mẹ cãi nhau với dì hễ thua là luôn luôn nhè trán cô ra
để trút giận. Cô biết chắc dạ dày của mình hôm nay sẽ thê thảm như thế nào.
“Tiểu Mạn ăn nhiều một
chút, dạo này nhìn con gầy quá.” Cố mẹ nhiệt tình gắp thức ăn cho Tiểu Mạn. Vừa
rồi lôi Tiểu Mạn ra công kích Tần mẹ khiến cho bà có chút áy náy. Dù sao bà
cũng chăm sóc Tiểu Mạn từ nhỏ đến lớn, trong lòng vẫn luôn coi cô như con gái
ruột.
Tần cha nói, “Đừng động
đến mẹ con, bà ấy cũng tới thời mãn kinh rồi. Cả nhà ăn đi!”
Cố mẹ nhìn con trai nhà
mình, nhìn qua nhìn lại, nhìn như thế nào cũng thấy thỏa mãn.
“Mẹ?” Cố Lãng bị mẹ nhìn
chòng chọng chợt cảm thấy mình như đứa trẻ mới sinh.
“Cố Lãng, tuổi con cũng
không nhỏ nữa nha.” Cố mẹ có ý tứ nói, “mẹ tuổi cũng lớn rồi, muốn ôm cháu trai
rồi.”
Cố cha kinh ngạc nhìn Cố
Lãng, lại nhìn nhìn Tần Tiểu Mạn đang chăm chỉ ăn. “Sao, không phải hai đứa ở
cùng nhau sao?” Cố cha vốn là kỹ sư thật thà, tuổi trẻ đẹp trai lại có khí chất
bị Cố mẹ nhìn trúng liền bẫy về làm chồng, trong mắt mọi người cũng giống như
mèo mù với phải cá rán.
Lần này, Tần cha mới lên
tiếng, nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mạn, “Ha ha, mấy người nói xem “Anh Cố, anh
không cảm thấy hai đứa nhỏ ở cùng một chỗ khiến cho người ta có cảm giác như
loạn luân sao? Hơn nữa, Tiểu Mạn còn ít tuổi.”
“Ít cái gì mà ít?” Tần mẹ
xoa hai tay đi vào, căm tức nhìn ông xã mình, “Tiểu Mạn nhà ta không nhanh lên,
sớm muộn gì cũng thành gái già. Tôi cũng muốn bế cháu rồi, Tiểu Mạn, mau sắp
xếp thời gian đi xem mắt đi, rồi lấy chồng đi!” Dứt lời hung hăng liếc nhìnCố
mẹ một phát.
Tần cha bất đắc dĩ lắc
đầu, “Đừng đụng mẹ con, bà ấy gần đây mê tiểu thuyết trên mạng, học toàn từ ngữ
bất lương. Cũng đã một đống tuổi trên đầu mà còn… Aizz!”
Ăn cơm xong, phụ nữ hai
nhà lửa giận tạm thời ngưng, vào nhà bếp chuẩn bị làm vằn thắn.
Cố cha theo thói quen,
mang tờ báo ra phòng khách đọc, chỉ một lát sau đã ngáy rung trời.
Cố Lãng cùng Tần cha đánh
cờ vua. Tần Tiểu Mạn cuộn trong chăn bông, ngồi trên ghế xem hai người chơi cờ.
Thành thực mà nói, cha
rất là lợi hại. Tiểu Mạn âm thầm sợ hãi than, khiến Cố Lãng vất vả chống chọi.
“Tiểu Mạn, pha cho cha ấm
trà!”
“Vâng.” Đúng ngay lúc gay
cấn, Tiểu Mạn không tình nguyện đứng dậy đi pha trà.
“Chú Tần, có chuyện gì
chú cứ nói.” Cố Lãng suy tư một chút, đi quân mã nhảy sang một bên, tránh quân
pháo của Tần cha.
“Cố Lãng, cháu rất thông
minh, mấy năm nay ở bên ngoài làm ăn cũng phát đạt… Tiểu Mạn nó, tuy rằng không
đặc biệt ưu tú, cũng là cục cưng trong lòng ta với mẹ nó. Cháu nếu không có
toan tính gì với nó, cũng nên xem nó như em gái ruột mà quan tâm chăm sóc. Được
không?” Tần cha vuốt vuốt cằm, một nước triệt để phong tỏa đường lui của Cố
Lãng.
“Cha, trà đây ạ.” Tần
Tiểu Mạn rót chén trà đưa cho Tần cha.
Cố
Lãng buông quân cờ trong tay, khiêm tốn cười, “Chú Tần, chú thắng rồi.”