Chuyện tình yêu thời đại
học của Tần Tiểu Mạn lúc bắt đầu thì như cổ tích, khi kết thúc thì chỉ đơn giản
là sự thật hết sức phũ phàng.
Lúc học đại học, Tần Tiểu
Mạn luôn chuyên tâm cho lợi ích của sự nghiệp sau này, tích cực tham gia các
hoạt động tập thể, hoạt động xã hội, từ thiện… Cô gặp Tô Lê Thâm trong một lần
cùng tham gia hoạt động lên miền núi dạy học ở trường. Đi 18 cây số đường núi,
Tần Tiểu Mạn say xe khủng khiếp, quần áo của Tô Lê Thâm vì ngồi cạnh cô mà thê
thảm bởi những vết nôn.
Đợi cho Tần Tiểu Mạn đỡ
say chút ít, chú ý đến quần áo Tô Lê Thâm, thật xấu hổ muốn chui xuống đất. Còn
nữa, giá mấy món kia cùng đi đứt ba tháng tiền sinh hoạt phí rồi! Tần Tiểu Mạn
kiên quyết bảo anh đưa quần áo cho cô giặt, nghĩ giặt sạch sẽ rồi mới cười hì
hì vẻ đáng thương đến ký túc xá đưa cho anh, xin anh tha lỗi.
Đêm đó trăng tròn vành
vạnh, Tô Lê Thâm bị bạn cùng phòng cười nhăn nhở kêu xuống dưới có người gặp,
biết là Tần Tiểu Mạn, anh đột nhiên nổi ý muốn chọc ghẹo. Tần Tiểu Mạn thấy anh
không chịu tiếp, nghĩ rằng anh muốn bắt cô bồi thường, vội vã tát mấy cái vào
mồm, phồng mang trợn má ép nước mắt chảy ra.
Nếu cô không đến, có lẽ anh cũng quên cái chuyện kia
luôn. Từ lúc sinh ra đến giờ, đó là lần anh thê thảm nhất, trêu cô một lúc cuối
cùng cũng thương tình xuống gặp. Tần Tiểu Mạn nghẹn ngào hỏi anh “Anh rốt cuộc
muốn thế nào?”. Tô Lê Thâm nửa đùa nửa cợt nói giỡn, “Lấy thân đền đáp đi.”
…
Thực ra Tô Lê Thâm vốn rất yêu cô, có điều, anh cùng
với những cô gái khác lại cũng không rõ ràng. Phút giây lãng mạn chỉ mỏng manh
như lụa, hiện thực thì lại vô cùng gai góc, xấu xí. Cho đến khi Tần Tiểu Mạn
kiên quyết chia tay, Tô Lê Thâm vuốt ve trái tim trống rỗng của mình mới hiểu
được rằng không biết từ lúc nào cô đã luôn trú ngụ trong đó. Thế nhưng, anh
không nghĩ rằng, tùy tiện xem con gái như trò đùa, người con gái mà mình yêu
thương nhất sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
…
Người ta nói, trời cho dù
có đóng cửa chính cũng sẽ vẫn để lại cửa phụ. Thế nhưng, Tần Tiểu Mạn kinh ngạc
nhìn người đàn ông đang mỉm cười đứng trước mặt mình, vì sao cửa phụ lại là cửa
chính được sửa sang thành thế này?
Ngọn đèn hắt xuống ánh
sáng mờ nhạt, sàn khiêu vũ dần dần cũng đông người. Tần Tiểu Mạn đặt tay lên
tay Tô Lê Thâm, mặc kệ thế nào, tối hôm nay cô cũng không muốn cô đơn một mình.
Giai điệu quen thuộc vang
lên, Tần Tiểu Mạn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn quanh, vì sao, vì sao bây giờ mà vẫn
còn chơi bài này?
“21guns”, Tô Lê Thâm đỡ
thắt lưng cô, chậm rãi xoay tròn, giọng nói vẫn dịu dàng y như trong trí nhớ,
mang theo cả một vùng ký ức trở về, “Đây là bản nhạc của chúng ta, còn nhớ
chứ?”
Tần Tiểu Mạn yên lặng tựa
đầu vào nơi hõm vai của anh. Tô Lê Thâm hơi cúi đầu, tiếng nhạc trầm thấp, êm
dịu vẳng đến. Cô còn nhớ rõ ngày sinh nhật, anh đánh ghi ta, lững thững đi về
phía cô, anh nói, đây là quà tặng mà anh dành cho người anh yêu nhất. Lúc đó,
cô cảm động đến rối tinh hết cả lên, chỉ nghĩ, bất luận là bài hát nào đối với
cô lúc đó cũng thật êm tai.
Sau này, cô mới hiểu,
thích nhất, đôi khi không phải chỉ mức độ, mà còn là chỉ số lượng.
Từ lúc nào, hai người đã
đi ra sân thượng rồi? Tần Tiểu Mạn mơ mơ màng màng nghĩ.
Tô Lê Thâm ôm cô trong
lòng, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui sướng. Không nghĩ rằng ở chỗ này
lại có thể gặp lại cô, chắc chắn ông trời muốn cho anh cơ hội để bù đắp lỗi
lầm.
Đột nhiên cầm bàn tay cô,
nhẹ nhàng hôn lên, Tô Lê Thâm xấu hổ, buông tay ra, nói, “Xin lỗi, anh đường
đột rồi.”
“Không có gì, cảm ơn
anh.” Tần Tiểu Mạn rụt tay lại, nhún vai, “Sao anh lại ở đây?”
“Anh hiện tại làm việc
cho Tứ Hải.”
“Ừm.” Tần Tiểu Mạn nhàn
nhạt lên tiếng, xoay người nhìn bên ngoài sân thượng, gió lạnh thổi tới khiến
cô không khỏi rùng mình. Một chiếc áo khoác ấm áp lập tức được khoác lên người.
“Có tâm sự sao?” một câu
hỏi thăm đơn thuần, Tô Lê Thâm thầm tự khinh bỉ bản thân mình, bây giờ anh cái
gì cũng phải giữ lễ.
“Không có gì.” Tần Tiểu
Mạn lắc đầu, trong lòng thấy khó chịu không muốn nói nhiều. Đêm nay gặp lại
anh, cùng anh khiêu vũ đã vượt quá giới hạn của cô rồi. Trước kia, khi cô và
anh còn yêu nhau, một người bạn gái khác của anh bỗng xuất hiện, đưa cho cô cả
xấp ảnh bọn họ chụp chung với nhau, con nói đã có thai nửa tháng. Biểu hiện của
cô lúc đó lại thản nhiên đến không ngờ. Khoảng thời gian đó khá khó khăn, mọi
chuyện đều không tốt lành. Cô đành đem chuyện của An Nhiên đặt lên trên, dần
dần cũng đem Tô Lê Thâm vứt ra khỏi đầu.
“Tiểu Mạn, xin lỗi.” Im
lặng một lúc lâu, Tô Lê Thâm mới mở miệng.
Tần Tiểu Mạn suy nghĩ một
lúc, quyết định chấp nhận lời xin lỗi của anh. Mọi chuyện vốn là do anh sai.
Không có anh, không phải cuộc sống của cô sẽ luôn luôn vui vẻ rồi sao…. đàn ông
“ Vạn bụi hoa trung quá, phiến diệp không dính thân”, rồi sẽ có lúc phải hối
hận.
“Em phải về rồi.” Tần
Tiểu Mạn quay người bước đi, vừa lúc thấy Cố Lãng đứng ở cửa đang lạnh lùng
nhìn cô. Cô ưỡn ngực, chủ động khoác tay Tô Lê Thâm. Nhìn đi, cửa phụ là phải
dùng như thế này đây! Tần Tiểu Mạn thấy Cố Lãng sắc mặt càng lúc càng trầm
xuống, trong lòng hơi thấp thỏm song vẫn có chút vui vẻ. Đáng đời anh gạt tôi!
Tô Lê Thâm không ngốc, phối hợp kéo Tần Tiểu Mạn ôm
vào lòng, đi qua Cố Lãng.
…
Tiệc rượu tàn, Tần Tiểu
Mạn mặc mỗi một chiếc váy, đứng ở cửa lạnh phát run. Trần Thần chết tiệt, dám
bỏ cô chạy! Sớm biết đã không nhận lời làm bạn nhảy của anh ta rồi.
Một chiếc xe hơi dừng
trước mặt Tiểu Mạn, cửa kính chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt tuấn tú của Tô
Lê Thâm, “Muốn anh đưa em về không?”
Tần Tiểu Mạn còn chưa kịp
mở miệng, đã nghe giọng nói từ phía sau vang lên, “Cô ấy ở cùng với tôi.”
Anh đứng đó từ lúc nào mà
không nghe thấy tiếc vậy? Tần Tiểu Mạn chưa kịp sởn tóc gáy, đã bị Cố Lãng kéo
đi.
Tần Tiểu Mạn mặc váy, lại
đi giày cao gót, bị Cố Lãng túm đi về phía bãi đỗ xe, không khỏi loạng choạng.
“Buông tay ra, em không
đi được!” Tần Tiểu Mạn kêu rên một tiếng, ôm bừa lấy một cây cột, “Cố Lãng anh
muốn hại chết người à!”
Cố Lãng dừng lại, hai mắt
đỏ tươi. Tần Tiểu Mạn sợ đến đứng hình. Anh cúi đầu, chỉ nghe “roạt” một tiếng,
váy của Tần Tiểu Mạn đã bị anh xé rách phần dưới eo, lộ ra đôi chân dài, nhất
thời cảm thấy lạnh buốt. Không đợi cô kháng cự, anh đã bế bống cô lên, thuận
tay cời luôn đôi giày ném sang một bên.
Cố Lãng đem Tần Tiểu Mạn
ném vào trong xe, trên cổ còn lưu lại dấu răng Tần Tiểu Mạn cắn muốn rớm máu.
Cô gái này giỏi thật, dám diễn trò trước mặt anh!
“Cố Lãng, hỗn đản, anh
dám đụng tới tôi!” Tần Tiểu Mạn xấu hổ muốn chết, anh sao dám làm như vậy với
cô! “Đê tiện, vô liêm sỉ!”
“Nói thêm một câu nữa,
anh xé áo em.” Cố Lãng toát mồ hôi lạnh, hơi rượu bắt đầu nhạt dần.
“Anh dám!”
“Tin hay không anh xé cả
nội y?” Cố Lãng chằm chằm nhìn cảnh xuân trước mặt, uy hiếp.
Thấy Tần Tiểu Mạn không
dám nói nữa, cuộn mình trên ghế, Cố Lãng thỏa mãn đóng của xe lại.
Cố Lãng lên xe, lấy áo
khoác đưa cho cô, “Khoác lên.”
Tần Tiểu Mạn quấn chiếc
áo anh đưa quanh hông, may là trong xe có hệ thống sưởi, người cô cũng dần ấm
áp lên nhiều rồi.
“Từ mai trở đi, làm thư
ký cho anh, cũng dọn về nhà luôn.” Cố Lãng giải quyết dứt khoát.
“Không được!”
“Không được anh sa thải
em.” Cố Lãng vô liêm sỉ uy hiếp, “Nam Tử lúc rảnh sẽ quản em, nói nhanh, chịu
không?”
Tần Tiểu Mạn nước mắt bắt
đầu đảo quanh hốc mắt, “Làm thư ký tiền lương phải cao.” Không làm hòa cũng
không xong.
“Ừ.”
Vào đến thang máy, Cố
Lãng cúi xuống hôn cô. Tần Tiểu Mạn khước từ bị anh ép vào trong góc phòng,
“không được lộn xộn, như thế không che được, bị camera quay được đừng có trách
anh.”
Tần Tiểu Mạn sợ hãi lập
tức nín lặng. Thấy cô không nháo nữa, Cố Lãng động tác dịu dàng, đầu lưỡi mềm
dẻo tinh tế nếm cái cổ, khẽ cắn cắn lên xương quai xanh gợi cảm. Một tay luồn
ra phía sau vuốt ve cặp mông nhỏ.
“Hạ lưu!” Tần Tiểu Mạn bị
anh khi dễ nhưng đến cử động nhẹ cũng không dám làm.
Cố Lãng thầm nghĩ, thực
sự đã bị cô coi thường rồi, có điều, khiến cô trở về là tốt rồi, cần gì nghĩ
nhiều như vậy? Cô gái này, dám ngang nhiên cùng gã đàn ông khác chọc tức
anh. Nhưng dù sao cũng phải cảm ơn cô đã khơi dậy thú tính độc chiếm của anh.
Vào trong nhà, Tần Tiểu
Mạn ngay tại phòng khách đã bị anh cởi hết quần áo, áp người vào sofa.
Sau nhiều lần tiếp xúc,
lại không có quần áo ngăn trở, nhiệt độ cơ thể Cố Lãng từ từ tăng, dục vọng bắt
đầu khơi dậy không cách nào kìm chế.
Tần Tiểu Mạn biết rõ
không thể trốn thoát, nằm bất động trên sofa chờ chết.
Cố Lãng sau khi tàn sát
bừa bãi trên thân thể cô, dựa đầu vào chỗ hõm trên cổ, rầu rĩ giải thích: “Anh
với Trầm Tịch không có gì, phụ nữ ở trong xe anh dạo này cũng chỉ là để chọc em
giận thôi.”
Tần Tiểu Mạn trừng mắt
nhìn anh. Cố Lãng thở dài, cúi dầu nhìn cô, “đừng… từ chối anh nữa, anh đang
rất nghiêm túc.”
Trong phòng không bật
đèn, thế nhưng hai người đều có thể thấy rất rõ ánh mắt của đối phương. Một
phút im lặng qua đi, Tần Tiểu Mạn chậm rãi giơ hai tay đặt lên tấm lưng rắn
chắc của anh.
Cố Lãng dáng
người rất đẹp, thắt lưng rộng, chân dài, trên lưng có chút sẹo, đụng vào,
vừa ngang ngạnh, vừa như ẩn giấu sực mạnh của mãnh thú.
Tần Tiểu Mạn dịch chuyển
tay ra sau đầu anh, mười đầu ngón tay túm cổ anh níu xuống, môi dán vào tai
anh, nhẹ giọng nói: “Em muốn lên giường.”